Chương 13 gặp phải một con chó
“Sao cậu đi lâu vậy?” Lâm Trác Hàm khó hiểu hỏi.
Lục Vân Sơ vuốt tóc, mặt đầy buồn bực mà ngã vào ghế dựa, nói: “Ở toilet gặp phải một con chó cứ gâu gâu gâu hướng về phía tớ sủa bậy.
”
“Trên người ngươi mùi quá bẩn thỉu, đến chó còn chịu không nổi.
" Tần Khả Dao cười lạnh nói.
Lục Vân Sơ nhíu nhíu mày, nha đầu chết tiệt không biết đến khi nào.
Nha đầu thúi này thật là càng ngày càng đáng ghét.
Nha đầu chết tiệt vừa mở miệng đã thúi như vậy, sau này gả ra ngoài được mới lạ!
“Con chó kia quả thực đáng ghét.
” Lục Vân Sơ không để ý tới Tần Khả Dao, tràn đầy ủy khuất nói đối với Lâm Trác Hàm.
Lâm Trác Hàm nhíu nhíu mày, thấy
Tần Duệ sắc mặt xanh mét, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Vân Sơ.
Lâm Trác Hàm nhìn Tần Duệ sắc mặt mặt khó coi, không khỏi thầm nghĩ: Con chó kia không phải Tần Duệ Tần đại thiếu đi.
Lâm Trác Hàm cúi đầu, đem cái suy nghĩ “Không thực tế” quăng ra ngoài.
“Ngày mai, cậu nhớ đến công ty chờ tớ.
” Lục Vân Sơ đối với Lâm Trác Hàm dặn dò nói.
Lâm Trác Hàm nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Cậu thực sự nghiêm túc.
”
Lục Vân Sơ cười cười, nói: “Đương nhiên là nghiêm túc, tớ trước giờ luôn là người nghiêm túc mà.
”
Lâm Trác Hàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Được rồi! Dù sao cũng không có bận gì, tớ sẽ đến công ty chờ cậu.
”
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Hảo.
”
Lâm Trác Hàm nhìn biểu tình Lục Vân Sơ, có chút quái dị nói: “Cậu thực sự có …… nhiều tiền vậy sao.
”
“Ngươi còn chưa biết đi! Lục Vân Sơ bị kẻ có tiền bao dưỡng, tiêu tiền như nước vậy.
” Tần Khả Dao tràn đầy khinh thường.
Lâm Trác Hàm nhíu nhíu mày, hướng Lục Vân Sơ nhìn qua đi.
Lục Vân Sơ cười cười, đắc ý dào dạt nói: “Trác Hàm, nói cho cậu biết bạn trai mới của tớ lớn lên vừa soái vừa có tiền, năng lực trên giường còn rất mạnh, không như bạn trai cũ còn chẳng đến được nửa giờ!"
Lâm Trác Hàm: “……”
Tần Khả Dao: “……”
Tần Duệ: “……”
“Đương nhiên, trọng điểm vẫn là anh ấy đối với tớ rất hào phóng, không keo kiệt như người trước.
” Lục Vân Sơ nói.
Lâm Trác Hàm ngơ ngác nhìn Lục Vân Sơ, thầm nghĩ: Vân Sơ, cậu thật sự biết mình đang nói gì sao?
Lục Vân Sơ nhìn Lâm Trác Hàm vẻ mặt thất thần, nói: “Trác Hàm sao mặt cậu kém vậy? Có phải lo lắng sau này không tìm được nam nhân tốt như bạn trai tớ hay không!"
Lâm Trác Hàm: “……” tớ chính là lo lắng cậu bị người đánh chết a! Trong đại sảnh này ai lại không biết người cũ của cậu là Tần Duệ! Cậu cư nhiên dám Tần Duệ Tần năng lực chinh chiến không được, cậu là ngại chết không đủ nhanh à!
Lâm Trác Hàm khóc không ra nước mắt nhìn Lục Vân Sơ, chuyện Lục Vân Sơ cùng Tần Duệ sự, năm đó đã rất rắc rối rồi,
“Đúng vậy! tớ thực lo lắng, Vân Sơ, cậu phúc khí thật tốt, tớ có chút chóng mặt, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi.
” Lâm Trác Hàm đề nghị nói.
Lục Vân Sơ gật gật đầu, nói: “Được nha! Tớ vừa mua xe mới, để tớ chở cậu đi đua xe.
”
Lâm Trác Hàm theo bản năng nói: “Được!”
Cảm nhận được ánh mắt Tần Duệ chú ý trên đầu mình, Lâm Trác Hàm cảm thấy cậu không nên đáp ứng Lục Vân Sơ, ánh mắt Tần Duệ rõ ràng là muốn lái xe tông nghiền qua người cậu.
“Đi thôi.
” Lục Vân Sơ nói.
Lâm Trác Hàm ngăn chặn sợ hãi trong lòng đi theo Lục Vân Sơ đi ra ngoài.
“Cậu cần gì phải đắc tội Tần thiếu? Tần thiếu không dễ đắc tội đâu!” Lâm Trác Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà hàng kim bích, lo lắng sốt ruột nói.
Lục Vân Sơ thở ra một hơi, có một số người không phải do cậu muốn đắc tội mà là không thể không đắc tội, dù cậu có làm gì thì vị Tần gia đại tiểu thư kia đều nhìn không vừa mắt.
Thay vì khom lưng uốn gối chọc người chê cười, còn không bằng bất chấp tất cả, dù sao tình huống cũng sẽ không tệ hơn đâu.
! ! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...