Tinh Tế Bán Thú Nhân


Nửa tiếng sau Hoắc Mạt ôm con thỏ nằm úp sấp trong ngực hắn lên xe tiến về Hoắc trạch.
Con thỏ lúc này hai tay còn đang ôm cái bụng nhỏ có hơi phồng ra theo bản năng.

Ai không biết còn tưởng trong đó đã có một con thỏ nữa.
Người biết thì khóe môi chưa từng hạ xuống, vừa ôm con thỏ vừa chơi đùa cái đuôi nhỏ của cậu, gặm gặm cái tai nhỏ của cậu mặc dù mỗi khi bị hắn gặm thì động động không ngừng.
Lúc nãy hắn cũng không tính là hung ác làm con thỏ.

Họ chỉ quần nhau một lần, sau khi bắn đầy một bụng nhỏ của con thỏ thì thôi.

Đợi hắn tỉ mỉ tắm rửa cho con thỏ rồi hai người liền xuất phát đến Hoắc trạch liền.

Nhưng một lần của hắn cũng không phải bình thường, đã lâu còn nhiều, cho nên con thỏ lúc này mới còn mềm oặt nằm trong ngực hắn thế này.
Bởi vì cơ thể phối hợp với gen giống loài, hắn không sợ con thỏ ăn đến hư bụng.

Mà ngược lại, giữ càng nhiều con thỏ càng dễ mang thai.

Lại thêm trước đó hắn còn biết cơ thể con thỏ đã thay đổi, khả năng càng thích hợp có đứa nhỏ, chắc chẳng bao lâu nữa đâu hắn có thể nhìn thấy con thỏ ôm cái bụng tròn tròn rồi.
Nhất định sẽ rất đáng yêu.
"Đừng..."

Thời điểm cái đuôi bị chơi đùa quá ác, con thỏ giọng nói ấp ách yếu ớt đưa chân nhỏ gạt tay hắn ra.

Chỉ là chẳng có chút tác dụng gì, cái đuôi vẫn bị con sói bắt làm tù binh.
May sao vừa lúc xe ngừng lại, cứu vớt cái đuôi nhỏ của cậu.
Hổng hiểu từ lúc nào mà người này rất thích chơi cái đuôi của cậu như vậy, nhất là những lúc đang ân ái.

Có lần cậu nghĩ muốn trả thù đi nắm lại đuôi hắn, kết quả đổi lại vẫn là cậu bị hắn đè ra quần thêm trận nữa, nhão như cọng bún ngâm trong nước quá lâu vậy...!Ừm thì, quả thật đuôi là một nơi rất nhạy cảm, cho nên không thể để người này chơi bất kể thời điểm như vậy được.
Nhưng đối với người đàn ông kia, phản đối là vô hiệu, chỉ có thuận theo mới là hạnh phúc...
Đại trạch Hoắc gia đã tồn tại gần một ngàn năm, nằm riêng biệt ở một góc của đế đô xa hoa trụy lạc.

Chỉ riêng khuôn viên đã muốn bằng diện tích của bệnh viện đế đô, tính về độ bề thế nó chẳng kém cạnh chút nào.

Chỉ có một điểm khác biệt với những đại trạch của đại gia tộc khác là nó không thiên hướng xa hoa cao trọc trời mà trông cổ điển với những giàn dây leo phủ kín tường viện, vườn treo trên không xanh um mát rượt.

Phần lớn diện tích đều được phủ xanh, chỉ có một phần ba tồn tại những kiến trúc cổ xưa đến mức rêu xanh bám đầy.

Tuy vậy nhưng nó cũng không tối tăm mù mịt mà ngược lại được bảo dưỡng rất tốt.

Nơi xa hoa sẽ xa hoa, cần cổ điển sẽ cổ điển.

Đây chính là nhà chính của Hoắc gia.
Thân là một trong tam đại gia tộc của đế đô, tính về độ xa xưa nó tuy không bằng Phương gia nhưng trình độ cũng chẳng kém.

Nhánh lớn nhánh nhỏ cũng đếm không xuể, xứng danh danh gia vọng tộc.
Ngày thường thì không nói, ngày lễ ngày tết nơi này đảm bảo đông vui.
Hôm nay Hoắc Mạt dẫn con dâu Hoắc gia về cũng không có định hưng sư động chúng.

Nhưng lại không khéo đụng phải người ngoài, Hoắc Mạt nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa ở nhà chính nói chuyện với mẹ Hoắc mà lông mày bất giác nhíu lại, ra chiều không vui thấy rõ.

Bạch Kỷ vốn đang tròn mắt quan sát Hoắc trạch trước là bỗng nhiên bị ba đôi mắt dò xét toàn thân đều không thoải mái, sau đó giống như cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông thì theo bản năng nắm chặt tay hắn, đồng thời nép vào sau lưng hắn núp.

Ở nơi người ta không thấy, bàn tay nhỏ lại lén lút vuốt vuốt cái đuôi của hắn ngây ngô trấn an, dù cậu không hiểu lắm vì sao muốn trấn an đối phương.

Nhưng Hoắc Mạt bởi vì cử chỉ của cậu mà hiểu lầm cậu khẩn trương, biểu tình lại càng không tốt.

Hắn một chút đều không muốn con thỏ cảm thấy không thoải mái, ý định muốn quay lưng trở ra cũng có.

Chỉ là hắn không kịp làm.
Những người trong phòng quả thật là bất ngờ bởi sự xuất hiện của hai người họ.

Nhưng mẹ Hoắc phản ứng cực nhanh, cũng linh hoạt như cái gen mèo loại của bà mà chặn đứng con đường chạy trốn của con trai trước tiên.

Bà làm sao lại không hiểu hắn cho được, chỉ nhìn biểu tình của hắn là biết thôi.

Cho nên phản ứng đầu tiên của bà lúc nhảy tới không phải là hắn mà là người sau lưng hắn.
"Ai ui đứa nhỏ, con tới chơi sao không nói chúng ta một tiếng! Xem ta này, nếu biết con tới sẽ không để bản thân mình bận rộn."
Bà nắm tay Bạch Kỷ tỏ vẻ, thực chất lời là đang nói với Hoắc Mạt, rằng người đến là vô tình, không phải chủ ý của bà.

Mặc dù người đến là nhà mẹ đẻ của bà nhưng bà hiện tại là người nhà họ Hoắc, tự biết phải làm thế nào mới đúng.
Ai biết trước khi bà định mở miệng đuổi người thì đối phương đã lên tiếng chặn ngang: "Tiểu tử này càng lớn càng đẹp trai ra, bảo sao không khiến đám trẻ ở đế đô điêu đứng nga."
Phương Tình vừa nói vừa đứng dậy đi về phía họ, biểu tình thân thiết như thể giữa họ có quan hệ tốt lắm ấy.

Phương Hoài cũng ngoan ngoãn cúi đầu theo sau, chỉ có ánh mắt lâu lâu lại lén nhìn Hoắc Mạt, tâm sinh ái mộ bị Bạch Kỷ bắt gặp.
Ý nghĩ đầu tiên của cậu là...!Tình địch.
Ý nghĩ thứ hai của cậu là...!Bảo vệ chủ quyền.
Hoắc Mạt cảm nhận được cái ôm của người bên cạnh cùng cái chủ động chui vào lòng của cậu, đến cả lễ phép trước mặt người khác cũng không thèm để ý...!Hắn không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Chỉ là nội tâm cảm thấy thoải mái hơn vì người khác nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, vừa đưa tay ôm lại cậu.
Mẹ Hoắc vốn đang nắm tay Bạch Kỷ đâu có nghĩ sẽ được nhìn thấy tình cảnh này.


Cái tay còn đang lơ lửng trống không ngượng ngùng hai giây, dư quang lại bắt gặp biểu tình của Phương Tình, giây sau đó bà lập tức làm ra phản ứng, mặc dù trong lòng vẫn còn cảm thấy kỳ quái vì ấn tượng đầu tiên về con dâu mới.

Vốn dĩ bà muốn đuổi người lại bị Phương Tình niềm nở chặn họng, hiện tại nương theo cử chỉ của Bạch Kỷ bà lập tức nhìn Phương Tình cười xòa: "Chị họ này, đứa nhỏ ở nhà sợ người lạ.

Có lẽ hôm nay không thể tiếp đón chị được rồi.

Không ấy bữa sau chúng ta nói chuyện sau đi."
"Sợ người lạ?"
Ai biết Phương Tình lại cố chấp không chịu đi, còn nói: "Đám trẻ bây giờ không phải rất gan dạ sao?"
"Như a Hoài có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, ra ngoài xã giao lại rất hiểu lòng người, sẽ không cho chúng ta mất mặt."
Lời này vừa ra không khác gì đang trá hình mời chào hàng hóa, còn gián tiếp chê bai Bạch Kỷ không xứng làm đương gia, quả thật là quá biết nói móc.

Đương nhiên không ngoại lệ lập tức khiến sắc mặt mẹ con nhà Hoắc lạnh xuống.
Bạch Kỷ mặc dù không phải con dâu mẹ Hoắc chọn nhưng hai bên gia đình đã thống nhất rồi, cho dù Bạch Kỷ có thế nào thì cũng là con dâu bà, tính bao che của bà vẫn có.

Bỗng nhiên bị nhà mẹ đẻ chẳng thân chẳng thiết, chỉ dựa vào cái danh để chiếm lợi chọc khuấy như vậy bà đương nhiên không vui.

Cho nên trước khi Hoắc Mạt lên tiếng bà đã tỏ thái độ trước: "Chị nói rất đúng, a Hoài nhìn quả thật rất ưu tú."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận