“Tấn…… Tấn thiếu gia…… Xin lỗi, chuyện hôm nay thật khiến cậu…… khiến cậu chê cười rồi, thằng bé Tiểu Quang từ nhỏ đã nóng tính……. Đều là lỗi tại tôi, là do tôi không dạy dỗ đến nơi đến chốn……”
Đi vào trong căn buồng nhỏ, Phùng Chí Xuân – mẹ nuôi của Tần Gia luống cuống rót trà cho Tấn Hành, lúc nói lời này tấm lưng bị dằn vặt bởi cuộc sống cực nhọc lại càng gục thấp xuống, gương mặt chỗ trắng chỗ đỏ cũng tỏ vẻ xấu hổ vô cùng.
Giờ phút này trên mặt đất đâu đâu cũng có mảnh vỡ phích nước nóng, hiển nhiên ban đầu hai mẹ con đã tranh chấp thậm chí bà mẹ còn bị đánh đập ở ngay chỗ này.
Nhìn người mẹ này vừa che khuôn mặt bị con trai đánh đến sưng húp vừa lí nhí xin lỗi thay cho con mình, Tấn Hành bỗng nhớ tới thiếu niên kỳ quái ban nãy vừa định ra tay thì bị mình dọa chạy mất. Hắn yên lặng quan sát căn nhà nhỏ bần hàn này, tạm thời không vội nói chuyện gì khác, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi hỏi người đàn bà chật vật nọ:
“Không sao, bà cứ gọi tôi Tấn Hành là được rồi, có cần tôi đưa bà đến bệnh viện không?”
“……Không cần đâu, cảm ơn Tấn…… Tấn thiếu gia, tại vì……. bố của Tiểu Quang còn chưa tan tầm, tôi phải ở nhà nấu cơm tối chờ ông ấy về nữa. Còn chút…… chút chuyện nhỏ này…… không quan trọng, nó còn bé, chưa hiểu chuyện, có lúc hành động thiếu lý trí……. Mặt khác, xin hỏi, hôm nay cậu tới đây là vì A Giao đã bằng lòng…… bằng lòng gặp tôi rồi ư?”
Cho dù thái độ của Tấn Hành đối với bà ta luôn rất mực tôn trọng, nhưng trải qua chuyện lần trước, Phùng Chí Xuân vẫn chưa sửa miệng được.
Một mặt là bởi bà ta vốn dĩ hơi sợ người như Tấn Hành, mặt khác là vì trong nhận thức hạn hẹp của bà ta, sở dĩ Tần Giao ở chung một chỗ với Tấn Hành có thân phận địa vị khác biệt hoàn toàn với y, ắt hẳn là do thời gian này Tần Giao đang làm hộ công cho Tấn Hành không tiện đi lại.
Nhớ lại lần đầu gặp Tần Giao từ khi y ra tù, trông bộ dáng y nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả mì cũng chẳng nỡ gọi một bát, Phùng Chí Xuân càng hối hận khôn nguôi vì lời nói và hành động vụng về ngốc ngếch của mình ngày hôm ấy.
Vừa nghe hàng xóm kể rằng từng thấy Tần Giao ở phụ cận thế là liền bất chấp tìm tới cửa khiến đứa con trai nuôi đang sống khổ sở của mình phải mất mặt, sau đó còn nói những câu kia trước mặt Tấn Hành, như thể đang cố ý chỉ trích Tần Giao không hiếu thuận với mình vậy, đúng thật là gây sự vô cớ.
Cũng may Tấn Hành là người thông tình đạt lý cho nên mới không tạo thành hiểu lầm khiến Tần Giao bị mất việc, thế nhưng hôm nay Tiểu Quang lại……
Tấn Hành khônh chú ý tới vẻ mặt hối hận của Phùng Chí Xuân trong giây phút ấy, mà trái lại, hắn càng để ý sự khoan dung và cưng chiều có thể nói là đến mức bệnh trạng mà bà ta dành cho đứa trẻ kỳ quái kia.
Nhớ tới Thạch Tiểu Quang rõ ràng có ngoại hình của loài người nhưng khi kích động lại phát ra tiếng chó sủa, Tấn hành liền lặng thinh một thoáng, sau đó mới trả lời câu hỏi của người đàn bà:
“Không phải vậy, tôi tạm thời chưa nói cho Tần Giao biết bà từng đến nhà.”
“À….. Ừm, không sao hết…… Tôi…… Tôi hiểu mà…….”
Gương mặt Phùng Chí Xuân tỏ rõ sự thất vọng và cô đơn, bà ta cúi đầu cười khổ, mãi một lúc sau mới vực lại được tinh thần, còn khách sáo bảo Tấn Hành ngồi đây chờ một lát còn mình thì vào bếp làm một bát chè táo đỏ để chiêu đãi hắn, xem như thay con trai mình tạ lỗi vì vừa rồi vô lễ với hắn.
Tấn Hành không trực tiếp từ chối ý tốt của bà ta, ngoài ra cũng muốn hỏi thăm bà ta chút chuyện liên quan đến Tần Giao, nên hắn cứ ngồi trong căn nhà cũ bày tượng Quân Âm và đồng hồ thạch anh, dõi mắt nhìn Phùng Chí Xuân đi ra ngoài.
Ngay khi người phụ nữ này vừa đi khỏi, ánh mắt Tấn Hành lập tức chùng xuống, nhanh chóng dời mắt nhìn chằm chằm bức tượng Tống Tử Quan Âm với tướng mạo và trang phục kỳ lạ kia. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn kỹ, cái bệnh nghề nghiệp nghi thần nghi quỷ của Tấn Hành lại phát tác. (Quan Âm Tống Tử là Quan Âm ban con, phù hộ các cặp vợ chồng sớm có con cái, được mẹ tròn con vuông.)
Xưa kia trong dân gian có tục bái Quan Thế Âm vào sinh nhật của Quan Thế Âm để cầu mong gia đình yên ấm.
Tượng Quân Âm được thờ cúng nhang đèn lâu năm trong chùa miếu lớn chủ yếu mang dáng vẻ trang nghiêm, tương đối linh nghiệm, tuy nhiên về sau có một số gia đình bình thường thiếu hiểu biết đã tự ý đến chỗ vài thầy đồng bà cốt, thỉnh Quan Thế Âm giả bàng môn tả đạo, đột lốt Bồ Tát, hay còn gọi là Dã Quan Thế Âm, về nhà mình.
Chân thân của những Dã Quan Thế Âm này phần lớn là các nữ yêu loàng xoàng nhưng lại thèm muốn được nhân gian cung phụng nhang đèn, bọn chúng bèn mặc vào váy trắng, chỉnh trang mặt mày, nhoẻn miệng hé cười, thế là trở mình biến hóa. Người bình thường không am hiểu quả thật không nhìn ra bọn chúng và Bồ Tát thật có khác biệt gì quá lớn.
Nhưng người có đạo hạnh thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức phát hiện vấn đề của lũ Dã Quan Thế Âm dám cả gan giả mạo Bồ Tát thật này.
Lấy ví dụ như bức tượng Tống Tử Quan Thế Âm bày trong nhà Phùng Chí Xuân, khác biệt lớn nhất giữa nó và tượng Tống Tử Quan Âm chân chính không chỉ là dưới chân nó không có đài sen, trong tay nó không cầm bình báu.
Mà chính là cặp mắt độc địa u ám khiến người ta sởn gai ốc kia, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nhỏ tuổi bên cạnh còn mang gương mặt dữ tợn, tư thế ngồi chồm hỗm dưới đất tục tằng như loài chó, lưỡi còn hơi thè ra ngoài, nhìn thật chẳng ra làm sao cả.
Do đó so với nói vật này là tượng Tống Tử Quan Thế Âm, chẳng thà nói nó là ——
“Ầy, trong nhà không có trứng gà…… Chỉ tìm được ít đường đỏ với táo….. Ngại quá, Tấn thiếu gia, cậu đừng chê nhé……”
Phùng Chí Xuân bới gọn tóc tai, vội vàng đi từ ngoài vào. Tiếng bước chân của bà ta khiến Tấn Hành dời mắt khỏi bức tượng Quan Âm kia, hắn lễ phép cảm ơn bát chè bà ta đưa rồi cúi đầu ăn mấy miếng, sau đó thuận miệng hỏi về lai lịch của bức tượng Quan Âm bày trong nhà.
Phùng Chí Xuân cũng cùng Tấn Hành liếc nhìn Tống Tử Quan Âm đặt cạnh đồng hồ thạch anh, hơi lấy làm bất ngờ vì hắn tự dưng lại hỏi vậy, sau đó liền lúng túng giải thích cho hắn:
“Cái đó là bố của Tiểu Quang mua từ cửa hàng đồ cũ về…… Nghe nói trưng trong nhà sẽ may mắn, cho nên mới bỏ mấy chục đồng mang về nhà, lúc ấy Tiểu Quang đã bốn, năm tuổi, còn A Giao thì đang ở trong tù…… Chúng tôi cũng chẳng hi vọng nó có thể tống tử gì đó, chẳng qua trưng trong nhà để cầu may thôi, với lại cũng đẹp nữa…..”
Phùng Chí Xuân luôn miệng nói là cầu lấy may lắm, hiển nhiên không ngờ rằng năm đó khi thỉnh vị Quan Thế Âm này vào nhà, một thứ không may mắn cũng đã tiến vào trong ngôi nhà yên bình của bà ta.
Nghĩ tới đây, Tấn Hành bất giác nhíu mày lại, âm thầm tự hỏi xem nên làm sao để nhắc khéo bà ta mau tống khứ cái thứ tai họa này đi, đồng thời, Tấn Hành cũng càng thêm hoài nghi về đứa con trai có hành vi kỳ quái kia.
Người giống chó, chó giống người, nếu nói hai chuyện này không liên quan thì quả thật chẳng mấy ai tin.
Nhưng Phùng Chí Xuân rõ ràng chẳng hề hay biết về lai lịch thật sự của Dã Quan Thế Âm, như vậy muốn lần theo manh mối này để tìm kẻ chủ mưu việc này sẽ có chút khó khăn.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng, tấm cửa sổ thủy tinh trong căn nhà nhỏ phát ra tiếng động như bị thứ gì đó đập phải.
Tấn Hành và Phùng Chí Xuân ngồi trong nhà cùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai mặt kính dính đầy thứ bốc mùi hôi thối, trông như thể là chất thải động vật, ở bên ngoài còn vang lên một giọng nói quen thuộc đang đắc ý cười quái dị vì trả thù thành công.
“Tiểu Quang!! Con làm cái gì vậy! Con điên rồi sao!!!”
Phùng Chí Xuân tái mặt hô to một tiếng rồi hoảng loạn chạy ra, cố gắng ngăn cản Thạch Tiểu Quang đang quay lại giở trò phát rồ phát dại, song chỉ càng khốn đốn hơn bởi thằng nhóc mới lớn đang ngồi xổm ở cửa, hai tay cầm đầy phân chó, còn đang cười ha ha này, đến nỗi bà ta phải gào lên:
“Ôi trời ơi…… Tiểu Quang! Con muốn ép mẹ đến chết đúng không…… Con đang làm cái gì vậy chứ…… Bố con mà về thì sẽ nổi giận mất…… Mẹ đi làm cơm tối cho con ngay đây có được không, con vào nhà làm bài tập đi, Tiểu Quang à! Nghe lời mẹ……”
Phùng Chí Xuân khóc đến phát run, vừa kêu gào vừa nỗ lực tiến lên kéo đứa con trai đang khinh bỉ nhìn mình, nhưng bà ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị Thạch Tiểu Quang ném mạnh một đống vật bẩn thỉu lên người.
Tới đây thì Tấn Hành cũng đã âm thầm xác định được gì đó. Hắn lạnh mặt đi ra khỏi nhà, cúi đầu nhìn Thạch Tiểu Quang có điệu bộ hành vi giống hệt Kim Đồng Ngọc Nữ đang ngồi xổm ở cách đó không xa.
Hắn không buồn nhìn đứa trẻ thô lỗ dã man chẳng ra con người này, trực tiếp đi lên nện một gậy không hề lưu tình vào gáy của thằng nhóc đang chuẩn bị ngoạm tay Phùng Chí Xuân.
Phùng Chí Xuân cũng đồng thời hét lên thảm thiết với “Thạch Tiểu Quang”, bà ta khó tin nhìn gương mặt lạnh lùng của Tấn Hành, vừa ôm lấy đứa con bị đánh ngất vừa chỉ vào mũi hắn mà chửi:
“Cậu……. Cậu điên rồi hả!! Con trai tôi mới mười mấy tuổi đầu……. Cậu…… Cậu làm cái gì vậy…… Cho dù vừa rồi nó có vô lễ với cậu, nhưng mà đây là việc riêng nhà tôi…… Cậu làm thế rốt cuộc có còn là người hay không…… Nó mới nhỏ chừng này hức hức hức…… Đồ ma quỷ……. Nhà tôi đã đắc tội gì với cậu chứ hức hức……”
“……”
Phụ nữ nổi giận vì bảo vệ con của mình lúc nào cũng đáng sợ, chỉ tiếc thân phận người mẹ đã che khuất năng lực phân rõ thị phi của bà ta, cũng khiến cho bà ta dễ dàng bị hãm sâu vào âm mưu chẳng quá khó nhìn thấu này.
Tấn Hành đã đoán trước được bà ta sẽ phản ứng như thế này, hắn chẳng buồn đoái hoài đến lời mắng chửi mà Phùng Chí Xuân dành cho mình, chỉ lặng lẽ vứt cây gậy nhuốm bẩn sang một bên, cố gắng cách con chó hôi thối trên mặt đất xa xa một chút, sau đó mới nhíu mày lạnh lùng nói với người đàn bà đang giận dữ chửi rủa kia:
“Tôi có phải ma quỷ hay không không quan trọng, trước tiên hãy cúi đầu nhìn hàm răng sắc nhọn của cái thứ trong ngực bà đi, rồi sờ phía sau nó xem có phải đang giấu một chiếc đuôi mà ngày thường bà chẳng hề chú ý hay không…… Nếu đã như thế mà vẫn không thể khiến người làm mẹ như bà ý thức được rằng thứ này hoàn toàn không phải con trai bà, mà chỉ là một con quái vật khoác thêm da người, học nói tiếng người, nuôi bao lâu cũng chẳng thành thục được, vậy thì tôi cũng bó tay hết cách. Tôi nói như vậy, bà nghe hiểu chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...