Tống Nhiên chống cằm, buồn bực nở nụ cười, dùng thái độ nhìn như trêu chọc nhưng thực ra vô cùng trịnh trọng nói với Tống Kiêu: “Để đạt được mục tiêu của mình, em có quyết tâm nhẫn nại không? Khi anh ngủ say chín năm, kỹ thuật của góc vuông thứ chín nhất định đã phát triển lên nhiều, chúng ta vừa xâm nhập phạm vi góc vuông này, Nhật Ảnh sẽ truy lùng ngay.
Tyler thì không cần nói, tên đó nhất định đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ em chui đầu vào lưới.”
_ Cho nên chúng ta phải mạnh hơn hiện tại.
Phải cải tạo Băng Liệt, phải đề cao thực lực, cần nhiều đồng bạn hơn nữa.
Em biết, một ngày nào đó em sẽ đối mặt với Tyler, em không muốn đứng sau lưng Oz chịu bảo hộ, em muốn Tyler phải hối hận vì những gì gã đã làm.
_ Như vậy, dù xảy ra chuyện gì, dù có tin tức nào khiến em lo lắng dao động, em phải tin Oz có thể bảo vệ tốt chính mình, cậu ấy vẫn chờ cơ hội được gặp lại em.
– Tống Nhiên đứng dậy, ngón tay di dọc theo khoang cứu sinh, chạm vào Katerina đã lạnh ngắt, “Thích một người là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng nếu như em quá yếu ớt, tình cảm ấy sẽ dễ tan vỡ.
Nếu không có kiên trì, đợi đến khi em đủ mạnh mẽ, cũng chỉ lặp lại sai lầm thôi.”
_ Cho nên nếu gặp chuyện như vậy, chúng ta phải kiên trì và nhẫn nại, em nhất định sẽ bắt được gã, đúng không?
_ Đừng phỏng đoán kết quả làm gì, số mệnh từ trước đến nay vẫn là một câu đố.
Tống Nhiên cúi người, mặt anh vượt qua khoang cứu thương, nhẹ nhàng hôn lên môi Katerina.
Tống Kiêu không thể mường tượng được tình cảm Tống Nhiên dành cho Katerina mãnh liệt cỡ nào, liệu có điên cuồng như Tyler truy đuổi anh không.
_ Mọi người cứ nói, điên cuồng là khi một Arthur yêu đến tận cùng.
Nhưng với anh, cực hạn chân chính là nhẫn nại.
Chịu đựng sự cô độc khi mất đi cô ấy.
_ Anh nghĩ, anh phải để cô ấy đi thôi.
– Tống Nhiên nói.
_ Anh thật sự bỏ được sao? – Tống Kiêu chống đầu gối, ngước mắt hỏi.
Cậu đã từng tưởng tượng, nếu như nằm trong khoang cứu thương kia là Oz, cậu sẽ làm thế nào?
Có lẽ cậu sẽ không chấp nhận tình cảnh ấy, cậu sẽ cố chấp không tiếc gì giúp Oz tỉnh lại, dù sâu trong tim cậu biết tử vong không thể nghịch chuyển được.
Đây có lẽ là sự điên cuồng của cậu.
_ Luyến tiếc thì được gì? Cô ấy đã đi rồi.
– Tống Nhiên lui về phía sau, giọng nói của anh kéo dài, giống như hồi tưởng lại những kỉ niệm trước đây, rồi vất vả chấp nhận hiện thực, “Em biết không, thực ra ước mơ của Katerina không phải trở thành một hạm viên.
Cô ấy mong được trở thành nhà khảo cổ học như cha mình vậy, dùng cả đời khám phá góc vuông 0, đưa những cố sự bị lãng quên ra ánh sáng.”
_ Cho nên anh mới hay đi khảo cổ à? Để thỏa mãn Katerina.
_ Đúng vậy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như anh thoải mái một chút để cô ấy tự do thì sao? Để cô ấy cách xa anh hàng tỉ năm ánh sáng, để cô ấy làm chuyện mình muốn làm, sống cuộc sống của mình.
Có lẽ hôm nay, giờ phút, anh và cô ấy có thể gặp lại, biết đâu cả hai đã có kết cục hoàn toàn khác.
_Vậy cuối cùng Băng Liệt không nhảy đến địa phương khác, mà chọn góc vuông 0.
Vì anh muốn đưa Katerina đến đó.
_ Đúng vậy.
_ Thế mình đi góc vuông 0 đi! – Tống Kiêu nói.
_ Đi từ góc vuông thứ bảy đến góc vuông 0? Qua bảy góc vuông? Em không lo lãng phí năng lượng à? – Tống Nhiên buồn cười hỏi – Dù Băng Liệt là của em thì cũng không thể tùy hứng vậy được.
_ Dù sao cũng có ai tùy hứng hơn anh đâu?
Tống Kiêu cười nhạt, đứng dậy ngoắc ngón tay, Tống Nhiên liền bị lực lượng của cậu nâng lên.
Tống Nhiên cười khẽ: “Đồ quỷ, dám sử dụng năng lực Arthur lên người anh.”
_ Bây giờ để em làm Hỏa Chủng cho! Anh cứ ngồi bên cạnh chỉ điểm là được! Tiện thể quan sát xem em, Tịch Thù, Lăng Tụng với Ryan có phối hợp ăn ý không!
_ Ryan là ai? – Tống Nhiên hỏi.
_ Cục cưng của em đấy!
Một phút đồng hồ sau, các thành viên ngồi vào vị trí của mình.
Lăng Tụng vẫn là xạ thủ, Tịch Thù thay thế Katerina, mà ngồi ở vị trí tài công là một thiếu niên trạc tuổi Tống Kiêu.
Tống Nhiên hào hứng xoa chân mày, ngồi xuống bên cạnh Tống Kiêu.
_ Em xác định chúng ta sẽ không bị phân giải trong wormhole sao?
Ngón tay Tống Kiêu điểm một cái, hệ thống trước mặt bị phân thành hai, một bảng điều khiển trượt đến trước mặt Tống Nhiên.
_ Em đã thiết kế lại thành hệ thống song Hỏa Chủng cho Băng Liệt rồi.
Nếu em có sơ sót gì thì nhờ cả vào anh nhé!
_ Ồ.
Anh cảm thấy mình ngồi sai vị trí rồi.
_ Sao anh nghĩ thế?
_ Nếu là “song Hỏa Chủng”, chỗ này phải dành cho Oz Fawn nhỉ? – Tống Nhiên dùng giọng rất gợi đòn nói.
Cái tên đó khiến lòng cậu run rẩy, hơi thở trầm thấp mà dịu dàng của Oz như lướt qua tai cậu.
_ Không sao, chờ anh ấy trở về, anh có thể về hưu.
– Tống Kiêu khởi động tinh hạm, hạ lệnh – Chuẩn bị bước nhảy tinh tế, mục tiêu góc vuông 0.
_ Đã khóa phương hướng.
– Ryan trả lời.
_ Hệ thống lửa khống đã hoàn tất.
_ Hệ thống tỏa định đã hoàn tất.
Tống Kiêu kéo khóe môi, không gian trước mặt bọn họ xoay tròn, dần dần bị bóp méo, vô số ngôi sao xẹt qua thân hạm, Băng Liệt xông thẳng vào trong.
Trong vương đình góc vuông thứ bảy, Andre Lanselord nhìn em gái mình, thấp giọng nói: “Trung tâm góc vuông phát hiện năng lượng ngưng tụ, có người chưa được gia tộc Lanselord cho phép đã tiến hành bước nhảy tinh tế.”
_ Ai cũng không cản nổi anh ấy.
– Renna bất đắc dĩ cười.
_ Ta thừa nhận hắn là một nam nhân có năng lực, thậm chí cả góc vuông thứ bảy này tìm được quý tộc ưu tú như hắn rất khó.
Nhưng sao em lại cứ chung tình với một gã đàn ông không thể giữ chứ? Lần đầu tiên ta nhìn hắn, ta đã biết hắn sẽ không an phận ở cạnh em, cùng bồi đắp hạnh phúc.
Renna nhướn mày, ngước mắt nhìn bầu trời sao: “Hoàng huynh à, khoảnh khắc tàu con thoi của anh ấy đụng vào Walsen, nó sáng hơn bất cứ ngôi sao băng nào, không một cảnh vệ nào ngăn được anh ấy, thẳng đến khi anh ấy nhảy vào tẩm điện của em, in sâu vào mắt em.
Khi đó em biết, chính là người này.
Trừ anh ấy ra, không có ai khác.
_ Ta thật không hiểu nổi cảm tính của phụ nữ các em.
– Andre bất đắc dĩ lắc đầu.
_ Đây không phải cảm tính, em biết anh ấy là người thế nào.
Băng Liệt là lẽ sống của anh ấy, kẻ ngay cả lẽ sống cũng có thể ném ra sau đầu làm sao đáng để em yêu chứ? Nhưng chỉ cần em vẫn ở đây chờ Tịch Thù, em nhất định là điểm cuối cùng trong hành trình của anh ấy.
Renna nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện cho trận chiến chẳng biết bao giờ mới kết thúc của chồng mình.
Băng Liệt lao ra từ wormhole, trong bóng tối, các ngôi sao mập mờ nhẹ nhàng di động theo Băng Liệt.
Tống Kiêu thở phào, dùng chân đạp Tống Nhiên bên cạnh, đắc ý nói: “Ngại quá, không cho anh cơ hội thể hiện.”
Hệ thống thông báo, bọn họ đã tiến vào góc vuông 0.
_ Anh vốn lo lắng tài công còn trẻ như vậy, Băng Liệt nói không chừng lại nhảy nhầm đến góc vuông thứ mười.
Thực sự không ngờ người thường cũng có thể lái tinh hạm tốt như vậy.
_ Anh nhìn ra rồi à? – Tống Kiêu kéo Ryan đến bên cạnh mình, dùng sức xoa đầu cậu, “Đây là Ryan Case.
Anh trai cậu ấy là tài công Fanser của Tinh Vân.
Đừng xem thường cậu ấy nha, cho Ryan đòn bẩy, cậu ta có thể nhấc bổng cả hành tinh.
Cho Ryan một hệ thống, cậu ấy sẽ lái Băng Liệt đến bất cứ chỗ nào chúng ta muốn.
Tống Nhiên điều động hệ thống Ryan sử dụng, phát hiện nó kết hợp rất hoàn hảo với hệ thống ban đầu của Băng Liệt.
_ Liệu có phải chúng ta sắp không theo kịp suy nghĩ của người trẻ? – Lăng Tụng cười hỏi.
_ Đúng vậy.
– Tống Nhiên bỗng dưng nhéo mạnh hai má của Tống Kiêu, làm cậu đau đến rớm nước mắt, – Bắt đầu từ Băng Liệt, việc lái tinh hạm sẽ không còn thuộc về mỗi Arthur nữa.
Tống Kiêu, toàn bộ Arthur trong tinh tế sẽ hận em muốn chết.
_ Có nghĩa là, từ nay về sau sẽ càng nhiều người tham gia vận hành Băng Liệt, dù không có các Arthur mắt cao hơn đầu, người thường cũng có thể đáp ứng yêu cầu của chúng ta, thậm chí còn cao hơn, thì sao em phải sợ mấy tên hẹp hòi ấy chứ?
_ Nhóc quỷ, em nói như thể mình không phải Arthur ấy.
Bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào của góc vuông 0 nhỉ?
_ Ở ngân hà khởi nguồn của nhân loại ý.
_ … Vậy thì chọn chỗ này đi.
Tống Nhiên thay Tống Kiêu, chậm rãi nhắm mắt lại, một cửa khoang mở ra, khoang cứu thương mà Katerina nằm chậm rãi trượt ra ngoài.
Các hạm viên không hẹn mà cùng tiến đến tường trong suốt, nhìn khoang cứu thương trôi bồng bềnh, thong dong tiến vào sâu trong vũ trụ, tinh quang sặc sỡ phía trước như giơ vòng tay, đón cô vào lòng.
Tống Kiêu cho rằng Tống Nhiên đã buông xuống, nhưng cậu nhận ra không phải thế.
Tống Nhiên cúi đầu, che đi gương mặt luôn ngẩng nhìn tinh không, nước mắt từ cằm anh hạ xuống.
Tống Kiêu vô thức vươn tay, khi nó rơi vào lòng bàn tay của cậu, cậu mới hiểu được hóa ra Tống Nhiên nhìn qua bất cần đời như thế, nước mắt của anh cũng rất nóng và nặng.
Không ai biết Katerina sẽ đi đến đâu, cũng không ai biết vũ trụ sâu cỡ nào, điều họ biết duy nhất là, hành trình của cô chắc chắn không chỉ gói gọn trong mười góc vuông.
Lạp tử pháo của Băng Liệt đồng loạt phóng ra, bắn nát thiên thạch chắn đường Katerina, bóng tối vốn tĩnh lặng phút chốc ầm ĩ vì cô.
Tống Nhiên bỗng một tay ôm lấy cậu, anh ôm rất chặt, Tống Kiêu ngẩng mặt, bị Tống Nhiên siết đến không thở được.
Chặt đến nỗi, xương tay cậu gãy, xương sườn đâm vào trong thịt.
Ngày ấy, Tống Kiêu không bao giờ tin câu nói “Arthur không có cảm giác đau” nữa.
Bởi vì một khi Arthur đau đớn, nó không khác gì người thường cả, thậm chí còn sâu đậm hơn.
Lăng Tụng cùng Tịch Thù mang theo Ryan rời khỏi khoang điều khiển, nhìn theo Katerina.
Toàn bộ không gian chỉ còn lại Tống Kiêu và Tống Nhiên.
_ Này, anh à… – Tống Kiêu miễn cưỡng hừ mấy tiếng.
_ Ừm?
_ Em đau quá.
_ Để anh ôm thêm chút nữa.
Một lát nữa thôi.
_ Anh à, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.
_ Ừ.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cậu nhớ lại ngày Oz mặc hắc phục của hạm trưởng bước vào dạ tiệc.
Tất cả tinh tử lúc ấy như giấu đi ánh sáng, anh hờ hững đi ngang qua cậu, nhưng lại làm đường nhìn cậu rối loạn.
Anh vì cậu tạo ra từng khoảnh khắc, mở ra tầng tầng lớp những khả năng.
Tống Kiêu biết, những khả năng này cuối cùng đều dẫn đến một kết cục.
Một năm sau, Tyler tuyên cáo với toàn thể góc vuông thứ mười, nguyên thủ tướng Wender Fawn từ chức thủ tướng vì lý do sức khỏe, trưởng tử tạm thượng vị.
Các quý tộc Warm Wind kinh ngạc không thôi, vì điều này có nghĩa Oz Fawn trở thành thủ tướng trẻ tuổi nhất lịch sử trong một ngàn năm trở lại đây.
Đông cung cử hành nghi thức nhậm chức vô cùng trọng đại, muôn người chú mục, toàn thể Warm Wind đều ăn mừng.
Đương lúc Oz quỳ một gối xuống trước mặt Tyler, nhận mệnh bổ nhiệm thì, Tyler cúi đầu xuống, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: “Đến bây giờ, cậu vẫn tin cậu ta còn sống chứ?”
_ Thần tin tưởng – Vẻ mặt Oz không có chút biến hóa nào.
_ Ta cũng tin, mặc dù hầu hết thời gian, buông tha vẫn thoải mái hơn tin tưởng nhiều.
Tyler đứng lên, lui về vương tọa.
Dạ tiệc ở Đông cung tổ chức ba ngày ba đêm, mà Oz là nhân vật không thể vắng mặt, anh lạnh lùng ngồi ở một góc nhìn vô cùng tầm thường.
Rất nhiều quý tộc muốn đến bắt chuyện, thế nhưng còn không có dũng khí đến gần anh.
Helene công chúa nhìn về phía Oz, trong lòng vẽ ra vô số viễn cảnh bắt chuyện với anh.
Nhưng nàng biết, toàn bộ quý tộc ở đây, kể cả nàng, không ai có gan dạ tiếp cận người ấy cả.
Ngay lúc đó, một thiếu nữ tóc đen mặc quần dài màu lam, nhìn qua không chút tầm thường tiến đễn chỗ của Oz trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom người hỏi: “Ngày có thể nhảy một điệu với tôi không?”
Công chúa khẽ cười nhạo: “Cô gái này làm sao thế? Một người bình thường không hiểu sao lại lẫn vào dạ tiệc của quý tộc.”
_ Cô ấy là bạn nhảy Fanser Case đưa tới.
– Quan nội vụ Constantine giải thích.
Thời điểm mọi người đang chờ cô bị từ chối, Oz lại đứng dậy, hành lễ với đối phương, giống như nha đầu tầm thường này cũng là một thiên kim quý tộc.
_ Đương nhiên có thể.
Oz nhẹ nhàng kéo tay đối phương, đưa cô tiến vào sân nhảy, mọi người trố mắt kinh ngạc, bắt đầu hỏi thăm thông tin về cô gái kia.
_ Đã lâu không gặp, Niên Cẩn.
– Oz ghé vào tai Niên Cẩn, nhẹ giọng nói.
Nhìn Oz vốn luôn cao ngạo lại tỏ ra thân mật với một cô gái như vậy, Helene công chúa nhịn không được muốn tiến lên, lại bị Constantine kéo về.
_ Vâng, thưa ngài.
– Kỹ thuật nhảy của Niên Cẩn tao nhã vô cùng, không chút thua kém hoàng thất quý tộc, – Tôi thay mặt một người bạn chúc mừng ngài đã nhậm chức thủ tướng.
Tuy rằng, người bạn này của tôi cho rằng chưa chắc ngài đã cảm thấy vui sướng.
Vai Oz hơi cứng lại.
Đương một khúc kia kết thúc, Oz dẫn Niên Cẩn về chỗ Fanser thì, có vật gì đó được nhét vào kẽ tay anh.
Oz bất động thanh sắc, khẽ gật đầu với Niên Cẩn, xoay người trở về chỗ ngồi.
Tay anh đặt trên đầu gối, vật nhỏ kia chậm rãi khảm vào trong thịt anh.
_ Hình như cô gái kia tặng gì đó cho cậu thì phải? – Tyler không nhanh không chậm đi tới, gã vẫn quan sát Oz từ nãy đến giờ, bèn lật cổ tay Oz lại, nhưng phát hiện chẳng có gì cả.
_ Bệ hạ nghĩ, cô ấy sẽ tặng gì cho thần? – Oz dùng giọng bình thản hỏi lại.
_ Vậy cậu đoán một chút, một ngày trọng đại như vậy, liệu Tống Kiêu có đến hay không? Nếu cậu ta còn sống, nhất định sẽ rất nhớ cậu, nói không chừng khi cậu đẩy cửa ra, cậu ta sẽ nhào vào lòng cậu ngay lập tức?
_ Em ấy không phải trẻ con, bệ hạ.
Tưởng tượng như vậy thật vô nghĩa.
– Oz thậm chí không thèm nhìn Tyler.
Tiệc tối còn chưa kết thúc, Oz đã sớm ly khai, làm bao quý tộc ngậm ngùi tiếc nuối.
Anh trở lại Fawn bảo, đứng trước hoa viên, gió lay động như muốn thổi loạn ánh trăng.
Anh vươn tay, vật nhỏ kia dần dần nhô ra khỏi thịt, khi nhìn rõ vật ấy, ánh mắt Oz hoàn toàn dừng lại, suy nghĩ của anh như bị vật này gắt gao bắt giữ.
_ Oz… – Joanna chậm rãi đi tới phía sau anh – Em lại nhớ Tống Kiêu sao?
Nhắc tới cái tên đó, mi mắt anh bất giác run lên.
_ Đã một năm rồi, nhóc ấy vẫn bặt vô âm tín… Chị và mẹ đều rất lo…
_ Không cần lo lắng, em ấy nhất định còn sống.
– Oz nghiêng đầu, vì ngược sáng nên Joanna nhìn không thấy vẻ mặt của anh.
_ Từ nhỏ đến giờ, em vẫn cứ như vậy.
Đã tin tưởng đều gì thì không dễ dàng thay đổi.
_ Cậu ấy đưa em vật này.
Oz nhẹ nhàng thả hạt mầm kia vào cốc nước.
Ánh trăng xuyên qua thành cốc, chiết xạ vào hạt mầm, tản ra ánh trắng nhàn nhạt.
_ Đó là cái gì?
_ Trái tim Nirolol.
Nirolol là một hành tinh được bảo vệ nghiêm ngặt.
Hệ sinh thái ở đó gần như hoàn mỹ.
Dù là khí quyển hay thủy quyển đều rất trong sạch.
Trái tim Nirolol là loại cây nổi tiếng nhất của hành tinh này.
Hạt giống của nó trốn trong thổ nhưỡng, phải đợi đến khí hậu, độ ẩm, chất dinh dưỡng thích hợp, nó mới có thể nảy mầm.
Một khi môi trường không phù hợp với nó nữa, cây sẽ chết ngay lập tức.
_ Thật là loài cây yếu ớt.
_ Và hoa của nó chỉ nở một lúc.
_ Một lúc thôi sao?
_ Hạt giống của nó sẽ bắt đầu phi hành trong gió, sau đó rơi xuống, tiếp tục một vòng tuần hoàn mới.
Một giây kia, Joanna bỗng nhiên nhớ lại Tống Kiêu đã từng vô cùng cảm khái mô tả cho chị loại cây này, đồng thời cười đến vô tâm vô phế hỏi: Chị có biết ý nghĩa của loài hoa này không?
— Thay em trầm niêm, vì em nhẫn nại, chỉ nở vì em.
Chị nhìn những vì sao xa tít chân trời kia, bỗng nhiên hiểu được, biệt ly lâu dài có lẽ cũng là tạm biệt mãi mãi.
Ba năm sau, góc vuông thứ năm, Fernandy gia tộc Simon qua đời, cháu ngoại Cevil Haffris lên kế vị, trong vòng ba tháng khiến hai người con trai của Fernandy thần phục.
Các góc vuông đều suy đoán, thanh niên xuất thân từ gia tộc ngoại giao này có lẽ giỏi xử lý công việc ở phía biên giới, nhưng chưa chắc đã trấn giữ được các thế lực dưới trướng của gia tộc Simon.
Nhưng bọn họ đều sai cả.
Từ ngày Cevil ngồi trên vương tọa tượng trưng cho thủ lĩnh gia tộc, liền tự mình chinh phục nhóm phản quân ở gần thủ đô nhất, gửi đầu của thủ lĩnh phản quân cho một kẻ đang nỗ lực chống lại gia tộc của mình.
Có tam đại gia tộc liên hợp lại, tạo thế vây công đại quân của thanh niên, thế nhưng Cevil đã sớm biết rõ mưu kế của bọn họ, tự lấy mình làm mồi, tạo thế gọng kìm siết cổ tam đại gia tộc.
Sau khi cuộc chiến này chấm dứt, Cevil đuổi tận giết tuyệt tam đại gia tộc kia, không để lại hậu họa.
Mà quân đoàn huyết kinh cức của Cevil xông pha tứ phía của góc vuông, quản chế toàn bộ động thái của các thế lực.
Với thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn và lãnh huyết làm cả góc vuông kinh hoàng, hoàn toàn không giống một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Các thế lực rục rịch trước đó đều phải an phận lại.
Các góc vuông khác đều phái ra quan ngoại giao, biểu đạt công nhận thanh niên, bao gồm cả Tyler.
Fanser và Bạch Dĩnh dẫn theo một hạm đội tàu con thoi lái về phía góc vuông thứ năm.
Fanser thở dài, nói: “Này, nghĩ đến bọn mình lại phải gọi tên tiểu quỷ Cevil Haffris là bệ hạ, lòng tôi đau như cắt.”
_ Ồ, cậu cũng biết đau hả? Cậu không nhìn ra vì sao Tyler cử hai ta đến góc vuông thứ năm sao?
_ Đơn giản mà, chúng ta là người của Oz, lúc này lại thay mặt cho Tyler đến.
Nghe nói Cevil Haffris là một tên thích mang thù, cậu ta nhất định còn nhớ rõ ngày trước Tyler đã tàn sát cha và hủy diệt gia tộc của cậu ta thế nào.
Tyler phái hai mình tới đây là mượn đao giết người, nhờ Cevil giải quyết hết hai ái tướng tâm phúc của Oz!
_ Ái tướng tâm phúc? Cậu bớt làm lòng tôi dị ứng không được sao? Mà cẩn thận đấy.
Nếu chẳng may cậu rơi vào tay Cevil, tôi cũng không cứu được.
Hạm đội của bọn họ và các góc vuông khác cùng tiến vào thủ đô Rover của góc vuông thứ năm.
Đây là một hành tinh vô cùng xinh đẹp, 90% bề mặt bao trùm bởi nước, cung điện của gia tộc Simon được xưng là Thảm Uyên.
Nó cũng không phải huyền phù tiểu đảo, cũng không phải cung điện rộng lớn, mà là một tinh hạm.
Tất cả tàu con thoi phải tiếp nối với thân Thâm Uyên, chuyển sang phi hành khí.
Bất luận tàu con thoi nào tiến vào phạm vi phòng ngự của Thâm Uyên, sẽ bị tấn công ngay lập tức, dù chiếc tàu con thoi này thuộc về ai.
Đương lúc Fanser và Bạch Dĩnh tiến vào thông đạo, nhìn thấy nội bộ của Thâm Uyên, cả hai đều bị sự tráng lệ của nó chấn động.
Cevil ngồi trên ngai vàng, hai tay đặt lên ghế.
Fanser vốn định khiêm tốn trà trộn vào đoàn quan ngoại giao, lại không ngờ Cevil liếc mắt đã nhìn thấy mình.
_ Lâu không gặp, Fanser nhà Case.
Xin hỏi bạn cũ của ta ở Warm Wind có khỏe không?
= Hết chương 83 =
Thế là Cevil lớn rồi ;;_;; từ mỹ thiếu niên thành tuấn mỹ thanh niên rồi ;;_;;.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...