_ Là Cevil đánh em sao?
_ Ừm.
– Nhắc đến việc này, Tống Kiêu lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, chọc chọc lưng Thiệu Trầm, nói:
_ Anh biết không, đây là lần đầu tiên Cevil dùng nắm đấm để đánh tôi đó! Anh biết điều này có nghĩa là gì không?
_ Ý nghĩa cậu ta tức giận đến nỗi quên cả việc sử dụng năng lực của Arthur?
_ Sai rồi! Điều này có nghĩa ngón tay cậu ấy đã chạm qua mũi của tôi, bọn tôi đã thực sự tiếp xúc da thịt, anh hiểu chưa? Tôi rất vui! Thời điểm cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, quả thực giống như sắp hôn tôi đó!
Thừa dịp cậu Tống còn chưa làm ra biểu hiện sắp làm quá mọi chuyện lên, Thiệu Trầm hợp thời nói sang chuyện khác.
_ Em đã ăn no chưa? Buổi tối có muốn ăn thêm một chút bánh pudding hoa quả không? Chỉ dùng quả Kourou em thích nhất làm nguyên liệu.
_ … Từ nay về sau tôi không muốn ăn Kourou nữa.
– Tống Kiêu lộ ra biểu tình khó coi.
_ Vì sao? – Lúc này đến phiên Thiệu Trầm kinh ngạc.
_ Vì ăn ngấy rồi.
– Tống Kiêu nghiêng đầu, nhắm mắt lại, tỏ vẻ buồn ngủ.
Cậu không muốn nói cho Thiệu Trầm, Phong vương Tulio đã lấy Kourou bóp nát dọa dẫm cậu như thế nào.
Như vậy sẽ khiến đồng chí Thiệu Trầm có tố chất thần kinh trông giữ cậu chặt chẽ hơn.
Rồi thỉnh thoảng tưởng tượng mình là quả Kourou… Con tim cậu lại nghẹn ngào.
Cậu sau này… có thể không bao giờ phải gặp lại Phong vương Tulio nữa nhỉ?
_ Thật đáng tiếc.
Còn nhiều Kourou như vậy, không thể làm gì ngoài việc đưa cho người khác.
Toàn bộ phi hành khí trở nên yên tĩnh.
Tâm tư của Tống Kiêu thì không yên tĩnh.
Kourou khiến cậu nhớ lại Phong vương Tulio, cùng với những lời ông ta đã nói.
Cuộc sống của cậu tưởng như an nhàn, thực chất lại trùng trùng nguy hiểm.
Những kẻ muốn có được tinh hạm Băng Liệt, nói không chừng đều đang theo dõi cậu.
Trở lại phủ đệ, Tống Kiêu không nói tiếng nào nhảy luôn lên giường, quấn chăn toàn thân, chỉ lộ ra một vài sợi tóc màu đen.
_ Tôi đi ngủ! Đừng quấy rầy đó!
Thiệu Trầm lại đem hộp y tế đặt ở bên giường, từ trong hộp lấy ra một ống tiêm.
_ Cậu chủ nhỏ, em bị thương, cần tiêm một ít thuốc dũ hợp (khép lại).
_ Vết thương của tôi khép lại rồi.
– Tống Kiêu buồn buồn nói.
_ Không, em chưa khỏi.
Lúc em ngủ trên phi hành khí, vẫn chảy máu mũi.
_ No no! Tôi bị dị ứng với thuốc dũ hợp!
Theo sự phát triển của nhân loại hiện nay, thuốc tiêm vào người bệnh sẽ không gây ra các phản ứng phụ, thế nhưng hết lần này tới lần khác Tống Kiêu vẫn dị ứng với thuốc dũ hợp, lúc bị tiêm đều đổ mồ hôi lạnh.
Khổ nỗi mỗi một lần bị Cevil đánh cho bầm dập mặt mũi, Thiệu Trầm đều chích cho cậu một phát!
_ Rất nhanh sẽ hết, tôi đảm bảo đấy! – Thiệu Trầm tốt tính kéo chăn của Tống Kiêu ra.
_ Để tôi tự khỏi! Chúng ta phải tin tưởng năng lực khép lại tự nhiên của thân thể! – Tống Kiêu vô cùng đứng đắn nói.
_ Thực sự rất nhanh sẽ hết mà.
_ Anh là Arthur! Arthur có biết đau là gì đâu!
Mặc dù biết mình không phải đối thủ của Thiệu Trầm, cậu vẫn cố gắng lôi sự chênh lệch về phản ứng sinh lý để chống lại.
Thiệu Trầm vói tay vào trong chăn, vừa chạm vào lưng Tống Kiêu, cậu lập tức xù lông, còn chưa kịp giữ tay đối phương lại, chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng, thuốc đã thông qua áp lực rót vào cơ thể Tống Kiêu.
_ A — – Tống Kiêu gồng người, la hét thảm thiết.
_Nhân ngư ở sau tường thủy tinh đối diện xông tới, nỗi đau của cậu Tống là niềm vui lớn lao của bọn họ!
_ Em xem, rất nhanh đúng không? Bây giờ đã hết đau rồi chứ? – Bàn tay ấm áp của Thiệu Trầm đặt lên lưng Tống Kiêu, xoa nhẹ nhàng.
Một khắc kia đau đớn đến tận xương, ánh mắt Tống Kiêu cay cay, nếu không phải vết thương ở mũi đã khỏi nhờ thuốc dũ hợp, có lẽ hiện tại cậu đang chảy máu mũi chứ không phải nước mũi.
_ Tôi không muốn gặp lại anh nữa… – Tống Kiêu từ trong chăn thò đầu ra.
_ Nếu không gặp tôi, em sẽ nhớ đó.
Cần gì phải làm bản thân không vui chứ.
– Thiệu Trầm cười, đưa tay trượt một đường từ hông của Tống Kiêu xuống, qua đôi chân trơn nhãn của cậu, động tác cực kỳ nhẹ nhàng cởi giày cậu ra – Ngủ ngon, cậu chủ nhỏ.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, thiếp đi.
Ngày mai cậu còn chuyện rất quan trọng phải làm.
Mà lúc này, Oz Fawn đã trở lại tinh hạm của mình, dự tính sáng sớm mai sẽ trở về.
Toàn bộ tinh hạm của anh, chỉ có ba tên thuộc hạ.
_ Oz, ngài nghĩ dụng ý của Sở Phong khi mời Phong vương Tulio là gì? Thật sự chỉ để phân chia tài nguyên thôi sao? – Tài công của anh hỏi.
_ Vì tinh hạm Băng Liệt của Tống Nhiên.
Oz Fawn trả lời, một chén rượu chứa chất lỏng màu vàng sóng sánh chậm rãi di chuyển đến trước mặt anh.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dáng dấp bờ mi rậm thấp thoáng mềm mại và trang nhã, đối lập rõ ràng với sự lạnh lùng của anh.
_ Ý ngài là, Sở Phong muốn mượn hạm đội của Phong vương Tulio sao? Đây quả thực là dẫn sói về nhà! Phong vương Tulio không thể nào nguyện chia sẻ Băng Liệt cùng Sở Phong!
_ Dù chúng ta là Arthur, cũng có thời điểm bị lợi ích làm mờ con mắt.
– Oz Fawn đứng dậy, đến trước cửa sổ trong suốt sát đất to lớn, nhìn Phong Bảo đang lơ lửng giữa trời đất – Việc kết minh cùng góc vuông thứ sáu đã không còn ý nghĩa.
Phong vương Tulio cũng không nghĩ là Băng Liệt vẫn tồn tại, với tính cách của ông ta, rất có thể sẽ đại khai sát giới ở góc vuông thứ sáu.
_ Vì sao ngài cho rằng Phong vương Tulio không tin Băng Liệt có khả năng được tìm thấy?
_ Nếu ông ta tin tưởng, sẽ không có ý định giết Tống Kiêu.
Những vật Tulio để ý, nếu không vào tay mình, ông ta nhất định sẽ không để những kẻ khác chiếm được.
Hủy diệt Tống Kiêu, sẽ khiến những người có ý với Băng Liệt tuyệt vọng.
Oz Fawn nhẹ nhàng buông tay, để chén rượu trôi đi, tạo thành đường vòng cung ưu nhã, quay về chỗ cũ.
Thời điểm anh đứng dậy, một trận vỗ tay bỗng nhiên vang lên.
_ Thật không ngờ cậu lại hiểu ta như vậy.
Người đàn ông tóc bạc chầm chậm tiến đến.
_ Tulio, tại sao ngài lại ở trên tinh hạm của tôi.
– Tầm mắt của Oz Fawn quét qua ba gã thuộc hạ, nhíu mày.
_ Ta đương nhiên là được mời lên đây.
Tulio ngồi lên vị trí Oz Fawn vừa ngồi qua, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, một ly rượu tiến vào bàn tay ông, ông nhẹ nhàng lắc dịch thể trong ly, đôi mắt quỷ dị nhìn nó sóng sánh.
Ngón tay Oz chậm rãi xiết chặt.
Tulio nhìn bóng dáng Oz xuyên qua cái ly:
_ Cậu là một Hỏa chủng rất có thiên phú.
Nhưng càng có thiên phú, ta càng không thể để cậu sống, vì ta sẽ không lưu lại một đối thủ đáng sợ cho tương lai của mình.
_ Xin lỗi ngài.
Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.
Ba tên thuộc hạ của Oz Fawn lộ ra nét mặt xin lỗi.
_ Không có bất đắc dĩ, chỉ có theo đuổi lợi ích.
Đây là bản tính của nhân loại.
Thanh âm của Oz lãnh đạm như cũ.
Lúc này, anh đã chấp nhận tất cả.
_ Cậu thực sự không sợ ha, vô luận là người khác chết hay cậu chết.
Cậu và ta rất giống nhau ở điểm này.
– Tulio buông chén rượu xuống, ngón tay đặt trên ly nhẹ nhàng bắn ra, một thanh âm vang lên, đánh vào dây thần kinh trong đại não Oz- Cậu không thể sử dụng năng lực nữa rồi.
Thuộc hạ của cậu đã nhỏ một chút Pandora vàng vào loại rượu cậu yêu thích nhất, là thứ duy nhất có thể khiến Arthur mất đi năng lực nha.
Về điểm này, ta nghĩ cậu phải học tập ta một chút.
Tulio đứng dậy, ngón tay xẹt qua lọn tóc vàng của Oz, nhẹ nhàng ngắm nghía.
_ Cậu rất đẹp.
Chắc chắn có không ít người say mê cậu vì vẻ ngoài kia.
Nhưng thật đáng tiếc, ta lại muốn hủy diệt cậu.
Vĩnh viễn đừng để người khác biết được thứ cậu yêu thích đó.
Tinh hạm của cậu, ta nhận.
– Ánh mắt Tulio từ trêu tức nghiền ngẫm chuyển sang băng lãnh – Vĩnh biệt, con trai.
Chén rượu vỡ ra, chất lỏng màu vàng lơ lửng trên không trung, phảng phất như đang nhảy múa, các mảnh nhọn nhỏ đâm về phía Oz, anh lui về phía sau một bước, không biết ngón tay chạm vào cái gì, một luồng không khí cường đại hút anh đi trong nháy mắt, anh chạm vào một cửa khoang, nó lập tức đóng lại.
Ngay sau đó, cửa khoang này bỗng nhiên trầm xuống, tách khỏi tinh hạm.
Hai mắt Tulio mở to, căm tức quay về phía ba tên thuộc hạ:
_ Chuyện gì xảy ra? Lập tức khởi động hệ thống điều khiển lửa! Phá hủy nó ngay!
_ Chúng tôi cũng không biết trong khoang thuyền còn có chức năng này!
_ Chiếc tinh hạm này khởi động bằng mã gen của Oz Fawn! Không có lệnh của cậu ta, hệ thống điều khiển lửa không sử dụng được!
_ Như vậy tụi bây còn lo lắng cái gì! Lập tức khởi động tàu con thoi đuổi theo! Ta đã nói muốn thằng nhóc ấy chết! Ta muốn nó chết!
Ánh mắt Tulio bịt kín một tầng huyết sắc kinh người, xương ngón tay của ông ta vì nắm quá chặt mà phát ra tiếng “rắc” sởn gai ốc.
Ba gã thuộc hạ của Oz lảo lảo lui về phía sau, tiến vào tàu con thoi, rời khỏi tinh hạm, bắt đầu tìm kiếm Oz.
_ Tiến nhập hình thức ẩn quỹ đạo bay.
– Oz ra lệnh.
Phi hành khí của anh biến mất khỏi phạm vi truy tìm của những kẻ khác trong nháy mắt.
Anh bây giờ, mất đi năng lực của Arthur, đồng nghĩa với việc không có cách nào điều khiển phi hành khí thực hiện tốc độ siêu tốc, chỉ có thể thực hiện thao tác tay, gắng gượng đáp xuống một phiến rừng rậm.
Lỗ tai của anh ong ong, đại não trở nên mệt nhọc, dường như không thể suy nghĩ.
_ Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện một lượng Pandora vàng trong cơ thể ngài, nó đang khiến phần lớn năng lượng hoạt động của đại não ngài giảm đi.
Oz đẩy cửa khoang, lảo đảo bước ra, đi vào sâu trong rừng rậm.
Sớm tinh mơ ngày thứ hai, Tống Kiêu dậy sớm hiếm thấy, rời khỏi giường.
Cậu hào hứng bừng bừng nói với Thiệu Trầm:
_ Hôm nay, tôi cần anh nhìn tôi.
_ Để coi chừng em? – Thiệu Trầm nghi ngờ hỏi.
Tống Kiêu sau vài lần nỗ lực đem sợi tóc vểnh lên đè xuống thất bại, cậu rốt cục thoải mái lựa chọn buông tha.
_ Tôi muốn lái tàu con thoi!
_ Cái gì? – Thiệu Trầm cho là lỗ tai của mình nghe lầm.
_ Tôi nói, tôi muốn lái tàu con thoi.
_ Cậu chủ nhỏ, em không có khả năng lái tàu con thoi.
_ Không thử một lần, ai biết được? – Tống Kiêu giương môi, trong nụ cười có vài phần thích thú bí hiểm, một mặt lui về phía sau, ra khỏi phòng mình, một mặt ngoắc Thiệu Trầm – Đến đây!
Bọn họ đi tới phòng của Tống Nhiên.
Căn phòng này sau một năm Tống Nhiên biến mất, đã từng được cải tạo qua.
_ Anh biết nó bị cải tạo thành gì không?
_ Thành phòng thí nghiệm cá nhân của em.
Ở chỗ này em có thể chế tạo các loại phi hành khí.
Tuy rằng Tống Nhiên đối với rất nhiều việc chỉ giữ nhiệt huyết được có ba phút đồng hồ, nhưng cho tới bây giờ bất luận hoặt động gì có thể thúc đẩy sức sáng tạo của Tống Kiêu, Thiệu Trầm đều ủng hộ hết mình.
Nhưng căn phòng này, từ một lần Tống Kiêu phát cáu vào sáu năm trước, đã hoàn toàn bị niêm phong.
Ngay cả Thiệu Trầm cũng không thể biết được đằng sau cánh cửa là cái gì.
Tống Kiêu giơ tay lên, đặt trên cửa.
= Hết chương 9 =
Tàu con thoi: Mỗi tinh hạm đều có tàu con thoi.
==================.