Áo của anh cởi ra, lộ phần lưng lưu loát tràn đầy sức mạnh, nghiêng mặt sang bên, cổ và cằm tạo thành góc độ vô cùng gợi cảm, đường nhìn cũng theo đó kéo dài đến vô cùng.
_ Tôi… Tôi không biết anh ở đây…
Nếu anh đã về, chí ít hãy phát ra vài tiếng động đi chứ!
_ Làm sao vậy?
_ Không… Tôi chỉ muốn nói cho anh biết…
Nói cho anh biết cái gì? Tống Kiêu, mau nghĩ đi! Mau mau nghĩ! Nếu không mi chạy đến phòng người ta làm gì!
Oz ngồi xuống bên giường, rất có kiên nhẫn chờ Tống Kiêu.
A! Có rồi!
_ Tôi và các bạn báo danh tham gia cuộc thi lái tàu con thoi!
Cuối cùng cũng tìm được chủ đề! Tống Kiêu âm thầm thở một hơi.
_ Ừ.
_ Nhưng mà… Tôi đang do dự, không thể để bọn họ biết tôi thiết kế hệ thống tàu con thoi…
Tống Kiêu cúi đầu, dù là lý do gì, cậu hy vọng có thể ở lại căn phòng này lâu một chút, cậu mong muốn Oz có thể trả lời dài một chút, càng dài càng tốt.
_ Với em, bọn họ là bạn bè, hay chỉ là người cùng học tập mà thôi?
Tống Kiêu nhớ lại ngày đó từ Tạp Trì trở lại Warm Wind, Niên Cẩn và Ryan không hề trách cứ cậu đã kéo họ vào tình huống nguy hiểm như vậy, họ thoải mái ôm cậu, cho cậu biết làm em trai Tống Nhiên và “chìa khóa” mở Băng Liệt cũng không phải chuyện gì đáng lo.
_ Họ là bạn của tôi.
– Tống Kiêu khẳng định.
_ Tống Kiêu, em xác định mình biết bạn là gì? – Oz giương mắt, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
_ Tôi biết.
– Tống Kiêu từ đôi con ngươi không hề dao động của Oz, hiểu được ý tứ đối phương muốn biểu đạt – Nếu đã là bạn, vậy tôi phải tin tưởng họ.
Cho nên cậu chọn chia sẻ hệ thống mình thiết kế cho hai người, về phần bọn họ sẽ sử dụng nó cho cuộc thi lần này, hay là bảo vệ Tống Kiêu mà xem nó như bí mật của ba người, là lựa chọn của họ.
Tống Kiêu tình nguyện đơn thuần một chút, tin tưởng họ.
Lòng tin luôn phải nhận một cái giá rất lớn, nhưng Tống Kiêu nguyện ý gánh chịu cái giá này.
_ Ừ.
– Oz khẽ nói, đây là tán thành ý tưởng của Tống Kiêu.
Căn phòng yên tĩnh lại, Tống Kiêu cố gắng nghĩ thêm chút gì đó, dù là vài vấn đề để hỏi Oz cũng được.
_ Vậy là anh không hề rời khỏi Warm Wind à?
_ Tôi vẫn luôn ở đây.
– Câu trả lời của Oz vẫn luôn ngắn gọn như vậy.
Phải biết rằng đối tượng trò chuyện là Oz Fawn, là chuyện đau khổ đến trảo tâm nạo phế đó!
_ Vậy… anh theo dõi tôi từ đâu thế?
_ Từ đám mây của em có thể nhìn thấy tình trạng toàn bộ căn phòng.
Nhưng em không cần lo lắng, tôi sẽ không đăng nhập vào đám mây của em nữa…
_ … Ha ha ha… Đó cũng là vì bảo vệ tôi mà!
Mình cũng không làm chuyện gì đáng ngại ở trong phòng hết!
Còn gì nữa không? Có thể nói gì nữa nhỉ? Tống Kiêu, chẳng phải bình thường mi toàn nói luôn mồm đó sao? Đừng có yên lặng, đừng có nhàm chán nữa!
_ … Nếu tôi tham gia trận đấu, anh có đến xem không?
_ Ừ.
Ai nha! Thật là phiền não! Anh không thể nói câu dài hơn một chút hả?
Còn có gì có thể nói nữa? Mau nghĩ ra nào!
_ Tôi nghe Bạch Dĩnh nói, em đã có thể khống chế chất lỏng.
Thật không ngờ Oz sẽ chủ động nói chuyện với cậu, đầu óc Tống Kiêu như bị kẹt lại.
Lúc này, một luồng nước từ phía sau Tống Kiêu vọt lên trời, mà cốc nước trên chiếc bàn cạnh đầu giường Oz được di chuyển đến trước mặt Tống Kiêu, nước chậm rãi rót vào trong cốc, tiếng nước xẹt qua đáy lòng Tống Kiêu.
_ Em thử xem, khiến nước rời khỏi cốc.
_ Ừm… Tôi còn chưa tới trình độ này…
_ Thử một lần.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, hít một hơi, phóng thích lực lượng từ sâu trong mình ra ngoài.
Đừng đè ép nó, chất lỏng sẽ biến đổi hình dạng, mà phải dẫn dắt, lực lượng phải thật mềm mại, kéo dòng nước đi…
Nước trong cốc chậm rãi xoay tròn, từ từ tách khỏi cốc.
Lòng Tống Kiêu cảm thấy vui vẻ, cậu làm tốt hơn đêm qua rất nhiều!
Thời điểm dòng nước hội tụ lại trên không trung, Tống Kiêu đối diện với ánh mắt Oz, anh trầm tĩnh nhìn cậu, tựa như nhìn trung tâm thiên hà, tâm tư Tống Kiêu rung động, nước đang lơ lửng trên không trung bỗng chốc tản ra, hạ xuống đỉnh đầu, đổ ướt cả người Tống Kiêu.
_ Ặc —
Tống Kiêu lau sạch nước ở trên mặt, cười ha ha.
_ Đây có được xem là mưa nhân tạo không!
Sợi tóc ẩm ướt dính lên mặt, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Mà Oz chỉ trầm mặc nhìn Tống Kiêu, tầm mắt của anh lướt từ gương mặt ướt đẫm của Tống Kiêu xuống người cậu, một giây kia, Tống Kiêu cảm thấy mình giống như sắp bốc cháy vậy.
Cậu không thể không dời hai mắt của mình đi.
Mái tóc vốn ẩm ướt lại dựng lên bồng bềnh, hơi nước thoát ly khỏi quần áo cậu, tụ lại trong không khí, trở về cốc.
Đó là năng lực của Oz.
_ Bạch Dĩnh nói dạy em cách thao túng thể lỏng.
_ Hửm? Anh ta có dạy tôi đâu! Chỉ nói mỗi câu…
Tống Kiêu mím môi.
_ Nói gì cơ? – Oz lại hỏi.
_ Anh ta nói… Cảm giác thao túng chất lỏng giống như hôn môi vậy.
Chỉ nói thế thôi.
Trái tim Tống Kiêu lại đập loạn nhịp.
Cậu hơi mong chờ, Oz sẽ có phản ứng gì.
_ Bởi vì em chưa hôn ai, nên không thể thao túng thể lỏng sao?
_ Ai nói tôi chưa hôn chứ! – Tống Kiêu hô lên, đây rõ ràng là khinh thường cậu!
_ Vậy là Cevil dạy em cách hôn môi.
Tống Kiêu ngẩn người, sao lại nói đến Cevil rồi?
_ Lúc tôi hôn em, kỹ xảo của em rõ ràng rất tệ.
Nếu em nói bây giờ em đã học được cách hôn, vậy nếu dạy em không phải Cevil, chẳng lẽ là Bạch Dĩnh sao?
Giọng nói của Oz lạnh lẽo, ánh mắt vô dục của anh lại rơi vào đường nhìn của Tống Kiêu, cậu lại cảm nhận được áp lực.
_ Sao mà là Bạch Dĩnh được chứ.
– Tống Kiêu cúi đầu buồn buồn nói.
_ Vậy chính là Cevil.
Lời của Oz tựa như mê cung, dù Tống Kiêu có đi đến đâu rốt cục vẫn sẽ quay về điểm bắt đầu.
_ Tôi vốn chưa hôn Cevil bao giờ…
Nếu bình thường bị hỏi đến vấn đề này, Tống Kiêu đã sớm xù lông xoay người rời đi.
Nhưng bây giờ, dù Oz nói cái gì, Tống Kiêu cũng không muốn rời khỏi đây.
_ Thế em còn nhận nụ hôn của ai nữa?
Rõ ràng là vấn đề thao túng chất lỏng, lại kéo đến chuyện hôn, còn càng nói càng dấn sâu nữa, Tống Kiêu thật không rõ tại sao lại phát triển đến bước này.
_ Tôi chỉ với anh… – Tống Kiêu nghiêng đầu, lỗ tai của cậu rất nóng, khẳng định đã đỏ lên rồi.
Thật đáng ghét, cảm giác này giống như đã làm việc xấu mà bị giáo viên mời gia đình đến nói chuyện.
_ Tôi đã dạy em đâu.
_ Nói thừa! Anh dạy tôi bao giờ hở!
Tống Kiêu giận thật, cậu trừng hai mắt nhìn đối phương.
Có thể dừng đề tài hôn môi này lại không!
Mà nói đến hôn, anh có rất nhiều kinh nghiệm nhỉ! Anh đã hôn bao người rồi hả? Chắc có nhiều người cho anh hôn lắm!
Quên đi quên đi!
Ngay lúc Tống Kiêu quyết định xoay người rời đi, hai chân cậu bỗng mất khống chế, đi về phía Oz.
_ Giờ để tôi dạy em.
Thời điểm Tống Kiêu phản ứng kịp, cậu phát hiện mình dĩ nhiên đã nhảy lên ngồi trên đùi đối phương.
Tống Kiêu cả kinh muốn đứng dậy, tay Oz lại vững vàng giữ lấy hông cậu, ép cậu về phía mình.
Mũi Tống Kiêu suýt nữa đã đập vào đối phương.
Dạy tôi? Anh muốn dạy tôi cái gì?
Tống Kiêu ngây ngốc nhìn ánh mắt của Oz.
_ Tôi không biết đối với những người khác hôn là gì, nhưng với tôi, nó giống như vỗ về, như khi ôm lấy nhau, như tư duy kéo dài.
Nếu hôn là một cốc nước, tôi hy vọng nước trong cốc vì tôi mà lưu động, vì tôi mà sôi trào.
Oz hơi ngửa mặt, khi anh nói những lời này cực kỳ nghiêm túc.
_ Em có thể thử một chút.
Tống Kiêu không muốn tìm hiểu xem Oz dạy cậu cách hôn, là vì anh muốn hôn cậu, hay là thực sự mượn nụ hôn để chỉ cậu cách thao túng chất lỏng.
Vai Tống Kiêu cứng ngắc, mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.
Hai người cách nhau quá gần, Tống Kiêu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể Oz, vẫn không khác gì bình thường.
Mà hô hấp của anh, cũng ổn định giống như tất cả chỉ là đang dạy học.
_ Vậy là em không dám.
Tay của Oz dần rút khỏi hông Tống Kiêu, anh đỡ lấy vai cậu, muốn đẩy cậu ra.
Một khắc kia, xung động từ chỗ sâu trong óc xông ra, dũng mãnh vọt ra ngoài.
Cậu cúi mạnh đầu xuống, đụng vào môi Oz, nó cực kỳ vụng về, cậu thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.
Cậu ôm lấy vai Oz, rất sợ đối phương thực sự đẩy mình ra.
Trong đầu tràn ngập hình ảnh đối phương hôn mình trước kia, Tống Kiêu học theo Oz, đưa đầu lưỡi liếm dọc theo kẽ môi anh, nhưng Oz vẫn mím môi làm cậu không thể đi vào.
Cậu luồn dưới môi trên đối phương, rốt cục cũng đưa đầu lưỡi vào được.
Đó là một nơi ấm áp, Tống Kiêu không kìm nổi sự lưu luyến, khẽ liếm đầu lưỡi Oz, nhẹ nhàng vòng qua, một khắc kia, Oz rốt cục có phản ứng, áp sát đầu lưỡi cậu.
Nhịp tim Tống Kiêu ngày càng vội vàng, ôm đối phương cũng càng chặt.
Cậu bỗng nhiên hiểu được ngày đó tại sao lúc rời đi Oz lại hôn cậu mãnh liệt như vậy.
Tống Kiêu thật không ngờ có một ngày mình sẽ gấp gáp muốn tất cả của Oz như vậy, cậu tùy hứng mút lấy anh, vô cùng càn rỡ, cậu biết ở trong không gian nho nhỏ này, Oz sẽ bao dung tất cả của cậu.
Cậu nhớ tới lời vừa nãy của Oz, “Giống như vỗ về, như khi ôm lấy nhau, như tư duy kéo dài.
Nếu hôn là một cốc nước, tôi hy vọng nước trong cốc vì tôi mà lưu động, vì tôi mà sôi trào”.
Mặc dù phương thức của mình rất ngốc, Tống Kiêu vẫn dùng hết khả năng khiến Oz cảm thấy mình rất dịu dàng, đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng lướt qua hàm trên của anh, cà cà hai bên lưỡi của anh.
Cậu có thể cảm nhận được hô hấp dừng ở cổ họng và bắp thịt hơi buộc chặt của Oz, đây là cổ vũ đối với Tống Kiêu.
Trong đầu nhớ tới một màn mình suýt phân giải anh kia, sợ hãi xông lên đầu, điều này làm Tống Kiêu càng khao khát có được anh, càng mong muốn có được toàn bộ của anh.
Nụ hôn của cậu càng ngày càng dùng sức, thậm chí trong đầu cậu còn tưởng tượng thấy mỗi một tế bào trong cơ thể Oz đều thuộc về mình.
Oz chẳng biết đã ngã xuống từ lúc nào, từng sợi tóc vàng nhạt của anh tản mác trên ga giường trắng, đối với Tống Kiêu mà nói là quyến rũ điên cuồng.
Cậu chẳng những trêu chọc đối phương, còn dùng phương thức của mình đoạt lấy toàn bộ của đối phương, cậu muốn Oz vì cậu mà đánh mất hô hấp, muốn trái tim anh vì mình mà quên đập, cậu muốn anh quên đi bản thân khi ở trước cậu.
Những khao khát này, khiến Tống Kiêu càng thêm tham lam.
Khi cậu nghiêng mặt, muốn cảm thụ Oz càng thêm sâu sắc, đối phương bỗng ngửa mặt, không chỉ đẩy lưỡi Tống Kiêu trở về, thậm chí còn mang theo khí thế dứt khoát ào vào khoang miệng Tống Kiêu.
Cỗ lực lượng kia khiến Tống Kiêu thiếu chút nữa không chống đỡ được, ngay sau đó cậu liền rơi vào vòng xoáy của Oz.
Người thanh niên đang ôm lấy mình nóng lên, Tống Kiêu nằm trong lòng anh sắp chịu không nổi nữa.
Oz khiêu khích môi cậu, mỗi một lần chuyển động đều giống như muốn tiến vào cơ thể cậu vậy.
Tống Kiêu nỗ lực ngẩng đầu, mà Oz thì chống nửa người trên, giơ một tay, giữ lấy ót Tống Kiêu, không cho cậu cơ hội rời đi.
Tinh tế như bạo tạc, trong nháy mắt sụp đổ cuốn theo toàn bộ xung động và tình cảm.
Mà Tống Kiêu lại bị vây ở trung tâm.
Tâm trí của cậu bị thôi thúc, hàng ngàn dòng suy nghĩ quấn lên, giống như dòng nước lưu động, theo tình cảm của cậu, tự do không bị cản trở mà hình thành các loại sóng triều, một lần lại một lần dâng sâu vào đất liền rồi rút xuống.
Cảm giác này đối với Tống Kiêu không chỉ mới lạ, mà hình như cậu còn nghiện mất rồi.
Oz nghiêng mặt, đặt nụ hôn sang khóe môi Tống Kiêu, sau đó chậm rãi rời đi.
Tống Kiêu nhắm mắt lại, cảm thụ đối phương hôn lên cằm cậu, đầu lưỡi anh đảo một vòng quanh cần cổ cậu, sau đó vội vàng mút lấy.
Tống Kiêu ngẩng cằm, rõ ràng rất sợ Oz dùng sức quá mạnh sẽ cắn đứt cổ mình nhưng hết lần này tới lần khác lại mong đợi cảm giác khi Oz mút lấy da thịt mình, máu của cậu như rời khỏi cơ thể vậy.
Đầu lưỡi Oz quyến luyến lướt qua yết hầu, chậm rãi thở một hơi.
_ Xem ra… Em đã có thể thao túng tốt chất lỏng rồi…
Giọng nói của Oz nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này Tống Kiêu mới phát hiện mình đang nằm trong lòng Oz, mà xung quanh hai người là một màn nước mỏng, xoay tròn, theo nhịp tim của Tống Kiêu mà dần hạ xuống.
_ Thao túng chất lỏng quả thực tựa như hôn môi.
Nếu em cậy mạnh muốn thay đổi chất lỏng theo lực lượng của mình, chúng sẽ di chuyển sang nơi khác, đó là phương thức ứng đối của chất lỏng.
Chỉ khi em thâm nhập vào chất lỏng, chuyển hóa suy nghĩ của mình thành chúng, cùng dòng chảy trở thành một chỉnh thể, dẫn dắt dòng chảy, chứ không phải cưỡng chế như khi khống chế chất rắn, thì mới đạt được kết quả mình muốn.
Hiện tại em có thể thử một lần, khiến nước chảy về cốc.
Tống Kiêu nhìn về phía chân, không cần tiêu hao chút sức lực nào, làn nước liền tự động di chuyển về phía cốc, xoay tròn quanh mép cốc rồi dần rót vào trong.
Dòng nước giống như xẹt qua tâm trí cậu, cảm giác mềm mại nhu hòa lại ngầm mang theo sức mạnh quả thực tựa như một nụ hôn khiến người ta bủn rủn.
Khi Tống Kiêu cúi đầu xuống nhìn Oz lần nữa, mới phát giác mình không chỉ nằm trên người Oz, mà tay anh chẳng biết từ lúc nào đã luồn vào áo cậu, Tống Kiêu có thể cảm nhận rất rõ lực độ và độ ấm bàn tay anh đặt trên lưng mình.
_ Bây giờ em nên về phòng mình.
– Oz nói.
_ A…
_ Hay là em muốn loại cảm giác khác mãnh liệt hơn.
Mãnh liệt hơn? Cái gì mãnh liệt hơn?
Tống Kiêu chỉ cảm thấy Oz trước mắt mình rất gợi cảm, trong đôi mắt anh dường như có ngọn lửa đang cháy, mái tóc rối lộn xộn ngoài ý muốn làm động lòng người.
Thế nhưng khi Tống Kiêu cảm giác được ngón tay của Oz dọc theo cột sống mình chậm rãi trườn xuống phía dưới, cậu chợt hiểu được, bật dậy, chạy như bay ra khỏi phòng.
Quay về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, Tống Kiêu cúi đầu, cậu biết trên mặt mình sắp tích ra máu rồi.
Dù cậu có ngốc mấy cũng hiểu được, nụ hôn vừa rồi của Oz không chỉ đơn thuần dạy cậu cách thao túng chất lỏng, mà còn đang lay động cậu, đang dụ dỗ cậu.
Tống Kiêu đập một cái thật mạnh vào ngực mình.
_ Tống Kiêu… Có phải mi sắp xong đời rồi không?
Một đêm này, Tống Kiêu lật qua lật lại mãi không thể đi vào giấc ngủ.
Cậu điều khiển nước trong cốc ở đầu giường chuyển thành các hình thù khác nhau, khi thì biến chúng thành vô số hạt ngọc nhỏ, khi thì tụ chúng lại một chỗ.
Tống Kiêu không biết mình ngủ từ lúc nào, thế nhưng khi cậu tỉnh lại, phát hiện Bạch Dĩnh đang an vị trên ghế, chống cằm kiên nhẫn nhìn cậu.
Tống Kiêu bật dậy:
_ Này —— Sao anh lại ở đây!
_ Đưa cậu đi học đó! – Bạch Dĩnh coi như chuyện đương nhiên trả lời.
Tống Kiêu nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã muộn lâu lắm!
_ Thế sao không gọi tôi dậy!
Cậu vội vã vén chăn lên bắt đầu sửa soạn bản thân.
_ Oz chỉ nói tôi đưa cậu đi học, cũng không nói tôi phải gọi cậu dậy đúng giờ.
_ Anh là đồ đáng ghét! – Tống Kiêu cào tóc mình, lao ra cửa.
Bước vào phi hành khí, quả nhiên không có thấy Oz.
Bạch Dĩnh ngồi xuống đối diện cậu, dùng thanh âm bình tĩnh hỏi:
_ Vì sao lại nghĩ tôi đáng ghét?
_ Vì sao anh lại nói với Oz, anh dạy tôi khống chế chất lỏng hả?
Bạch Dĩnh trả lời:
_ Tôi không có nói cho cậu biết “Khống chế chất lỏng tựa như hôn môi” sao?
_ Anh đã nói như vậy…
Đây là căn nguyên khiến những chuyện hôm qua phát sinh!
_ Ồ, nhưng tôi đã dạy cậu đâu.
Lần đầu tiên Tống Kiêu phát hiện, Bạch Dĩnh thoạt nhìn lạnh như băng dĩ nhiên lại lộ ra nụ cười xấu xa như vậy.
Trước kia cậu đã bị bộ dáng nghiêm trang của y lừa!
_ Đối tượng cậu thật sự tức giận không phải tôi, mà là Oz dĩ nhiên giao cậu cho người khác.
Tống Kiêu mặc kệ y.
_ Gia tộc Simon cho người đến đây, thủ tướng Fawn ở góc vuông thứ mười có địa vị vô cùng quan trọng, là người ủng hộ tân vương, cả gia tộc đều phải tham dự tiệc chào mừng tối nay.
Oz hiện tại đang thương nghị với tân vương bệ hạ chuyện tiệc tối.
_ À.
Nghe đến đó, Tống Kiêu thở dài một hơi, chỉ cần Oz không cố ý rời khỏi cậu là được rồi.
Tống Kiêu đến quá muộn, gần như bỏ lỡ toàn bộ nội dung buổi học sáng.
May mắn tính tình Lâm phu nhân hiền lành, chỉ mong muốn sau này Tống Kiêu có muộn cũng đừng muộn khoa trương như vậy.
_ Cô còn tưởng em trên đường từ Vân Hà đến đây thì bị mất phương hướng chứ.
Mọi người cười ha hả.
Giờ nghỉ trưa, Tống Kiêu và Niên Cẩn cùng Ryan ngồi chung một chỗ, Niên Cẩn đang nhức đầu lo phát triển hệ thống của ba người.
_ Ôi… Tớ và Ryan đã tính toán đến khuya, thế mà chẳng tiến triển được chút nào cả.
Quả nhiên muốn hoàn thành chuyện cần mười năm thậm chí là cả đời mới làm được trong vài ngày là điều không thể… – Niên Cẩn ôm đầu nằm trên cỏ.
_ Không sao, vẫn còn nhiều ngày mà! Nghe nói gia tộc Simon cử thuyết khách đến xem trận đấu tàu con thoi của chúng ta đó!
_ Vậy thì càng mất thể diện nha! – Đầu Niên Cẩn lại càng đau.
_ Thực ra… Tôi có thiết kế một hệ thống, có lẽ sẽ sử dụng được.
– Tống Kiêu nhỏ giọng nói.
Hai mắt Niên Cẩn sáng lên, ngồi bật dậy:
_ Hệ thống như thế nào? Bây giờ đi xem được không?
_ Chờ tối nay tôi mở đám mây cho xem.
_ Cái gì? Cậu thế mà lại thừa nước đục thả câu!
Suốt một buổi chiều, Niên Cẩn không còn tâm tư nghe giảng bài, ngay cả Ryan cũng mắt lom lom nhìn Tống Kiêu, điều này làm cậu nhớ lại Tiểu Nhung Mao nhà Lục phu nhân.
Thẳng đến hết giờ học, Niên Cẩn lôi Ryan khẩn cấp đến phi hành khí của Tống Kiêu.
Niên Cẩn dường như lo lắng Tống Kiêu sẽ đổi ý, động tác đặc biệt nóng nảy, trực tiếp đẩy Ryan ngã vào khoang.
Hai tay Ryan chống đất, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng.
Cậu ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người tuấn tú tóc bạc đang chống cằm ngồi bên cửa sổ.
Ngũ quan đối phương lộ ra mấy phần lãnh đạm, thế nhưng nụ cười lại mang theo vẻ dí dỏm.
Ryan thậm chí quên đứng dậy, thẳng đến khi giọng nói của Niên Cẩn vang lên:
_ Ặc! Ryan, xin lỗi!
_ Ryan? Vậy ra cậu là em trai Fanser à.
Đối phương cúi người, Ryan được một cỗ lực lượng đỡ lấy, dễ dàng đứng dậy.
Lúc này Tống Kiêu bước vào cửa khoang, chỉ nhìn thấy Ryan đang đần người nhìn Bạch Dĩnh.
_ Xảy ra chuyện gì à? Ryan làm sao vậy? – Bàn tay Tống Kiêu quơ quơ trước mặt Ryan.
_ Anh ta đẹp thật… – Ryan nghiêm túc nói.
_ Thật sao? Phải biết rằng anh trai Fanser của cậu mỗi ngày đều nói anh ta là người đẹp trai nhất Tinh Vân nếu trừ hạm trưởng Oz Fawn ra.
Bạch Dĩnh hướng về phía Ryan, giống như muốn cho đối phương nhìn mình rõ ràng hơn.
_ Cậu nghĩ Fanser và tôi ai đẹp trai hơn?
_ Anh.
– Ryan vẫn nghiêm túc trả lời.
Ngón tay của Bạch Dĩnh nhẹ nhàng quét một cái qua chóp mũi Ryan:
_ Nếu Fanser biết, nhất định sẽ nhốt cậu vào phòng tối.
Tống Kiêu đảo mắt:
_ Đừng có phá hư tình cảm của anh em nhà người ta nữa được không?
Bạch Dĩnh thờ ơ quay về bên cửa sổ:
_ Tống Kiêu, cậu có nghĩ tới hay không, so với Fanser, Oz Fawn càng thêm tin tưởng tôi.
_ Hả?
_ Cậu quan trọng như vậy, thời điểm Oz không thể tự mình trông chừng cậu, đương nhiên phải giao cậu cho người mà mình tin tưởng nhất chứ.
Tống Kiêu há miệng, rốt cục không thể nói lại.
Còn Ryan lại gật đầu:
_ À! Hóa ra là thế!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...