Lê Hân biết rất ít về mưa axit, nhưng ở địa cầu hắn chưa từng nghe qua ai dính phải mưa axit thì mặt cũng giống như bị tạt axit sunfuric đậm đặc, mưa axit trên địa cầu có độ pH không quá thấp, tính ăn mòn không cao, mà chất dầu trên mặt người cũng sẽ có một ít tác dụng bảo vệ, cho nên Lê Hân hoàn toàn không nghĩ tới, lúc bị nước mưa hơi gay mũi này rơi vào người cư nhiên sẽ có cảm giảm đau, giá trị pH này thấp đến mức nào a!
Chất liệu quần áo có thể khiến nó không bị mưa axit ăn mòn, chính là phần mặt, cổ, tay Lê Hân bị lộ ra liền thảm, không ngừng cảm thấy đau đớn.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía đám người còn đang gào 《Đến chết cũng muốn yêu》xung quanh, phát hiện bọn họ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì với mưa axit, vẫn đang gào như cũ.
Bắt lấy chủ nhân · Phong Liệt Vân, đánh thức y ra khỏi cảm xúc kích động, Phong Liệt Vân nhíu mày nhìn hắn, Lê Hân vội vàng chỉ vào mặt mình nói: "Đây là mưa axit sao? Ta như thế nào cảm thấy mặt có chút đau?"
Phong Liệt Vân nhìn kỹ mặt Lê Hân, đừng nói, thật sự có vài chỗ bị giọt mưa rơi trúng ăn mòn thành lỗ nhỏ, hủy dung o(╯□╰)o
"Ngươi quá yếu!" Bây giờ Phong Liệt Vân đã hoàn toàn hiểu được mình bắt phải một sủng vật phiền toái thế nào, trước giờ Phong Liệt Vân vẫn luôn cho rằng nghiên cứu viên có tố chất cơ thể cực kém trong viện nghiên cứu là những kẻ yếu nhất nhân loại, hiện tại nhận thức đã hoàn toàn bị đổi mới, bây giờ còn có người bị mưa xối chết!
Không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay Lê Hân, bởi vì phiền lòng và nóng vội mà quên khống chế khí lực, xương cổ tay bị siết, rắc rắc.
Phong Liệt Vân: "......"
Lê Hân bây giờ là khóc thật sự, lần trước bị A Mộc niết gãy xương hắn cũng khóc như vậy, lần này cũng khóc, hắn không phải người giỏi chịu đau, mà chỉ là một người vô tình có được bàn tay vàng, loại đau đớn khi xương cốt bị bóp nát này, thiệt tình hắn chịu không nổi.
Nước mắt chảy qua làn da bị mưa axit ăn mòn, mặt càng đau, biểu tình Lê Hân càng thêm vặn vẹo.
Lần đầu tiên Phong Liệt Vân lộ ra biểu tình thất thố, y thật sự không biết nên làm sao với sinh vật yếu ớt này bây giờ.
Tuy rằng y rất mạnh, thế nhưng một người có thể bị bóp chết như con kiến vẫn luôn là phép tu từ ẩn dụ, đổi đến trên người Lê Hân, chính là câu trần thuật dùng để trình bày sự thật o(╯□╰)o
Nhận mệnh ôm lấy Lê Hân, đem cái nồi to đa dụng kia làm thành bồn tắm úp ngược lại, nhét Lê Hân vào trong đục mưa.
Biểu tình của Lê Hân càng thêm kinh sợ, liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn bị Phong Liệt Vân nhét vào.
Cũng may cuối cùng lần này Phong Liệt Vân cũng nhớ tới sủng vật yếu ớt tương đối dễ chết, trước khi hoàn toàn úp miệng nồi xuống có hỏi hắn một câu: "Đục mưa như vậy được không?"
"Không được!!" Kinh hách cộng thêm đau đớn, Lê Hân một bên đánh nấc một bên liều mạng bò ra ngoài nồi.
"Ta sẽ thiếu dưỡng khí mà chết!"
"Hình thức vô dưỡng?" Phong Liệt Vân nghiêng nghiêng đầu, hình thức vô dưỡng của người bình thường có thể kéo dài trên dưới 10 giờ.
"Chỉ có thể duy trì 2 phút!" Lê Hân căn bản không có hình thức vô dưỡng, nín thở 2 phút hắn nhất định sẽ xong đời.
Phong Liệt Vân: "......"
Sinh vật yếu ớt này bị đóng băng chết, bị mưa xối chết, bị nồi làm nghẹt thở chết, làm Phong Liệt Vân từ lúc chào đời tới nay lần đầu sinh ra cảm xúc bất đắc dĩ.
Chiến hạm đã bị chia ra ăn, Phong Liệt Vân chỉ đành cởi áo của mình, Lê Hân đứng giơ áo của Phong Liệt Vân lên che, hắn ngay cả ngồi cũng không dám, sợ nước mưa tụ thành vũng ăn mòn mông hắn.
Phong Liệt Vân cởi trần thân trên đứng trong mưa, trong đêm tối mưa rơi tí tách, là bóng dáng có chút tịch liêu của y.
[Sủng vật mới nuôi quá dễ chết, phải làm sao đây, rất gấp, online chờ! ] Lê Hân nhìn bóng lưng y, trong đầu hiện ra một câu nói vô cùng vô cùng gây mất hứng như thế.
Cũng may Lê Hân đã thu thập tất cả vật tư trong chiến hạm, nơi đó có khôi phục tề.
Cẩn thận tiêm vào cho mình nửa bình khôi phục tề, đem thương tích trên cơ thể chữa khỏi, nước mắt sinh lý của Lê Hân lúc này mới ngừng chảy.
Trận mưa này ước chừng hơn 40 tiếng đồng hồ, những người còn lại căn bản không để bụng trời mưa, mỗi người đều chạy trong mưa, dù sao thì quần áo có thể tự động thoát nước, hoàn toàn không sợ bị ướt.
Lúc đi ngủ thì trực tiếp tìm một chỗ trong hố mà nằm, ngươi chen ta ta chen ngươi rồi ngủ, thật là hoang dại đến làm Lê Hân hâm mộ.
Mấy gia hỏa này ngủ xong tinh thần phấn chấn lại ăn no rồi tới tìm Lê Hân ca hát, dạy bọn họ hát 'Đến chết cũng muốn yêu'.
Một đám người vươn tay dính đầy nước mưa chạy tới, Lê Hân sợ tới mức trốn ra sau lưng Phong Liệt Vân, Phong Liệt Vân đá văng tất cả, tiếp tục buồn rầu về vấn đề làm sao mới có thể không nuôi chết sủng vật đây trời ạ.
Không có biện pháp, trời đã mưa suốt 40 giờ, không có nơi nào khô ráo có thể trú, Lê Hân căn bản không thể ngủ.
Bốn mươi tiếng đồng hồ chưa nghỉ ngơi, vành mắt xanh nhạt trước mặt làm Phong Liệt Vân đem lực chú ý đặt lên người Lê Hân, không khỏi hỏi: "Không ngủ được bao lâu sẽ chết?"
Lê Hân nghĩ nghĩ nói: "Sáu bảy ngày đi."
Phong Liệt Vân thường xuyên mất ngủ một hai tháng: "......"
"Vì sao ngươi lại yếu như vậy? Gien cấp E dù có nhược, cũng không đến nổi vậy đi?"
Phong Liệt Vân túm Lê Hân đến một nơi tương đối yên tĩnh, miễn cho đám thủ hạ điên cuồng kia lại chạy tới không cẩn thận làm chết sủng vật của y.
Đứng suốt 40 tiếng đồng hồ chân Lê Hân đã sớm chết lặng, nhận mệnh ngồi trên đùi Phong Liệt Vân, ngẫm ngẫm rồi mệt mỏi nói: "Ta là hoàn toàn phản tổ cacbon."
Ở thế giới tinh tế hiện nay, gien hạt silicon hoàn toàn dung nhập vào bộ gien nhân loại thông qua hàng chục thế hệ thực nghiệm phôi, cái gọi là hoàn toàn phản tổ, kỳ thật cũng không thể dùng từ phản tổ, phản tổ là chỉ trên cơ thể nhân loại hiện tại xuất hiện những đặc điểm sinh lý của tổ tiên đã biến mất của loài người.
Mà tình trạng của Lê Hân là hạt silicon vốn nên có trong gien căn bản không hề tồn tại, dùng từ hoàn toàn phản tổ này, chỉ để minh họa một chút cho tình huống của Lê Hân, kỳ thật không thể gọi là phản tổ.
Hoàn toàn mất đi một đoạn gien, đây cơ hồ là tình huống không có khả năng xảy ra.
Phong Liệt Vân không phải A Mộc mơ hồ mất đi ký ức, y đã ở trong viện nghiên cứu hơn 20 năm, chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, trình độ nhận thức rất cao.
Y biết rõ, loại tình huống này của Lê Hân không thể được sinh tự nhiên, xác suất quá thấp, hơn nữa nếu được sinh tự nhiên, cha mẹ sẽ chăm sóc giống như chăm trẻ con silicon, nếu thật sự sống trong hoàn cảnh như vậy, Lê Hân ngay cả 3 ngày cũng sống không đến.
Đây là một......!thực nghiệm thể luôn được chiếu cố tỉ mỉ mà sống đến bây giờ.
Ánh mắt Phong Liệt Vân nhìn về phía Lê Hân trở nên phức tạp: "Ngươi là thực nghiệm thể."
Ngữ khí y thập phần chắc chắn, làm một chút mong chờ cuối cùng trong lòng Lê Hân đều tan biến.
Không sai, có thể được che chở cẩn thận mà lớn lên như vậy, hắn nhất định là thực nghiệm thể.
Chỉ là không hiểu, vì sao thực nghiệm thể không lớn lên trong viện nghiên cứu, mà là trưởng thành ở Lê gia.
Càng không hiểu chính là, vì sao đến năm 16 tuổi, sau khi kiểm tra ra hắn là hoàn toàn phản tổ, thật sự một chút gien silicon cũng không có, mới bị người ném đến Emir chứ?
Nói là tiêu hủy sản phẩm thất bại cũng không đúng, khi ấy trên người hắn còn có một ít vật dụng sinh tồn cơ bản, người vứt bỏ không có ý định để hắn chết đi.
Vậy tại sao lại muốn vứt?
Có quá nhiều điểm nghi ngờ, Lê Hân nghĩ Phong Liệt Vân cũng coi như một chiến hữu thực nghiệm thể, nhất định sẽ không phản bội hắn, liền ngắn gọn kể một chút.
Phong Liệt Vân nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trong trạng thái bất ổn, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm, bất quá y biết rất rõ những người trong viện nghiên cứu, nhằm vào tình huống của Lê Hân, y đại khái có một suy đoán.
"Có một số thực nghiệm phôi thai, là đem thực nghiệm thể đưa cho người thường bên cạnh quan sát tình huống sinh tồn, người giám hộ thực nghiệm thể phải là người trong cuộc.
Nếu đột nhiên vứt bỏ thực nghiệm thể nhưng không trực tiếp tiêu hủy, rất có khả năng bởi vì bản thân thực nghiệm thể đã được xác nhận thất bại, nhưng vẫn còn một chút giá trị quan sát, bòn rút đến giá trị cuối cùng bằng cách đưa đến nơi có hoàn cảnh ác liệt, có phát hiện mới thì thu hồi, không có phát hiện mới thì mặc cho tự sinh tự diệt.
Nếu phát hiện nảy sinh tình huống xấu, viện nghiên cứu sẽ tiêu hủy." Phong Liệt Vân giải thích, đây là lời giải thích hợp lý nhất mà y có thể nghĩ ra.
Lê Hân trầm mặc, hắn còn đang bị người quan sát ghi chép sao? Không, hẳn là không có, nếu không chính mình nhiều lần làm người khôi phục bình thường từ trạng thái phát cuồng như vậy, nhất định sẽ bị viện nghiên cứu phát hiện đầu tiên, sẽ không muốn chạy đi đâu thì chạy như bây giờ.
Như vậy tình trạng bây giờ của hắn là tự do, đại khái nguyên nhân là do thiết bị đầu cuối cá nhân.
Thiết bị đầu cuối cá nhân tự hủy đã được mặc định là tử vong, có lẽ khi ấy hắn đã trở thành một trong vô số trường hợp thất bại bị lưu trong hồ sơ.
Không ai nghĩ đến hắn còn chưa chết, không ai nghĩ đến có một linh hồn dị thế giới tiến vào thân thể này, còn mang theo hệ thống thần kỳ mà sống.
"Nếu những gì ta đoán vừa rồi là thật" Phong Liệt Vân nhẹ nhàng nhéo cằm Lê Hân "Vậy lần này viện nghiên cứu mất lớn rồi.
Ngươi không phải sản phẩm thất bại, cho tới bây giờ, ngươi là vật thí nghiệm thành công nhất, có giá trị nghiên cứu nhất."
Phong Liệt Vân 'khích lệ' cũng không khiến Lê Hân vui vẻ nổi, mặt hắn ngược lại càng trắng.
Chỉ cần nhớ tới con chip trong đầu Phong Liệt Vân, liền biết phương pháp nghiên cứu của viện nghiên cứu có bao nhiêu tàn ác, để có được dữ liệu thực nghiệm cái gì cũng có thể làm được.
Nếu năng lực của mình thật sự bị viện nghiên cứu biết được, tương lai hắn sắp gặp phải sẽ ra sao?
"Không cần sợ như vậy" Phong Liệt Vân nói "Ngươi là trường hợp thành công duy nhất, khi chưa xác định nhân bản của ngươi có thể có được năng lượng tương tự, bọn họ sẽ sử dụng phương pháp nghiên cứu bảo thủ, sẽ không gây tổn hại gì với ngươi."
Nhân bản.....!Đúng là khoa học kỹ thuật đế quốc đã sớm hoàn thiện kỹ thuật nhân bản, lấy bản lĩnh của viện nghiên cứu nhân bản một người là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đó sẽ không được gọi là người, mà là thể nhân bản, bọn họ không có bất cứ quyền lực nào ở đế quốc.
Trên thực tế thể nhân bản hoàn toàn bị cấm ở đế quốc, giống như tiền giả ở xã hội hiện đại, nếu phát hiện sẽ bị tiêu hủy.
Bất quá viện nghiên cứu là chính thức (của chính phủ), để lấy được thực nghiệm thể thích hợp, sau khi trải qua phê chuẩn là có thể nhân bản vô tính.
Bất quá yêu cầu này vô cùng nghiêm khắc, vô luận là quốc hội hay quốc vương đều không cho phép viện nghiên cứu tùy tiện nhân bản người khác, dụng cụ nhân bản cũng đều được phía chính phủ cất giữ, viện nghiên cứu muốn sử dụng cần phải nộp đơn xin, sau khi thông qua 3 phía quân bộ, quốc hội, quốc vương, mới được phê chuẩn sử dụng, lúc sử dụng còn phải có người theo dõi.
Thực nghiệm thể như Phong Liệt Vân, tuy rằng cấp SS rất cường đại, nhưng cũng bởi vì y cường đại, nên càng không được cho phép nhân bản, một Phong Liệt Vân đã có thể tùy ý tàn sát hơn trăm vạn quân, lại thêm một tên nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Bởi vì thể nhân bản không phải nhân loại được sinh ra bình thường, tâm lý bọn họ rất dễ bị vặn vẹo, tinh thần so với bản thể càng thêm dễ bị dị biến, nhất định phải cấm tuyệt đối.
Nhưng tình huống của Lê Hân không giống, hắn quá trân quý, tuyệt đối phù hợp điều kiện để nhân bản, nói không chừng viện nghiên cứu sẽ nhân bản ra rất nhiều hắn để hỗ trợ nghiên cứu.
Lê Hân trầm mặc thật lâu, tương lai của hắn quá gian nan.
Nếu chỉ là phải bảo vệ bản thân, hắn có thể sống ở nguyên thủy tinh.
Emir có viện nghiên cứu đế quốc tương đối nguy hiểm, nhưng đế quốc căn bản quản không được nguyên thủy tinh, tuy là công dân nhị đẳng lại rất tự do.
Thế nhưng không được, dân cư ở nguyên thủy tinh quá ít, cho dù tất cả mọi người đều trở thành fans của hắn cũng không đủ, 1 tỷ fans, ít nhất phải có 10 tỷ dân cư mới có thể đạt tới, muốn trở thành âm nhạc đại sư, cần phải đến đế quốc.
Không chỉ đến đế quốc, còn phải trở thành người nổi tiếng, trở thành bia ngắm trước mắt bao người.
Những ngày tháng thế này, Lê Hân căn bản không thể nào tưởng tượng bản thân phải làm sao mới có thể an toàn sống sót.
Đừng làm âm nhạc đại sư? Kia không có khả năng.
Hắn có thể tồn tại ở chỗ này tất cả đều dựa vào hệ thống, mục đích duy nhất của hệ thống chính là làm hắn trở thành âm nhạc đại sư, tuy rằng không biết thời hạn dài bao lâu, nhưng nếu hắn vẫn tiêu cực ứng phó, hệ thống sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ nhận ra hiện trạng, thành công đi cùng với những thăng trầm bất tận, thỉnh ký chủ hãy kiên cường vì mộng tưởng mà phấn đấu, nếu không hệ thống có rất nhiều cách trừng phạt, đến cuối cùng ký chủ có khả năng muốn chết cũng không chết được nga ~~】
Lê Hân: "......"
Hệ thống mày có dám giải thích một chút câu nói vừa rồi không! Nhìn ngang nhìn dọc đều là uy hiếp đi, là uy hiếp đi! Uy hiếp còn chưa tính, cuối cùng còn thêm mấy đường gợn sóng bán manh để làm gì? Nếu cái hệ thống này có chức năng cho điểm, hắn nhất định sẽ đánh toàn bộ điểm thấp nhất!
Thấy biểu tình vặn vẹo của Lê Hân, Phong Liệt Vân đưa tay nhẹ xoa đầu hắn, hiếm khi dịu dàng một chút, không đem hộp sọ Lê Hân bóp nát.
Bản thân Phong Liệt Vân chính là thực nghiệm thể, trước khi gặp được Lê Hân vẫn luôn trong tình trạng vây hãm, y thậm chí không biết cơ thể của mình đến tột cùng có thể chống đỡ đến khi nào.
"Không quan hệ, sẽ không có ai đến tinh hệ hắc ám kiếm thực nghiệm thể, ta bảo đảm ngươi tuyệt đối sẽ chết ở hắc ám tinh." Phong Liệt Vân an ủi mà nói.
Lê Hân: "......"
Vì cái gì các ngươi một tiếng hai tiếng an ủi khích lệ nghe vào đều giống như đang uy hiếp? Phong Liệt Vân ngươi và hệ thống là huynh đệ thất lạc nhiều năm đi (╯‵□′)╯︵┻━┻
Rốt cuộc mưa cũng ngừng, nhưng trời vẫn rất lạnh rất lạnh.
Chiến hạm đã bị gặm hết, Lê Hân không có chỗ trú, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị đông chết.
Dù sao Lê Hân chính là sự tồn tại mà chọi một cục đá cũng có thể lập tức chết tươi, người giám hộ trước kia có thể dưỡng hắn đến lớn như vậy cũng thật không dễ dàng.
Lấy một ít mảnh vỡ của chiến hạm chưa bị gặm sạch, để dị năng giả hệ kim loại đem mảnh vỡ đặc biệt đặc biệt cẩn thận làm thành một căn phòng có thể chắn gió đục mưa, bất quá bởi vì đã hao hết nguồn năng lượng, hiện tại cái 'nhà con nhộng' chỉ nằm được một người này rất lạnh.
Phong Liệt Vân lại dẫn người đi lăn lộn một vòng, mang về than đen.
Ở đế quốc, thế giới tinh tế sử dụng nguồn năng lượng mới, than đá đã là một loại khoáng sản thải vô dụng.
Nguyên thủy tinh có vô số mỏ than đếm không hết, nhưng căn bản lại không đáng tiền.
Loại đồ dễ gây hoả hoạn lại không bảo vệ môi trường này, căn bản không ai dùng.
Trong vũ trụ có nhiều năng lượng như vậy, hà tất phải sử dụng loại năng lượng lạc hậu này, đốt cháy đã là một cách sưởi ấm hoàn toàn bị đào thải.
Mấy trăm triệu năm trước ở hắc ám tinh cũng có thảm thực vật, những mỏ than dưới lòng đất, chỉ là khi con người phát hiện tinh cầu này, than đá đã là thứ vô dụng.
Bất quá hiện tại đối với Lê Hân mà nói, than đá quả là thứ phải có của du lịch tại nhà! Một cái bếp chắc chắn làm từ đống đổ nát bốc cháy bên cạnh phòng nhỏ, tuy rằng chút lửa như vậy không thể giữ ấm nhiều, bất quá chỉ cần quần áo ở mức -100C là có thể duy trì nhiệt độ cơ thể ổn định, cuối cùng Lê Hân cũng cảm thấy ấm áp hơn một ít, rút người vào căn phòng nhỏ giống như lồng sắt ngủ.
Sinh hoạt quá khó khăn, ngay cả khi sống như sủng vật được nuôi trong nhà, hắn cũng phải tiếp tục nỗ lực, tuyệt đối không thể chết ở hắc ám tinh như lời Phong Liệt Vân nói!
Vì thế, Lê Hân bắt đầu những ngày luyện tập thổi tiêu cho 10467 người ở trong căn phòng nhỏ ( cách nói hơi hung tàn), theo sự luyện tập của hắn, tinh thần lực cấp 4 dần dần ổn định, toàn bộ tinh thần của dân cư hắc ám tinh cũng trở nên ổn định.
Trước khi Lê Hân tới, đại khái mỗi ngày đều sẽ có người phát cuồng, tuy cách xử lý của Phong Liệt Vân sẽ không gây nên cảm nhiễm quần thể, nhưng mỗi một lần tinh thần dị biến đều sẽ khiến mọi người khắc sâu nhận thức, bọn họ ở chỗ này vĩnh viễn không có đường sống.
Không phải hoàn cảnh sống tàn khốc, không phải vật tư thưa thớt, mà là quả bom hẹn giờ trong đầu mọi người.
Bọn họ là người bị vứt bỏ.
Nhưng từ khi Lê Hân tới đây, những ngày hôn mê khi hệ thống thăng cấp vẫn có người dị biến tinh thần, suy cho cùng chỉ dựa vào chút tinh thần lực lưu trong bản thu âm kia có thể giữ cho tinh thần cho một mình Phong Liệt Vân bình thường đã là không tồi.
Mà sau khi Lê Hân tỉnh lại thổi《Lương Tiêu Dẫn》, đã không còn ai bị phát cuồng.
Trong 5 ngày Phong Liệt Vân ngủ, mỗi ngày hắn đều sẽ trốn trong chiến hạm tập thổi tiêu, người xung quanh đều là fans hắn cũng thích nghe, bởi vậy, tinh thần của mọi người đều được trấn an.
Phong Liệt Vân một ngày so với một ngày càng thanh tỉnh đương nhiên cũng phát hiện hiện tượng này, hơn một vạn người Lê Hân cũng có thể trấn an thành công, tạm thời ức chế tinh thần dị biến của bọn họ, không biết khi nhân số tăng lên lực lượng của Lê Hân có còn mạnh như vậy không.
Trên thực tế là có thể.
Âm nhạc mang lại một phần thưởng tuyệt vời cho tinh thần, chỉ cần là phạm vi âm nhạc lan truyền, tinh thần lực của Lê Hân đều có thể đạt tới.
Tinh thần lực là một loại lực lượng kỳ lạ, nó không thể hình dung đơn giản bằng việc dùng số lượng và kích cỡ, nó chịu ảnh hưởng khá lớn vào trạng thái tinh thần của chủ nhân, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ môi giới.
Trong lúc Lê Hân biểu diễn, mặc kệ có bao nhiêu người, chỉ cần bọn họ đang nghe, và có thể nghe được, như vậy hiệu quả đối với trị liệu tinh thần là như nhau.
Đây là một loại lực lượng thần kỳ hoàn toàn mới, không thể đơn giản mà dùng cách giải thích như dị năng truyền thống.
Trước mắt, Phong Liệt Vân chỉ có thể xác định vài chuyện: Thứ nhất, tiếng nhạc của Lê Hân không thể khiến họ hoàn toàn thoát khỏi rối loạn của tinh thần dị biến, nhưng sau khi nghe qua nhạc của hắn, tinh thần sẽ ổn định lại rất nhiều, sẽ không dễ dàng dị biến.
Thứ hai, não của mình không giống người khác, trước đây cần phải luôn nghe nhạc của Lê Hân mới có thể duy trì bình tĩnh, nhưng hiện giờ ngừng nhạc cũng không có vấn đề, lúc Lê Hân thổi 《Lương Tiêu Dẫn》, nhất định đã làm gì đó, hắn biết rõ năng lực của mình.
Thứ ba, từ biểu hiện của Lê Hân, loại năng lực kỳ lạ này của hắn, còn có thể tăng cường được!
Lê Hân không nói, Phong Liệt Vân liền không hỏi, y chỉ mang theo thủ hạ đáp ứng mọi nhu cầu của Lê Hân mỗi ngày, tuyệt đối không để hắn bị đói khát lạnh lẽo hay bị mưa xối gió thổi không khí ô nhiễm làm chết =_=
Vì thế dưới sự bảo vệ của đông đảo fans biến thái tử trung, phạm vi hoạt động mỗi ngày của Lê Hân chỉ có xung quanh cái phòng (cái lồng) được làm từ xác chiến hạm, thời điểm có ánh mặt trời hắn sẽ ra ngoài hoạt động cho thông khí, nếu cần giải quyết vấn đề nhân sinh sẽ có người xa xa theo bồi, chờ hắn xong việc sẽ lập tức được đưa về lồng sắt.
Tắm rửa sẽ có người đem nước ấm tới, ăn cơm đều là tiêm dinh dưỡng tề trong phòng (cái lồng).
Cũng may thể chất Lê Hân đã tăng lên cấp E, tình huống rối loạn chức năng đường tiêu hóa sẽ không xảy ra nữa, hắn có thể tận tình mà tiêm dinh dưỡng tề =_=
Sinh hoạt chính là luyện tiêu và được tất cả fans biến thái bảo (nuôi) hộ (nhốt), về phương diện này Lê Hân có chút trì độn, sau 1 tháng mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, hắn đây là từ sủng vật của một mình Phong Liệt Vân biến thành sủng vật của mọi người? Còn làm đến cam tâm tình nguyện, thập phần cảm ơn đám chủ nhân này của mình?
Lê Hân: "......"
Cuộc sống ở hắc ám tinh đúng là quá tàn khốc!
Hắn vẫn luôn nỗ lực ám chỉ Phong Liệt Vân, nhưng mà hắn phát hiện, trước khi tổn thương tinh thần của Phong Liệt Vân còn chưa chữa khỏi, mình căn bản không thể lay động não y.
Phong Liệt Vân có thể dưới trạng thái phát cuồng vẫn không gây hại đến đồng bạn, ý chí này tuyệt đối kinh người, đấu tranh với tinh thần dị biến nhiều năm như vậy còn chưa chết, Phong Liệt Vân cũng được xem là dị số trong thực nghiệm thể.
Muốn hoàn toàn ám chỉ Phong Liệt Vân dẫn hắn rời đi, cần phải đem con chip nhổ ra, lại chữa lành vết thương.
Chờ sau khi tinh thần Phong Liệt Vân ổn định, ý chí của y mới có thể thả lỏng một chút, mới tiện cho Lê Hân lợi dụng sơ hở.
Chính là lúc này chỉ dựa vào tinh thần lực cấp 4 căn bản không có khả năng nhổ chip, vết thương của Phong Liệt Vân khác với Nghiêm Sí, Nghiêm Sí là bị thương nặng trong thời gian quá ngắn, nhưng không kéo dài bao lâu, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng thực ra vết thương tinh thần không sâu, rất dễ chữa được.
Mà vết thương của Phong Liệt Vân lại là liên tục lập đi lập lại qua năm này tháng nọ, còn có dị vật ở trong não, những người từng bị thương đều biết, vết thương bị gây ra trong 1 lần dù có nghiêm trọng cũng dễ dàng khỏi hẳn, nhưng loại vết thương tốt rồi xấu xấu lại tốt lên này sẽ hư thối, không xẻo đi tất cả chỗ hư sẽ không thể khỏi hẳn.
Ở cấp 4 nhỏ nhoi, chỉ có thể áp chế, giảm bớt tinh thần dị biến cho Khuê Cơ nhân, vô pháp diệt trừ tận gốc, dị biến đơn giản cũng không thể chữa khỏi, huống chi là loại não đặc thù của Phong Liệt Vân.
Muốn giúp y, ít nhất phải tăng tinh thần lực đến trung cấp, cũng chính là cấp 5 đến cấp 8, đến lúc đó sẽ có 《 Hướng dẫn sử dụng tinh thần lực (trung cấp)》, hẳn là có thể trị thương cho Phong Liệt Vân, bất quá không biết có thể giải quyết vấn đề tinh thần dị biến của Khuê Cơ nhân không.
Tóm lại, thăng cấp là việc quan trọng nhất.
Vì thế Lê Hân rơi vào trong thống khổ mâu thuẫn, muốn thăng cấp cần phải rời khỏi hắc ám tinh, muốn rời khỏi hắc ám tinh trước tiên cần thăng cấp!
Cuộc sống quá tàn khốc, một cacbon nhỏ yếu như hắn thật sự không có biện pháp.
Lê Hân biết kiên nhẫn của mình sắp đến cực hạn, nếu còn tiếp tục như vậy, rất có khả năng hắn phải nói chuyện hệ thống cho Phong Liệt Vân, yêu cầu y mang mình rời đi.
Chính là hệ thống có thể để hắn nói sao? Loại gia hỏa uy hiếp ký chủ này, nghĩ cũng biết không có khả năng để hắn chủ động tiết lộ bí mật.
Kia tìm lý do gì lừa y đây? Lê Hân bắt đầu phác thảo bản nháp trong lòng, cần phải có một lý do hoàn mỹ.
Trong lúc Lê Hân đang sứt đầu mẻ trán, biên cảnh tinh vực đế quốc, Thẩm Uyển Như một lần nữa trở lại cương vị công tác, tinh thần thượng tướng gần đây có chút sa sút, trước đó nhận được tín hiệu cầu cứu.
Khi nàng dẫn thủ hạ tiến đến chi viện, phát hiện đám trùng vũ trụ gần nhất vẫn luôn thành thật ngủ đông đã bắt đầu rục rịch.
Không chỉ như thế, chúng nó dường như đã tiến hóa!
"Báo cáo Thẩm thượng tướng, toàn bộ thủ vệ của trạm không gian số 259 vong trận.
Trùng vũ trụ đã đi qua trạm không gian, số lượng không rõ."
"Trùng vũ trụ đi qua trạm không gian, vì sao chúng ta trừ bỏ tín hiệu cầu cứu cuối cùng, trước đó cứu viện gì cũng không thu được?" Thẩm Uyển Như nhíu mày, loại tình hình này tương đối quỷ dị.
"Căn cứ vào video giám sát, ba ngày trước máy thăm dò cũng đã phát hiện có rất nhiều trùng vũ trụ tập kích, nhưng không biết sao, đội bảo vệ trạm không gian và quân đóng đồn không ai hành động, thẳng đến khi thất thủ mới có một tín hiệu cầu cứu."
"Vì sao không hành động, xâm lấn quy mô như thế, cư nhiên không có người báo cáo?" Thẩm Uyển Như cúi xuống xem xét thi thể tất cả người chết, bọn họ bị trùng vũ trụ gặm đến chỉ còn xương, không ai trong danh sách binh lính may mắn còn sống sốt, không có khả năng làm phản, như vậy tại sao lại phát sinh loại chuyện này? Bọn họ giống như hoàn toàn không phát hiện kẻ địch, mấy nghìn người không hề chống cự mà bị diệt toàn quân.
"Địa điểm cuối cùng trạm không gian định vị ở đâu?" Thẩm Uyển Như hỏi.
"Tinh hệ hắc ám.".