Fanser hơi sững sờ, một bộ khiêm nhường cúi đầu: “Bệ hạ, không biết bạn cũ mà ngài nói… cụ thể là ai?”
Bạch Dĩnh đứng bên cạnh đỡ trán thở dài.
Lễ phục của Cevil so với nơi này có vẻ khá giản lược mà khiêm tốn.
Trường bào lam đậm, tôn lên vẻ tao nhã ẩn chứa cả sự bí ẩn khó đoán bên trong, khi thanh niên đứng dậy, các đặc phái viên không hẹn cùng ngẩng đầu, hắn lướt qua những đường nhìn tìm tòi nghiên cứu hoặc thưởng thức này, đi tới trước mặt Fanser.
_ Ngươi nghĩ “bạn cũ” ta nói là chỉ ai? – Cevil nhếch khóe môi, trong nụ cười mang theo một tia đùa giỡn.
_ Nếu như ngài hỏi quốc vương bệ hạ, ngài ấy… dù là thân thể hay tinh thần đều rất tốt.
Cevil vẫn cười nhìn Fanser.
_ Nếu như ngài hỏi Fawn thủ tướng… Ngài ấy vẫn lạnh lùng như trước kia, bốn năm như một ngày.
Fanser thở dài trong lòng, cảm giác bị đối phương áp bách khiến hắn rất phiền muộn.
_ Anh ta có thể bốn năm như một ngày, có phải Tống Kiêu vẫn còn sống?
Cevil làm động tác ôm với Fanser, ghé vào tai hắn hỏi nhẹ.
Fanser khẽ run lên, nhưng rất nhanh khôi phục tâm tình.
_ Đến giờ vẫn không có tin tức gì, cũng có thể cho là cậu ta còn sống, nhỉ?
Cevil nhún vai cười, xoay người bước về phía vương tọa, thanh niên vỗ tay một cái, cao giọng nói: “Chư vị, đừng câu nệ, cứ tự nhiên hưởng thụ mỹ cảnh và cao lương mỹ vị.”
Fanser cuối cùng có thể thở phào, khi hắn lui về phía sau, vừa lúc va phải Bạch Dĩnh.
_ Cậu có thấy trên cổ Cevil đeo gì không? – Bạch Dĩnh hỏi.
_ Hình như là dây chuyền hổ phách?
_ Đó là Tống Kiêu tặng cậu ta.
Lễ mừng mở Rover kéo dài bảy ngày bảy đêm.
Trong bảy ngày này, các quan ngoại giao từ các góc vuông cùng Cevil ký kết nhiều hạng mục chính sách, Fanser và Bạch Dĩnh rốt cuộc cũng có thể trở về Warm Wind.
Cevil đứng ở đài quan sát của Thâm Uyên, nhìn vô số tàu con thoi như mưa sao bay về phía tầng khí quyển.
_ Bệ hạ, xin hỏi có phải đã đến lúc khởi động tinh thuẫn, đánh rơi Warm Wind?
Xạ thủ Liszt của Thâm Uyên, cũng là tâm phúc của Cevil quỳ một gối ở sau thanh niên.
_ Fanser và Bạch Dĩnh cũng không phải người của Tyler, bọn họ là tâm phúc của Oz Fawn.
Ngón tay Cevil vô thức đặt lên viên hổ phách trước ngực, vân vê nó.
_ Hay chúng ta để họ đi?
_ Đi? – Cevil xoay người, dùng ánh mắt đối đãi trẻ con nhìn Liszt, “Oz Fawn cũng là địch nhân của ta.
Liszt, động động não, chúng ta vừa mới ‘ Chung sống hoà bình’ với các góc vuông khác, nếu có đặc phái viên nào xảy ra chuyện ở Rover, vậy sẽ rất phiền phức.”
_ Vậy ta giả trang thành hạm đội của nhà Lanselord, khi bọn họ đến phụ cận tinh hệ thì ra tay.
_ Ừm, ai bảo gia tộc Lanselord là tinh đạo chứ? Cái danh này cứ để họ gánh đi.
Đương lúc Fanser và Bạch Dĩnh dẫn hạm đội rời khỏi phạm vi phòng ngự của tinh thuẫn, Fanser vỗ vỗ ngực: “May quá! May quá! Cevil Haffris không nổi điên!”
_ Đồ ngốc.
Giờ mới là lúc đáng lo.
Sao cậu ta dám đối phó với mình trước ánh nhìn chằm chằm của các quan ngoại giao chứ! – Bạch Dĩnh hạ chỉ lệnh, – Toàn bộ tàu con thoi chú ý, trước khi tiến hành bước nhảy tinh tế, mọi người phải đề phòng canh phòng nghiêm ngặt các hạm đội khác tập kích! Từ chối mọi yêu cầu tiếp cận!
Biểu tình của Fanser cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ sắp đến tinh hạm White Pearl Tyler chuẩn bị cho.
Phương hướng của tinh hạm này đã bị phong tỏa, chỉ có thể nhảy từ góc vuông thứ năm đến góc vuông thứ mười, tính phòng ngự và công kích cũng kém xa Tinh Vân và Song Tử Tinh.
Đây là Tyler đề phòng hai người bọn họ.
Khi hai người sắp tiếp cận tinh hạm thì, một tiểu đội tàu con thoi với tốc độ siêu tốc nhanh chóng tiếp cận bọn họ.
Lồng năng lượng của White Pearl còn chưa triển khai hoàn toàn, đối phương đã chọc thủng phòng tuyến, chúng nó luồn lách rất khéo giữa làn đạn pháo, chỉ một thoáng, đã đánh bại hệ thống lửa khống của White Pearl.
Hạm đội của Fanser và Bạch Dĩnh duy trì trận hình phòng thủ, nhưng rõ ràng tính năng của tàu con thoi bên họ thua xa kẻ thù, lại mất đi tinh hạm che chở, tình huống vô cùng bất lợi.
_ Má! Sao con tàu này sida quá vậy! Tôi chưa bao giờ bắn lỗi như này! – Fanser sắp sửa bị tàu con thoi của mình chỉnh đến sụp đổ.
Bạch Dĩnh không trả lời hắn, mà không ngừng phối hợp với Fanser, tránh thoát công kích của đối phương.
Tàu con thoi bên địch khắc dấu hiệu của nhà Lanselord, đối phương thậm chí còn liên lạc với Bạch Dĩnh và Fanser, chỉ ném một câu: “Giao hộp năng lượng của tàu con thoi ra đây! Hoặc các người sẽ chết!”
Bạch Dĩnh cười lạnh: “Tên ngốc cũng nhìn ra trang bị của hạm đội chúng ta vô cùng lỗi thời, nếu thật là gia tộc Lanselord, bọn họ cũng khinh thường cướp mấy chiếc tàu này!”
Bộ hạ của Bạch Dĩnh đã bị phá mất ba chiếc tàu, Fanser thì gần như toàn quân bị diệt.
Mặc dù hai người họ năng lực vượt trội, thế nhưng không thể giành thắng lợi với đoàn tàu tính năng thấp này, mắt thấy đã bị đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh.
Ngay lúc đó, có một chiếc tàu con thoi chợt gia nhập chiến cuộc, quay xung quanh mấy vòng, vây công chiếc tàu bị phá huỷ của Fanser và Bạch Dĩnh, xạ kích vừa chính xác vừa nhanh chóng, hoàn toàn khiến kẻ khác không kịp đề phòng.
Mà quan trọng là, chiếc tàu này không chỉ có dấu hiệu của gia tộc Lanselord, còn khắc cả gia huy!
Điều này cho thấy đối phương chính là thành viên của gia tộc Lanselord.
_ Xin hỏi, ngài là người nhà Lanselord sao? – Fanser cố ý liên hệ với đối phương.
_ Đúng vậy.
– Bên kia trả lời vô cùng ngắn gọn, chỉ trong thời gian hai chữ, tàu con thoi bên địch lại bị phá huỷ ba cái.
_ Thật không hỗ là tinh đạo thế gia… Quá nghệ! – Fanser cảm khái một tiếng.
Đang lúc bọn họ cho rằng đối phương có thể giải quyết hạm đội Cevil phái tới, bọn họ chợt nhận ra có ba đội tàu con thoi khác đang nhanh chóng tiếp cận.
_ Mẹ nó! Cevil Haffris hạ quyết tâm không giết chúng ta không được sao? – Fanser híp mắt, chuẩn bị sẵn sàng cho trận tử chiến.
Hạm đội mới xuất hiện liền điên cuồng bắn pháo lạp tử.
Fanser và Bạch Dĩnh chỉ có thể lấy tốc độ cao nhất né tránh.
Không gian tối tăm như bị bóp méo, đột nhiên có ba chiếc tàu con thoi vọt ra, sát cánh bên cạnh Fanser và Bạch Dĩnh.
Độ tân tiến và tốc độ của họ khiến Bạch Dĩnh phải nhìn theo.
Họ chắn ngay trước mặt hai người, mở lồng năng lượng, liên kết lại với nhau.
Pháo lạp tử của kẻ thù và lồng năng lượng va vào nhau, giống như mưa đập vào ô bị bắn ngược lại.
_ Bọn họ… cũng là nhà Lanselord à?
Fanser thật không ngờ, gia tộc tinh đạo này lại có thực lực cường hãn như vậy?
Khi thì gần trong gang tấc, khi thì chợt tản ra, lấy các góc độ khác nhau phát động tấn công, giống như phong ba thổi trên biển, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng lớp lớp, sau đó bỗng bằng phẳng vắng lặng.
Bạch Dĩnh nheo mắt, phân tích phương thức tác chiến của nhóm “Bằng hữu” không rõ lai lịch này, rõ ràng chỉ có ba chiếc tàu con thoi, lại ăn ý mười phần cả công lẫn thủ.
Càng không cần nói, tốc độ của bọn họ so với kẻ thù cao hơn một phần trăm.
Tàu con thoi vốn vận hành siêu tốc, chênh lệch một phần trăm tốc độ di chuyển mang đến ưu thế tuyệt đối.
Dẫn đầu trong đó là tàu con thoi màu đen, kỹ xảo phi hành và độ bắn chính xác cao đến mức làm Bạch Dĩnh líu lưỡi, kết hợp với sự am hiểu không gian và góc độ bắn khéo léo, thắng vì đánh bất ngờ, đối thủ không thể đoán được quỹ tích của họ.
Chiếc tàu con thoi màu đen kia hung hăng càn quấy, bay qua bay lại theo vòng tròn trước mặt kẻ địch, giống như đang giễu cợt công kích đối phương nhìn như lợi hại mà hóa ra cứng nhắc, như thể đây chỉ là một hồi tiêu khiển.
Bạch Dĩnh cảm thấy thật may mắn, nhóm người này không địch ý với bọn họ.
Bạch Dĩnh và Fanser được hộ tống lên White Pearl, nhóm quân địch tập kích bọn họ gần như toàn quân bị diệt.
Chỉ huy lần tập kích này, Liszt quyết định hạ lệnh rút lui.
Thế nhưng hắn không ngờ chiếc tàu con thoi màu đen kia lại thoát khỏi đội hữu, đuổi theo bọn họ, phi hành song song với hắn.
Liszt dầu gì cũng là xạ thủ của Thâm Uyên, về phương diện điều khiển tàu con thoi là cao thủ trong cao thủ, hành vi của đối phương không khác gì khiêu khích, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được trên môi người điều khiển lộ ra nụ cười thiếu đánh.
Liszt tấn công đối phương, trận đánh này trở thành cuộc đọ trán giữa hắn và chiếc tàu con thoi kia.
Bộ hạ của Liszt tiến tới, vây công tàu con thoi màu đen.
Thế nhưng, nó không chỉ né tránh lửa đạn của bọn họ, thậm chí còn khiến nhóm bộ hạ của Liszt đánh lẫn nhau, rồi tàu con thoi của hắn suýt chút bị thuộc hạ bắn nhầm.
Liszt kinh hãi vô cùng, hắn phải gửi thỉnh cầu liên hệ với đối phương, đối phương lập tức tiếp nhận.
_ Xin hỏi ngài là vị nào?
_ Quào, không phải ngươi có dấu hiệu của gia tộc Lanselord chúng ta sao? Thế mà còn không biết ta là vị nào?
Liszt vừa mới nhíu mày một cái, đối phương đã bay một vòng xoắn ốc quanh hắn, toàn thân Liszt ứa mồ hôi lạnh.
Nếu như đối phương tấn công hắn trong lúc đang bay theo quỹ đạo đinh ốc, thì dù Liszt có tránh được vòng trên cũng không tránh được vòng dưới.
Trong gia tộc Lanselord lại có cao thủ như vậy!
_ Hừm, hôm nay ta không muốn lấy mạng ngươi.
Trở về nói với Cevil Haffris, nếu như hắn muốn đối phó với ai, thì đường đường chính chính mà làm! Gia tộc Lanselord mặc dù là tinh đạo lập nghiệp, nhưng đạo diệc hữu đạo, đừng phá hủy thanh danh của chúng ta!
Nói xong, chiến thuyền màu đen lui về phía sau.
Liszt cảm thấy bất ngờ khi đối phương bỏ qua cho hắn dễ như vậy.
Tàu con thoi màu đen quay trở về đội, Bạch Dĩnh liên hệ với họ: “Vô cùng cảm tạ các ngài đã ra tay tương trợ.”
_ Không cần khách khí, bạn cũ.
Giọng nói mang theo ý cười, cả điệu bộ thiếu đánh, khiến Bạch Dĩnh và Fanser cứng người.
Bạch Dĩnh vừa tính hỏi gì đó, chiếc tàu con thoi kia đã phóng khoáng biến mất trong vũ trụ.
_ Quỹ tích ẩn hình của bọn họ sao nhìn… quen quen nhỉ? – Fanser ngây ngốc hỏi.
Bạch Dĩnh lại cúi đầu, trầm mặc không nói.
_ Bạch Dĩnh… cậu có khỏe không? – Fanser khẽ đẩy vai Bạch Dĩnh.
_ Tên quỷ này… Tận bốn năm mới chịu ló mặt…
_ Đúng vậy, thằng nhóc quỷ sứ! Không biết Ryan theo cậu ta có ổn không! Nhưng nghe được giọng nói này, mấy năm ức chế của bọn mình cũng đáng giá!
Bạch Dĩnh chậm rãi siết chặt tay, “Nếu cậu ta có dũng khí xuất hiện kiêu ngạo như vậy, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Lúc này, bên trong tàu con thoi màu đen, người điều khiển đang ngâm nga hát “little star”, còn không biết mệt phát cho các đồng đội của mình qua máy truyền tin.
Có một người nhịn không được rống lên: “Đại ca! Cậu không thấy là mình hát rất tệ à?”
Người được xưng là “đại ca” thong thả trả lời: “Hử? Tôi chỉ làm thí nghiệm thôi mà.
Không phải mọi người nói muốn chuyển giọng của tôi lúc hát little star thành vũ khí sóng âm à?
_ Ôi giời ơi! Đồng chí Tịch Thù, ngài mau dừng cậu ta lại đi! Tôi thà đi nghe nàng Ruth hát, bị biến thành ngu ngốc còn tốt hơn nghe cậu ta hát!
_ Tôi vẫn ổn.
Vẫn trong phạm vi tha thứ được.
– Tịch Thù nhàn nhạt trả lời.
_ Lucas ơi Lucas! Anh biết tại sao tôi đồng ý nhận anh vào tinh hạm không?
_ Đương nhiên là nhìn trúng tiềm lực của tôi rồi!
_ Nâu nâu, là nhìn trúng sự khờ dại của anh.
Mỗi lần anh thầm nhủ “Một ngày nào đó khi tui nhận được sự tín nhiệm của cậu, nhất định sẽ hung hăng dẫm nát cậu dưới chân, cướp lấy tinh hạm của cậu”, biểu cảm trên mặt cả thế giới đều nhìn thấy.
Anh ngốc như vậy, trừ tôi ra, chả có ai thèm nhận anh đâu!
_ …
_ Được rồi, Tịch Thù, anh không ngại lần này mình dùng gia huy nhà Lanselord chứ? – Giọng nói Tống Kiêu không mang chút áy náy nào.
_ Không ngại.
– Tịch Thù trả lời.
_ Cũng đúng, dù sao anh vốn là người nhà Lanselord mà huehue!
_ Ok ok đại ca, bây giờ ta đi đâu?
_ Trở về nhà cũ của tôi.
– Tống Kiêu kéo khóe miệng, nở nụ cười xấu xa.
_ Nhà của cậu ở đâu? – Lucas hỏi.
_ Hả, lại có người không biết đáp án này sao? Lucas, anh quả nhiên ngốc hết thuốc chữa.
_ Nhưng mà, có được vũ khí này… chúng ta có thể phá hủy tinh thuẫn của thủ đô góc vuông thứ chín rồi.
Nụ cười nhẹ của Tống Kiêu dịu lại, ngón tay chậm rãi siết chặt.
Không biết anh hai hiện tại thế nào.
Tuy rằng Tống Nhiên lặp đi lặp lại nhiều lần là Nhật Ảnh sẽ không làm thương tổn Tống Phái Lưu, nhưng bất an trong lòng Tống Kiêu vẫn không ngừng dâng lên.
_ Tống Kiêu, cậu xác định xâm nhập vào Thâm Uyên sao?
_ Tôi xác định.
– Tống Kiêu trả lời, – Tinh hạch của Song Tử Tinh ở trên tay Cevil, không lấy được tinh hạch về, sao chúng ta khởi động được Song Tử Tinh?
Tịch Thù gật đầu: “Trên tay Nhật Ảnh có ba tinh hạm Linh Hồn Màu Đen, Cửu Trọng Thiên và Luyện Ngục.
Chúng ta chỉ có Băng Liệt và Ngưng Vọng, nếu giằng co với đối phương, vẫn có khiếm khuyết về thực lực.
_ Không chỉ có vậy.
– Tống Kiêu trả lời.
_ Còn thế nào nữa? – Lucas hỏi.
Tống Kiêu rất tự nhiên bơ hắn đi: “Khởi động hình thức thương dụng, từ giờ trở đi, chúng ta là thương nhân hợp pháp rồi.”
Tinh hạm Song Tử Tinh là nơi cậu và Oz cùng chung sống ngày trước.
Lúc ấy là khoảng thời gian vô tư nhất của họ.
Tinh Vân đã bị Tyler hủy diệt rồi, cậu muốn đoạt lại Song Tử Tinh, đưa nó cho Oz.
Không lâu sau, bọn họ đã đến bầu khí quyển của thủ đô Rover góc vuông thứ năm, Tịch Thù phát tín hiệu xin lên đất liền, họ lấy thân phận thương nhân tiến vào Rover.
Rover là một tinh cầu nhân tạo.
Hầu hết cư dân đều sinh sống tại huyền phù đảo nhỏ, cơ sở hạ tầng giao thông giữa các đảo rất nhanh và tiện, kỹ thuật chế tạo phi hành khí cao hơn các góc vuông khác rất nhiều.
Sau khi bọn Tống Kiêu đáp xuống, liền chuẩn bị cả đêm lẻn vào Thâm Uyên.
Tống Kiêu lấy ra một ống tiêm, đè lên cổ mình, tiêm loại ADN nào đó vào người, mái tóc đen của cậu chậm rãi biến thành vàng rám nắng, ngũ quan cũng thay đổi.
_ Đây là gen của tên cảnh vệ bên cạnh Cevil mà tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được.
Sau khi cậu tiêm gen của hắn, chỉ có thể duy trì trong ba giờ.
Ba tiếng sau, nếu như cậu vẫn không thể thoát khỏi Thâm Uyên, tôi sẽ thông báo cho Băng Liệt, nó sẽ dẫn phát chiến tranh ở góc vuông thứ năm.
Tống Kiêu vươn ngón tay cái, tỏ ý đã hiểu.
Lucas lộ ra khuôn mặt đáng thương: “Còn tôi thì sao? Tôi không thể đi chung với cậu sao đại ca?”
_ Anh chỉ di chuyển được có ba đồng xu.
Cevil còn chưa thở phát nào, anh đã bị phân giải rồi.
Nói xong, Tống Kiêu cũng không quay đầu lại, tiến vào một phi hành khí.
Cậu thở dài, đương lúc phi hành khí lướt trên mặt biển yên ả, từ từ tiếp cận chiến hạm được xưng là tinh hạm khổng lồ nhất tinh tế, trái tim cậu đập thình thịch.
Rõ ràng trời rất nắng, nhưng khi phản chiếu vào Thâm Uyên lại toát ra sự lạnh lẽo.
Nó giống như một hang động lớn trên mặt biển, nước biển hình thành vòng xoáy, dường như cả tinh cầu sắp bị nó hút vào vậy.
Thân phận Tống Kiêu được xác định, có thể tiến vào bên trong nội bộ tinh hạm.
Từ bây giờ, mọi hành vi của cậu đều phải giống cảnh vệ, một khi thân phận bại lộ, khả năng thoát khỏi Thâm Uyên của cậu thấp vô cùng.
Cậu tập trung cùng đội cảnh vệ, sau đó bắt đầu nhiệm vụ.
Mục đích của bọn họ là ở trong tẩm điện Cevil, ẩn nấp trong tường bằng Cesi dị sắc, không được phát ra âm thanh nào, nếu không có nguy hiểm hay biến cố gì tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Cevil, ảnh hưởng cuộc sống của tân vương.
Bước đầu tiên để làm cảnh vệ của Cevil, chính là khiến sự tồn tại của mình giống như không khí.
Điều này làm Tống Kiêu nghĩ tới quân đoàn Ảnh Tử của Nhật Ảnh và binh đoàn thích khách của Tyler.
Xem ra, Cevil đã tạo ra một quân đoàn xuất quỷ nhập thần.
Nghe nói giấc ngủ của Cevil rất có quy luật, nửa giờ nữa, cậu ấy sẽ đi vào giấc ngủ.
Lúc này, thanh niên dựa vào đầu giường, kiểm tra các tư liệu được gửi đến.
Tống Kiêu vô thức cảm thán, Cevil thực sự thay đổi rất nhiều.
Nếu như nói cậu của thời niên thiếu là mân côi có gai, dù tiếp cận quá gần sẽ bị đâm thương, thì nỗi đau ấy so với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và sắc bén của cậu hiện giờ, chưa tính là gì cả.
Bốn năm không gặp, vẻ khôi ngô của cậu khiến người ta quên cả hô hấp.
Nếu như nói vẻ ngoài của Arthur thể hiện năng lực, Tống Kiêu thậm chí không dám đánh giá năng lực của Cevil đạt tới trình độ nào.
Lúc này, Liszt dẫn đầu hạm đội giả trang gia tộc Lanselord tập kích Fanser và Bạch Dĩnh đã trở về.
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Cevil, trên mặt là vẻ áy náy.
Cevil không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Thất bại?”
_ Đúng vậy… Hạm đội gia tộc Lanselord đã cứu bọn họ.
_ Gửi tư liệu chiến đấu cho ta.
Nghe được bộ hạ mình thất bại, Cevil cũng không tỏ ra giận dữ.
_ Vâng, bệ hạ.
Liszt đưa máy ghi hình cho Cevil, toàn bộ quá trình chiến đấu đều được ghi lại.
Từ vẻ lãnh đạm ban đầu, mi tâm Cevil chậm rãi nhíu lên, thanh niên chống cằm, híp mắt nhìn chằm chằm tàu con thoi màu đen.
_ Ngươi thực sự nghĩ bọn họ là người của gia tộc Lanselord? – Thanh âm của Cevil vang lên.
_ Nếu như không phải… Tại sao bọn họ lại muốn lấy danh nghĩa gia tộc Lanselord cứu Fanser và Bạch Dĩnh?
_ Kỹ thuật quỹ tích ẩn hình của góc vuông nào có thể đạt đến trình độ tùy thời tùy khắc ẩn hình? Nếu không cũng phải bắt đầu tiến vào quỹ đạo mới biến mất, nhưng tốc độ ẩn hình của bọn họ quá nhanh.
Có thể phát triển kỹ thuật này cao như vậy, ngươi nghĩ nếu gia tộc Lanselord có tài nghệ này, thì sao một tháng trước binh đoàn vận chuyển vũ khí hạng nặng của bọn họ lại bị đánh cướp?
Tống Kiêu cảm thấy có lỗi với gia tộc Lanselord vô cùng, bởi vì kẻ cướp đoạt số vũ khí ấy là Tống Kiêu và Tịch Thù.
Đương nhiên, đây là chủ ý của Tịch Thù.
So với việc hao tổn lực lượng chế tạo vũ khí, không bằng đi cướp cho tiện.
Hết cách rồi, Tịch Thù lẩn trong gia tộc tinh đạo lâu quá, bị hòa tan luôn.
Chỉ là Andre Lanselord có lẽ sẽ không ngờ rằng em rể mình dĩ nhiên lại trở thành con người tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa như vậy…
Liszt trầm mặc.
_ Tấn công các ngươi và đánh cướp đội ngũ vận chuyển Lanselord, chắc là cùng một nhóm người.
– Cevil hừ lạnh một tiếng, – Chúng ta phải cẩn thận, nói không chừng bọn họ đã trà trộn vào Rover.
Ôi… Xin lỗi, thân ái… Tớ đã trà trộn vào rồi.
_ Khuya rồi, ta phải ngủ.
– Cevil tắt máy ghi hình, nằm xuống.
Liszt lui về phía sau, rời khỏi tẩm cung.
Không gian trở nên yên tĩnh, thế nhưng Tống Kiêu biết, Cevil còn chưa say giấc.
Cậu phải chờ một lát nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...