Tinh Tế Bán Thú Nhân


Đúng lúc này Hoắc Thâm bị người mang đến, quy cũ chào hỏi một đám gia trưởng trong nhà rồi theo những lời Thịnh quản gia nói trên đường đến đây mà tìm tòi đến trên người Phương Hoài.

Người sau bị hắn nhìn thì theo bản năng cúi đầu xuống, hai cái tai run run.

Hắn híp mắt, bỗng nhiên cảm thấy đối phương nhìn cũng ổn.
"A Thâm đến rồi à."
"Bác."
Hoắc Thâm lễ phép đáp lại.

Dáng vẻ đường hoàng, ngũ quan cũng chẳng kém Hoắc Mạt chút nào, là một thế gia công tử phong hoa tuyệt đại không sai.
"Đến, dẫn a Hoài đi dạo đi.

Nhớ chiếu cố người ta cho tốt."
Mẹ Hoắc vừa nói vừa đẩy Phương Hoài cho hắn.
"Vâng, bác."
Hoắc Thâm nói gì nghe nấy đáp lại một tiếng rồi quay qua nhìn Phương Hoài đang cúi đầu ở kia, giọng điệu có thể xem là nhẹ nhàng nhưng không cho phép chối từ: "Đi thôi."
"A ừ...!Vậy cháu đi trước."
Phương Hoài bị đôi mắt hắn nhìn thì trong lòng có hơi hoảng hốt đáp lại.

Sau khi chào hỏi mọi người ở đó cũng không có nhìn Phương Tình mà vội vàng đi theo Hoắc Thâm rời khỏi đó.

Hắn không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, lại vừa có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng người trước mặt có vẻ không dễ trêu, hắn cũng có chút giật mình không dám nhìn thẳng Hoắc Thâm nhưng vẫn lẽo đẽo theo hắn rời đi.
Hắn biết đây là con đường mẹ Hoắc mở ra cho mình.
Mặc kệ có dụng ý gì, chỉ cần thoát khỏi tình huống trước mặt trước tiên là tốt rồi.

Phương Tình cứ thế bị mẹ Hoắc xoay chuyển một vòng, mất mặt mất đến cổng Phương gia, rốt cuộc không nhịn được mà hậm hực phất tay áo bỏ đi.
"Phương gia mấy năm nay càng ngày càng không ra gì."
"Chỉ sợ vì sự nghiệp của Phương gia mà sẽ hủy hoại không biết bao nhiêu đứa bé tốt."
"Hầy."
"Đứa bé kia ta thấy cũng được, nếu a Thâm nó thích thì tác hợp đi."
Đây là lời của ông nội Hoắc.
"Dạ, ba."
Mẹ Hoắc đương nhiên không có ý kiến.

Người nhà Hoắc gia đối với con cháu khá thông thả, không có gò ép.

Nếu Hoắc Thâm thật sự thích Phương Hoài, bà thấy đứa bé này hiếu thảo, cũng sẽ vui vẻ tác thành.
"Bao giờ hai người đi tuần trăng mật?"
Lưu Bách chọt chọt cánh tay Hoắc Mạt hỏi.
"Xem tình huống."
"Còn cái gì tình huống để xem?"
Lưu Bách không hiểu.
Bạch Kỷ thì ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.
Hoắc Mạt không nói gì chỉ đưa tay sờ đầu cậu.
"Ầy, được rồi."
Lưu Bách hết cách chỉ đành từ bỏ tọc mạch chuyện của hắn.
"Bạch Kỷ..."
Bỗng nhiên có tiếng nói yếu ớt từ bên cạnh truyền tới thu hút sự chú ý của Bạch Kỷ.

Nhưng không chỉ cậu nghe thấy âm thanh này nên thành ra người vừa lên tiếng không khỏi có chút hoảng sợ khi bị nhiều người nhìn vào như vậy mà muốn nhượng bộ lui binh.

May sao Bạch Kỷ không có quá mức bỏ con giữa chợ mà đối với người đàn ông nói: "Là bạn hồi cao trung của em.


Chúng ta qua đó chút nha."
"Ừm."
Hoắc Mạt đương nhiên không có gì không được, hắn thuận miệng ứng một tiếng, cùng con thỏ chào hỏi đám người rồi lùi ra.
"Mấy cậu đều ổn chứ?"
Bạch Kỷ nhìn mấy người có chút câu nệ thì không biết nói sao nữa.
"Không sao, bọn tôi rất ổn."
"Ngược lại là cậu khiến bọn tôi giật cả mình đó.

Cậu không biết đám người kia đang ồn ào trên nhóm chat vì hối hận đâu."
"Đúng thế!"
Bạch Kỷ nghe họ ngươi một câu ta một câu, cũng không ngốc đến mức nghe không hiểu nhưng cậu chỉ cười thôi.
"Các cậu vui là tốt rồi.

Chỉ trách người hôm nay đông quá, không thể tiếp đón chu đoán được."
Hoắc Mạt lần đầu thấy con thỏ nói chuyện khách sáo như vậy, quả thật là có chút ghé mắt.
Kết quả biểu hiện của hắn trong mắt người khác lại thành chẳng dung nạp được ai ngoài cậu khiến người ta hâm mộ không thôi.
"Quên giới thiệu với mọi người, đây là Hoắc Mạt."
"Xin chào.

Các bạn không cần câu nệ, cứ thoải mái đi."
Hoắc đại rất cho con thỏ mặt mũi, vươn bàn tay đã hợp tác với bao nhiêu danh nhân thành đạt, người có tiếng tăm ở đế đô ra bắt tay từng người bạn của con thỏ.

Đám người kia thụ sủng nhược kinh nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn nói không nên lời.
Sau đó cả đám mang tâm tình hưng phấn này hưởng thụ bữa tiệc hào môn đến cuối rồi trở về trong phấn khởi.


Buổi tối nằm trên giường toàn thân vẫn còn lâng lâng, rốt cuộc lại không nén nổi hưng phấn mà dậy đăng tải trạng thái lên trang cá nhân, chọc cho một đám người hâm mộ ghen tỵ hận.
Theo tin tức đám cưới hào môn lan tràn khắp mạng xã hội, người của đế quốc cứ như bị cắn thuốc, điên cuồng đắm mình bên trong, sôi nổi bàn tán như thể bản thân cũng được mời đến đám tiệc.
Giữa lúc này, một tin tức lặng lẽ leo lên trang nhất của mạng tinh tế.

Nó không phải leo bằng độ hot mà dùng quyền lực để leo, vừa nổi lên đã sáng chói mù mắt người khác.
"Mới đây cục quản lý gen đã ghi nhận được một tình huống có độ xứng đôi cao ngất ngưỡng, đột phá kỷ luật ngàn năm nay của nhân loại.

Tỷ lệ xứng đôi biểu hiện là chín mươi ba phần trăm.

Vì để khuyến khích mọi người hãy nhìn nhận vào hiện thực do gen biểu hiện, hôm nay cục quản lý công bố tin tức này xem như một loại mở đầu cho tương lai về sau càng thêm tốt đẹp của nhân loại."
"Đối tượng có độ xứng đôi này là đôi tân nhân vừa mới tổ chức đám cưới hôm nay, gia chủ đương nhiệm của Hoắc gia và bạn đời của hắn.

Rất nhiều người có lẽ sẽ thắc mắc tại sao hai loại gen nhìn chung chẳng thể nào đứng chung một chỗ lại có thể có độ xứng đôi cao như vậy.

Chúng tôi trước nay cũng chưa từng có ghi chép gì về chuyện này nên chỉ có thể từng bước tìm hiểu.

Nhưng sau khi thử nghiệm vài lần dựa trên cơ sở này chúng tôi phát hiện giữa những cặp đôi nhìn như chênh lệch đó tất cả họ đều có độ xứng đôi vượt quá tám mươi phần trăm.

Hiện cục đã phát hiện thêm nhiều đôi tân nhân như vậy nữa, nên tính đảm bảo là vô cùng cao."
"Trước mắt tình huống có liên quan về độ tương thích này còn đang trong giai đoạn kiểm tra, cục cũng sẽ liên tục cập nhật cho mọi người tin tức sớm nhất.

Cục chỉ có thể nói đây là một bước tiến có tính lịch sử cực lớn.

Mục đích của cục là hi vọng mọi người hãy có cái nhìn tích cực về gen, cũng hãy đặt sự tồn vong của nhân loại lên làm đầu."
Sau cái tin dài loằng ngoằng này bên cục còn đưa lên một cái video phóng sự về tình trạng trẻ sơ sinh được sinh ra từ những cặp đôi có độ xứng đôi thấp.

Tình trạng vứt bỏ con cái, thậm chí là tình huống những đứa trẻ chết non do sinh ra bị khiếm khuyết.

Cục mạnh mẽ phơi bày hiện thực khiến người ta có cái nhìn tích cực hơn về việc này.


Nhiều người sau khi xem xong còn rơi nước mắt, biểu hiện thật thương cho những đứa trẻ đó.

Nhưng liệu nó có thay đổi được hiện thực hay không thì phải xem lại mới biết.
Công dân của đế đô bị tin tức này oanh tạc đến ngoài khét trong sống.

Đặc biệt là tin tức đôi tân nhân hào môn vậy mà có chỉ số tương thích cao như vậy.
Nhưng giữa vô vàn những cái tin trầm trồ thì vẫn có người nghi ngờ đám cưới này được thúc đẩy dưới tình huống không dựa trên tình cảm như nhiều người đã nghĩ.

Sự tình khiến cho đôi tân nhân mới cưới bị réo gọi không ngừng, ý đồ muốn biết rõ tình huống thật sự.

Nhưng đó chỉ là những thành phần cố ý thừa cơ gây chuyện thôi, chẳng ai điên mà cho rằng đương sự sẽ đi ra giải thích cho họ.
"Các vị bớt bớt chút đi.

Người ta là hào môn! Hào môn hiểu không! Ngu ngốc!"
"Từ xưa đến nay hào môn luôn thích làm theo ý mình.

Độ tương thích đối với một số gia tộc chỉ để trưng cho đẹp, người ta chỉ quan tâm lợi ích mà bỏ qua kia kìa.

Hiện tại người ta không nhìn lợi ích các người cũng muốn có ý kiến à? Tưởng mình là ai."
"Các người không hiểu ý của cục à? Ai nhột thì tự biết đi."
"Tôi là tôi ủng hộ hai anh, có thể không nhìn xuất thân mà đến với nhau.

Độ tương thích chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."
"Nói rất đúng!"
"Mấy người đúng là ngây thơ.

Hào môn nếu đơn giản như mấy người nghĩ thì họ đã không sừng sững nhiều năm rồi.

Hoắc gia nhất định là nhìn trúng cái độ tương thích này, nghĩ tương lai cho ra một đời sau càng tốt hơn, Hoắc gia sẽ không ngã thêm mấy trăm năm nữa."
"Vậy thì sao? Người ta không thể cưới trước yêu sau, hạnh phúc viên mãn à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận