Vài ngày sau cửa hàng của Trương Vũ cuối cùng cũng trang hoàng xong, Trương Vũ rất hưng phấn ở trong cửa hàng xoay tới xoay lui, vì khao nhóm công nhân trang hoàng vất vả, Trương Vũ mang Diệp Thiên quản lí, An Nhĩ cùng với nhóm công nhân đi một nhà hàng đặc sắc trong thế giới giả lập ăn ngon một bữa, Trương Vũ nhân cơ hội hỏi ông chủ mua hoa quả ở thế giới giả lập như thế nào, các loại rau dưa, ông chủ trông rất cởi mở.
"Các loại rau gì đó đều mua ở hệ thống." Ông chủ trả lời "Trên thực tế những đồ ăn này chỉ là tư liệu thôi, nhưng có thể làm cho chúng ta nếm được hương vị, cái này chỉ có hệ thống mới có thể làm được, cũng không phải mua ở một người nào đó gần đây."
Trương Vũ sáng tỏ, tình cảm này là độc quyền a.
Đãi khách tốn đến một vạn tinh tệ của Trương Vũ, nhưng Trương Vũ đã chết lặng rồi, một chút cơm của mình tới mấy vạn tinh tệ ư! Tạm biệt bọn Diệp Thiên, Trương Vũ lại liên hệ tiểu tinh linh giả lập Bối Bối, sau khi hỏi mua rau dưa cùng hoa quả như thế nào, Trương Vũ tìm được chỗ bán, chỗ bán có chút giống siêu thị của trái đất, chẳng qua siêu thị này cần các tiểu tinh linh đi cùng mới có thể vào, Trương Vũ nhìn siêu thị thật lớn này có hơi hết hồn, có sân vận động to cỡ mấy vạn người đi!
Trương Vũ phát sầu, lớn như thế sao mua a!
"Người bán hàng rong ngài là tôi giúp ngài tìm hàng hoá ngài cần hay là tự ngài tìm vậy?" Tiểu tinh linh Bối Bối vung quyền trượng nhỏ hỏi.
"Cô có thể tìm giúp tôi?"
"Đúng vậy." Tiểu tinh linh trả lời "Anh chỉ cần đọc tên là được rồi."
"Tốt." Trương Vũ cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì phải đi cùng với các tiểu tinh linh rồi, tình cảm là vì tìm tốc độ cao a.
Sau khi nói trái cây mình cần, tiểu tinh linh Bối Bối rất nhanh liền đem mấy thứ này đưa đến trước mặt của Trương Vũ "Ngài chọn tự mình mang về, hay là Bối Bối giúp ngài đưa về nhà?"
"Cô giúp tôi đưa vào đi nhe."
Tiểu tinh linh vung quyền trượng lên, một đống lớn gì đó liền biến mất liền biến mất không thấy nữa.
"Sao trả tiền?" Trương Vũ nhìn xung quanh không có một người máy thu ngân, cảm thấy rất khó hiểu.
"Việc này sẽ khấu trừ ở trong quang não của ngài."
Sau khi Trương Vũ đem các loại trái cây cần phải lấy lòng, lại đem cửa hàng lau lau trong trong ngoài ngoài một lần, lúc này mới logout.
Trở lại trong hiện thực, Trương Vũ ăn cơm xong, đột nhiên có loại cảm giác muốn phơi nắng, đáng tiếc sắc trời lúc này đã từ từ tối sầm xuống.
Trương Vũ cảm thấy trong lòng giống như có con mèo cào mình, ý tưởng muốn phơi nắng một chút cũng không dừng được, Trương Vũ nóng nảy xoay quanh ở trong phòng.
"Bình tĩnh bình tĩnh!" Trương Vũ cố gắng bình ổn nóng nảy trong lòng, Trương Vũ bưng ly nước lên uống nước, muốn bình ổn khát vọng trong lòng mình.
Đây là buổi tối đầu tiên Trương Vũ mất ngủ, hậu quả của việc lăn qua lộn lại không ngủ là ngày hôm sau Trương Vũ vác đôi mắt đen sì rời giường sớm, sáng tinh mơ chờ mặt trời lên.
Vỏ Trứng thấy chủ nhân dậy rất sớm, nghĩ chủ nhân đói bụng, nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng, Trương Vũ nằm sấp bám vào cửa sổ chờ mặt trời mọc.
Mới vừa ăn cơm, mặt trời liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng, Trương Vũ cảm thấy ma chướng trong lòng tan biến một nửa! Thật là thoải mái, toàn bộ suy nghĩ Trương Vũ đều chui ra cửa sổ, hít thở không khí trong lành.
Thiết Lợi Nhĩ cảm thấy rất phiền muộn, hắn không biết Lan Tư quản gia vì cái gì phái cho hắn nhiệm vụ như thế, phải trên người nam nhân thường dân này móc ra bất luận bộ phận da nhỏ nào, nói thẳng nhờ hắn đem nam nhân này gói về không phải tốt lắm sao? Làm gì phí nhiều khổ tâm chứ!
Nhưng Thiết Lợi Nhĩ sờ đầu mình, áuuu! Lan Tư quản gia, ngài xuống tay quá độc ác! Trên đầu mình bị ngài đánh ra tới u bây giờ còn bây giờ còn đau đây!
Thiết Lợi Nhĩ giống tên trộm, lén lút núp ở dưới lầu nhà của Trương Vũ, chờ Trương Vũ xuất hiện.
Chỉ có điều, Thiết Lợi Nhĩ rất buồn rầu, không nhìn người xung quanh xã khu chỉ trỏ, còn có người định báo cảnh sát nữa! Nhưng Thiết Lợi Nhĩ cũng không để ý tới, thời gian nhiệm vụ là quan trọng nhất, thường dân này hắn mới không sợ đâu!
Đúng lúc này, Vỏ Trứng đi ra đổ rác.
Trước mắt Thiết Lợi Nhĩ sáng ngời, từ lâu hắn điều tra đã phát hiện, người máy này là người máy bảo mẫu của Trương Vũ! Nói không chừng bên trong túi rác này sẽ có vật bài tiết của Trương Vũ đó! Thiết Lợi Nhĩ cảm thấy mình phát ra ánh sáng!
Chờ Vỏ Trứng đem rác phân loại bỏ vào trong thùng rác, Vỏ Trứng liền đi khỏi, Thiết Lợi Nhĩ vội vàng xông vô thùng rác, chỉ thấy rác của Vỏ Trứng phần lớn đều là xương bị gặm, Thiết Lợi Nhĩ vừa ngửi thì biết đây là xương dị thú, Trương Vũ này sẽ không phải là thức tỉnh dị năng chứ? Dám nhiều thịt dị thú như thế!
Thiết Lợi Nhĩ đem bao da trong túi mình lấy ra, đem xương mà Vỏ Trứng vứt nhặt lên từng cái từng cái một bỏ vào trong bao da.
Trương Vũ ghé vào bệ cửa sổ phơi nắng, đột nhiên phát hiện có người đang lục lọi thùng rác.
"Làm sao lại có người nghèo và ăn xin a!" Trương Vũ cảm khái nói.
Thiết Lợi Nhĩ mang xương dị thú này trở về gặp Lan Tư quản gia, Lan Tư nhìn một đống xương dị thú đổ đi, chỉ cảm thấy gân xanh tung toé "Cậu không thể giả bộ nhân viên chuyển phát nhanh đi thừa cơ tìm sao? Sao xách về nhiều xương đến như thế?"
Thiết Lợi Nhĩ cũng rất tủi thân "Không phải ngài nói không nên đả thảo kinh xà sao?"
Lan Tư đã không biết nói gì nữa, xua tay vô lực "Được rồi, cậu đem xương này bỏ xuống, đi ra ngoài đi."
Đợi Thiết Lợi Nhĩ đi ra ngoài, Lan Tư quản gia lập tức động tác nhanh chóng đem xương trên mặt đất cẩn cẩn dực dực thu dọn lên, mặt mày hớn hở không để ý tay mình bị dơ, đem xương đẩy tới trong một cái bồn nhỏ, rồi mới nối được quang não của bạn già Ai Lặc.
"Êy, Lan Tư, lâu quá không gặp, có khỏe không?" Bên kia quang não một nam nhân râu ria xồm xàm khoảng năm mươi tuổi.
"Tôi vẫn khoẻ." Lan Tư mỉm cười đáp lại "Hôm nay là có một việc cần giúp đỡ của ông."
"Chuyện gì cần tôi giúp a? Ha ha, lấy địa vị ở Bái Đức Lỗ gia tộc của ông, chuyện gì cần cái bộ xương già tôi a."
"Được rồi, không lắm lời với ông." Lan Tư quản gia, vẻ mặt ngay thẳng nói "Những người khác tôi không tín nhiệm, chỉ có thể dựa vào ông."
"Oh? Chuyện gì?" Nam nhân bên kia cảm thấy khó hiểu.
"Chỗ tôi có một ít xương, ông giúp tôi đem nướt bọt của người ăn xương này lưu lại lấy ra, kiểm tra một chút thân thể của nam nhân này có gì khác thường."
"Việc này đơn giản." Nam nhân rất hào phóng "Ông giao cho tôi đi."
"Vậy cảm ơn nhiều." Lan Tư cảm kích nhìn bạn già.
"Ha ha, nhìn bộ dáng khách khí của ông." Nam nhân hào phóng cười nói "Chờ tôi nửa giờ."
Không đợi treo quang não, nam nhân này liền xoay người đi về phòng, Lan Tư thấy thế đem xương mình mang đến để vào đai truyền, đợi cho biểu hiện xương đã đưa đi đến chỗ bạn già, Lan Tư thở dài nhẹ nhõm một hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu khẩn trương đứng lên.
Chỉ mong là thế, Lan Tư lo lắng chờ đợi, cảm giác nửa giờ này cực kỳ chậm.
"Áuuu, ông bạn già của tôi!" Nửa giờ vắng mặt, nam nhân này cuối cùng cũng đi ra.
"Ông thật sự là quá xấu rồi đó!" Nam nhân dẩu mồm "Bái Đức Lỗ lập tức sinh con trai cũng không nói cho tôi một tiếng! Ông cũng không phải không biết hiện tại đã hai ngàn năm không có quý tộc sinh ra, tôi đã bao lâu không có gặp được phụ nữ có thai, áuu, không đúng là đàn ông mang thai chứ!"
Lan Tư căn bản là nhìn oán giận không kém nam nhân "Sinh con trai!"
Lan Tư quản gia cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào! Áuuuuuu! Tiểu tiểu thiếu gia đáng yêu của tôi! Áuuuu! Trắng trắng mềm mềm, còn vâng dạ yếu ớt gọi mình "Lan Tư quản gia", áuuu! Lan Tư hạnh phúc đến choáng váng rồi!
Lan Tư quản gia giống như một cơn gió lao ra ngoài cửa.
Nam nhân đang lải nhải bên kia quang não "..."
Nơi tu kiến bãi cỏ của Bái Đức Lỗ gia tộc, một nữ hầu đang cắt sửa mặt cỏ hơi hơi nhíu nhíu mày, đinh tai xinh xắn trên lỗ tai chợt lóe, trông rất đẹp.
Nữ hầu sờ sờ đinh tai "Trương Vũ, thịt dị thú?"
"Hình như nam nhân thường dân này có chỗ gì đáng chú ý a."
Nữ hầu bỗng chốc nở nụ cười quỷ dị, đi đến một chỗ không người, mở một cái bình nhỏ ra đem chất lỏng bên trong uống đi, tiếp theo thân hình nữ hầu lại bị kéo dài, một nam nhân hàm hậu thành thật xuất hiện.
Đây là biến thuật sao?
=========================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...