“Thế điều kiện của Túy Quân là gì?”
“Không có điều kiện, hoàn toàn là giúp người làm vui thôi.”
“Xin Túy Quân chớ nói giỡn.”
“Được rồi, có thể là vì ta nhìn ngươi khá ưng mắt chăng?”
“……”
“Tuy nhiên nếu các ngươi cảm thấy lương tâm không chấp nhận nổi thì có thể tạm thời nợ ta một ân tình, chờ sau này ta có yêu cầu gì thì lại tới tìm ngươi?”
“Thành giao.”
Liêu Phi Vân: “……”
Chỉ trong chưa đầy mười câu nói, hai kẻ với khí thế hợp nhau đến lạ này liền đạt thành nhận thức chung bằng một tốc độ mà Liêu Phi Vân hoàn toàn méo thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng mới trước đó bầu không khí giữa song phương còn đang chọi nhau chan chát, thế nhưng nhân lúc gã lùn ăn thịt người còn chưa chạy tới chém đứt đầu bọn họ, Tần Giao đã đạt được mục đích của mình, mau chóng dẫn hai kẻ vừa lập giao kèo cùng rời khỏi chợ quỷ.
Dọc theo đường đi, Tần Giao mới nãy còn cố ý trêu đùa bọn họ đều chẳng nói tiếng nào, y ôm chậu hoa kia đi đằng trước, chỉ thi thoảng khi nào cần quẹo rẽ thì mới dừng lại giơ ngón tay ra hiệu cho bọn họ đi hướng nào.
Ba người men theo con đường nhỏ tối đen rẽ rẽ quẹo quẹo mất một lúc, đột nhiên, một con khỉ cái mặt đầy lông vàng dài thòng, trên người còn mặc một cái váy hoa quê mùa bất thình lình nhảy ra từ đầu tường bên cạnh, sau khi say mê ngắm nghía cặp mông của Liêu Phi Vân, nó bèn kêu lên quái dị rồi chạy ra phía sau Tần Giao, ngượng ngùng ôm cái mặt đầy lông trốn đi.
“Grào gừ —— Grào hú —— Grào hú —— “
Liêu Phi Vân: “……”
“*Mẫu Nhung nói dáng người ngươi không tệ, rất có hương vị đàn ông, mông vểnh trông giống cái bánh phết.”
Nói xong y còn nở nụ cười khoái trá hả hê, chẳng thèm đoái hoài đến việc Liêu Phi Vân đang muốn nhào lên liều mạng với mình. Kỳ thật trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng chẳng hiểu sao đêm nay tên khốn Tần Giao này cứ luôn nghĩ cách bắt nạt Liêu Phi Vân như kiểu trời sinh đã ngứa mắt anh ta vậy.
Liêu Phi Vân bị Tấn Hành nhanh chóng kéo lại, đành cố ngậm cục tức vào bụng tránh cho bản thân nổ tung tại chỗ, Tấn Hành thấy anh ta ấm ức nghiến răng như thế thì cũng không nhìn nổi, chỉ có thể nhíu mày vỗ vai anh ta ý bảo bình tĩnh chớ nóng, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tần Giao bằng giọng không quá bình tĩnh:
“Túy Quân có thể cố gắng nhanh một chút được không, bạn của chúng ta phải rời khỏi nơi này trước hừng đông.”
Lúc nói lời này Tấn Hành đã từ tốn hết sức có thể rồi, mà theo tính cách xưa nay của hắn thì hiển nhiên ấn tượng dành cho kẻ trước mặt đã rất tệ nên mới nói ra lời như thế.
Mà Tần Giao chỉ dửng dưng cười đáp biết rồi, lại xoay người thì thầm vài câu với Mẫu Nhung, sau đó mới ngẩng đầu ngoắc ngoắc tay với bọn họ:
“Đến đây đi, cẩn thận dưới chân.”
Y nói xong lời này, Tấn Hành và Liêu Phi Vân cũng đành phải bám theo bước y.
Ba người đi đến một bức tường thấp đổ nát, Tấn Hành thấy con Mẫu Nhung mặc váy hoa bồng bềnh kia khom lưng đá một cú thật mạnh về phía mé bên, tiếp đó một cái thùng nước gạo thiếu mất một chân liền lăn từ góc tường đến bên chân bọn họ.
“Đây chính là mụ Canh bà kia, từ rất lâu về trước, có lẽ mụ đã dùng bộ dáng này để ẩn náu ở một nơi nào đó trong bếp của quán cơm Lãng Uyển. Vì Lâm Thanh Bình thỉnh thoảng lại trộm đồ trong bếp nên Canh bà mới âm thầm chú ý tới người phụ nữ này, điều này cũng gây nên rất nhiều chuyện phát sinh sau này mà ngay cả chính bọn họ cũng không ngờ tới.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như…… Thứ Lâm Thanh Bình lấy trộm kỳ thật chẳng phải thịt cá hay thịt bò đắt tiền gì hết, mà là thức ăn thừa đáng lẽ phải đổ đi từ sớm. Bởi vì quán cơm Lãng Uyển có quy định rõ ràng là cấm nhân viên mang đồ ăn thừa trong bếp đi, một khi phát hiện sẽ bị sa thải, cho nên chị ta mới khó lòng giải thích, thậm chí dù bị nghi ngờ rất lớn trong vụ nhà bếp mất trộm, chị ta vẫn không dám biện giải cho mình.”
Nghe Tần Giao nói vậy, Tấn Hành và Liêu Phi Vân đều sững sờ, bọn họ vốn tưởng rằng đây chỉ là một vụ án giết người bình thường, nhưng giờ xem ra rõ ràng còn có ẩn tình khác. Mà sau khi được y giải thích nội tình, bộ não vẫn còn tí chuyên nghiệp của Liêu Phi Vân cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ta ngẩng phắt đầu lên, nói bằng giọng khó tin:
“Nếu như không phải Lâm Thanh Bình trộm, vậy chẳng lẽ là…… Cái đệt……”
“Là Tào Mậu Lâm.”
Trong lòng dâng trào cảm giác bừng tỉnh như thể rốt cuộc cũng bắt được trọng điểm, Tấn Hành nhíu mày nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời cũng ngước đôi mắt nhạt màu lên nhìn Tần Giao đang cách mình gần trong gang tấc. Thấy bọn họ hiểu ra rồi, Tần Giao cũng nhíu nhướn mày đáp chính là gã ta, sau đó liền nhìn chằm chằm thùng nước gạo lăn lóc dưới đất, cười mà như không cười:
“Vị quản lý Tào kia lợi dụng chức vị của mình để ăn trộm đồ trong bếp, nhưng vì nhà bếp trùng hợp cũng bị giảm đồ thừa nên gã liền nhân cơ hội đổ hết tội lỗi của mình lên đầu Lâm Thanh Bình, Lâm Thanh Bình tiến thoái lưỡng nan, không dám nói ra chân tướng, mãi đến khi án mạng liên luỵ đến mình chị ta vẫn chẳng dám lên tiếng giải thích cho bản thân.”
“Mà điểm bất hạnh nhất của người phụ nữ này là, nếu chị ta thật sự chỉ trộm đồ ăn thừa thì cũng thôi, ấy thế nhưng chị ta lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, đạo đức của bản thân khiến cho chị ta cảm thấy thứ mình trộm về cho mình và bọn trẻ chính là thứ không nên chạm vào. Tuy nhiên cũng không trách chị ta được, mùi vị của thứ kia quả thật cũng ngon lắm, cho dù đặt ở trong thùng nước gạo khó coi, nó vẫn có khả năng khiến người ta liên tưởng đến món ngon nhất mình từng ăn trong đời…… Nói tới đây, ta nghĩ tính sư hẳn rất rõ ràng thứ chị ta ăn rốt cuộc là gì nhỉ?”
Hai chữ mang theo cảm giác ghê tởm kia thốt ra từ miệng Tần Giao, sắc mặt Tấn Hành lập tức trở nên nặng nề, hắn nhắm mắt lại rồi gật gật đầu, hiểu ra lý do vì sao lúc trước Lâm Thanh Bình cứ bảo với Liêu Phi Vân là mình ngã bệnh, luôn phải ở trong bệnh viện.
Ban đầu Tấn Hành còn nghĩ dù thế nào cũng phải cứu Lâm Thanh Bình từ tay Canh bà rồi giao chị ta cho Tào thị và Lâm thị đồng thời xử trí. Nhưng nghĩ đến cái giá đắt mà người bình thường phải trả nếu như ăn thứ đó, bỗng nhiên Tấn Hành lại không đành lòng.
“Chị ta có lỗi, nhưng không đáng chết, hai đứa bé kia lại càng vô tội.”
“Đúng thế, cho nên chẳng phải bây giờ chị ta đang tìm Canh bà để nghĩ cách hay sao? Đáng tiếc Canh bà chỉ biết ăn thịt người chứ không biết cứu người, huống chi mụ ta vốn dĩ cố ý dụ dỗ Lâm Thanh Bình ăn miếng đầu tiên của cái thứ không nên ăn kia, đây mới là thứ mụ ta thật sự muốn có được từ Lâm Thanh Bình.”
“Tức…… Tức là sao?”
Liêu Phi Vân từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn chẳng hiểu hai người này đang huyên thuyên cái gì, song để phát huy tác dụng của một quần chúng bàng quan, anh ta vẫn mặt dày lên tiếng hỏi. Dọc đường đi Tấn Hành chuyên môn phụ trách giải đáp thắc mắc cho anh ta, hắn nghe vậy thì bất đắc dĩ ghé vào tai Liêu Phi Vân, giải thích một câu:
“*Lâm thị, tên Lâm Kiên, sinh ra ở Trường Lâm Thạch Thất, là con trai của Tỷ Can, có một trái tim thất khiếu linh lung giống như cha mình, thứ Canh bà muốn…… hẳn là trái tim mà Lâm Thanh Bình tự nguyện dâng hiến lên cho mình.” [1]
Nghe Tấn Hành nói như vậy, Tần Giao cuối cùng cũng xem như làm rõ chuyện đêm nay. Y lười biếng liếc nhìn cây tam châu mình đang ôm trong ngực, đột nhiên nổi hứng bảo:
“Không chỉ mình Canh bà rất muốn lén lút lấy trái tim quý giá này mà đáng lẽ ta cũng nên ngăn cản các ngươi, ông chủ trên danh nghĩa của ta, kẻ mà ta còn phải làm công mấy năm, một tên phế vật béo như lợn, hình như cũng rất cố chấp với thứ này. Tiếc là, khi nghe chân tướng từ miệng Canh bà trước lúc mụ chết, ta bỗng nhiên đổi chủ ý…… Chuyện như này ai từng đi làm thuê đều hiểu mà, ta quả thật cũng chẳng thể làm quá rõ ràng được, cho nên ta mới cố ý tới tìm các ngươi, ít nhất sau khi trở về ta có thể bảo với ông chủ của mình là, haiz, vị tính sư kia thật sự lợi hại quá, cho nên ta không thể lấy được thứ ngài muốn, sau này đừng kiếm ta làm mấy chuyện kiểu vậy nữa.”
Tấn Hành: “……”
Liêu Phi Vân: “……”
Bởi vì giọng điệu của tên khốn này thật quá sức đáng ghét nên Tấn Hành và Liêu Phi Vân đều chẳng mảy may cảm động trước hành vi bỏ tà theo chính của y, chỉ cảm thấy đầu óc mình mệt mỏi vì thằng cha biến thái chập mạch này.
Trong lúc cả ba đang nói chuyện, Mẫu Nhung bỗng kéo áo Tần Giao kêu chít chít, Tần Giao liền nheo mắt giơ tay ý bảo đừng nói gì cả rồi ra hiệu cho bọn họ nhìn ra bên ngoài. Tấn Hành và Liêu Phi Vân trông thấy Lâm Thanh Bình trong bộ dáng tóc rai bù xù lần mò từ chợ quỷ tới con hẻm xa xôi này, vừa chạy thất thểu vừa khóc lóc thảm thương.
“Bà ơi…… Cầu xin bà hãy cứu lấy con tôi…… Cầu xin bà…… Tôi cho bà tim của tôi…… Bà ơi…… Bà ơi…… Tôi van bà…… Bà mau ra đây đi……”
“Chị ta sắp chết rồi, thế mà vẫn chỉ nghĩ cho con mình, nhưng đáng tiếc hai đứa nhỏ kia đã định sẵn là sẽ không sống lâu, suy cho cùng tất cả đều bắt đầu từ một ác niệm nhỏ bé…… Mà giờ chị ta thế kia nhất định không thể tự ra khỏi chợ quỷ được, nếu các ngươi có thời gian thì xem như làm một việc tốt, đưa chị ta ra ngoài cùng mình đi, còn về ân tình ngươi nợ ta, tạm thời cứ ghi nhớ thế đã.”
Dứt lời, Tần Giao liền cất bước toan rời đi, Mẫu Nhung mặc váy hoa theo sau y cũng chuẩn bị đi khỏi.
Tấn Hành không có ý định cản, cứ mặc cho y chậm rãi đi tới trước mặt mình và Liêu Phi Vân, song trước khi đi khỏi, cũng không biết là vô tình hay là cố ý mà Tần Giao bỗng dưng đụng vào hai người một cái, kết cả cú chạm có vẻ không nhẹ không nặng ấy đã trực tiếp đẩy ngã cảnh sát Liêu cao to một mét tám mấy ngã lộn cổ xuống đất.
“Á ** má! Cái tên này —— Cậu xem thằng cha này coi—— Cái đồ, đồ —— Mẹ nó đầu ngươi bị lừa đá hả —— “
Liêu Phi Vân điên tiết ngẩng đầu lên, rõ ràng còn muốn chửi cái tên éo có tí tố chất cá nhân kia một trận cho bõ ghét, ấy thế nhưng anh ta bỗng nhận thấy phản ứng của Tấn Hành hình như hơi là lạ.
Tấn Hành ngơ ngác nâng trong tay chậu cây tam châu xấu đui mù mà Tần Giao tùy tiện ném vào ngực mình, dưới lớp mặt nạ Vô Thường, hắn sững sờ toan quay đầu gọi y lại, song chỉ nghe thấy tiếng cười tiêu sái biếng nhác của người nào đó vang lên trong bóng đêm.
“Quy củ của chợ quỷ, dù ai gọi cũng đừng quay đầu lại…… Hoa cho ngươi đấy, lần sau gặp.”
……
Ba ngày sau, núi Lạc Hà.
Trong thư phòng, Tấn Hành theo lệ thường mở quyển Họ Vạn Gia dày cộp của mình ra, tiến hành công việc ghi chép truyền thuyết mà quanh năm suốt tháng chẳng cho người ngoài biết.
Mấy phút trước, Liêu Phi Vân vừa gọi điện báo cho hắn biết Lâm Thanh Bình và hai đứa trẻ hiện đã được đưa vào bệnh viện thành phố, hiện tình huống đều ổn định, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhờ có nhiều đầu mối hơn, vụ án quán cơm Lãng Uyển kéo dài hơn một tháng đã chính thức khép lại. Song khi tất cả mọi chuyện kết thúc, một nghi vấn đồng thời cũng bén rễ trong tim Tấn Hành, đến giờ vẫn chẳng thể nào thông suốt được
Nghĩ như vậy, Tấn Hành với mái tóc đã nhuộm đen liền cúi đầu trong vô thức, sau đó liếc nhìn hai trang sách được chặn bằng hạc giấy.
Trong tầm mắt, trang giấy bên trái đang miêu tả sinh động hình ảnh buồn cười đó là một cái thùng gỗ một chân bị hai người áo xám trợn mắt dùng gậy quật túi bụi, lại còn vừa lăn vừa chạy.
Trang bên phải thì lại khá đơn điệu, chỉ có một cái cây ba nhánh, nở rộ những đoá hoa đỏ tuyệt đẹp, bên cạnh cái cây kia còn lưu lại hai hàng chữ nhỏ màu đỏ mà Tấn Hành mới viết ráo mực.
【*Cây tam châu, mọc ở Xích Thủy, cây nhìn như bách, một cây là một mạng; lá như châu ngọc, ba cây có thể cứu ba người.】
【Xích Thủy giao dùng máu tưới lên cành cây, cây tam châu mới có thể nở hoa.】
……
—— “Quy củ của chợ quỷ, dù ai gọi cũng đừng quay đầu lại…… Hoa cho ngươi đấy, lần sau gặp.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
① Nhung: Một loài khỉ mà cái đuôi nó chặt ra đủ mua Quả 7. (Quả 7 là trang web cung cấp cho người dùng hơn 700.000 game miễn phí giới hạn phổ biến trên Iphone/Ipad.)
② Lâm Kiên: Con trai của Tỷ Can.
③ Xích Thủy giao: tức nghĩa là giao long ở sông Xích Thủy, biệt danh của mợ, Xích Thủy là một địa danh trong quá khứ.
Được rồi, phần này đến đây là kết thúc! Phần tiếp theo sẽ bắt đầu vào ngày mai!
Mợ chính là tới phá đám đấy ha ha, nguyên nhân mợ cứu người thì khỏi cần giải thích ha! Lâm Thanh Bình vì con cái mà nguyện đánh cược cả tính mạng, đây cũng chính là điểm duy nhất khiến mợ mềm lòng, mợ là một người rất quan tâm gia đình, tuy rằng mợ không nói.
Rất hiển nhiên, cậu cả cũng đã dấy lên nghi ngờ mãnh liệt đối với tên thần kinh bí ẩn này rồi ừm hửm……
******
★Chú thích:
Để tránh nhầm lẫn thì mn nhớ chú thích của tg trong ô tròn còn chú thích của editor là trong ngoặc vuông nhé (hoặc in nghiêng).
[1] Về Tỷ Can, con trai Lâm Kiên và trái tim thất khiếu linh lung:
Tỷ Can là một trung thần dưới trướng Trụ Vương, vì nhiều lần lên tiếng can gián làm Trụ Vương mất lòng nên ông bị moi tim. Tương truyền rằng Tỷ Can có một trái tim thất khiếu linh lung, tức là một trái tim có bảy cái lỗ quý hiếm. Sau khi bị moi tim, lục phủ ngũ tạng của ông được Khương Tử Nha bảo vệ, nhờ đó mà không chết. Tuy nhiên, sau khi rời cung, Tỷ Can cần hỏi một người bán rau trên đường rằng “Người không tim thì có thể sống không?”, nếu người đó trả lời là có thì Tỷ Can sẽ sống, ngược lại thì sẽ chết ngay lập tức. Kết quả trên đường Tỷ Can bỏ chạy, nghe một người nói “Không tim tức chết”, liền chết ngay.
Sau khi Tỷ Can chết, Trụ Vương muốn tiếp tục diệt cả nhà ông. Phu nhân Tỷ Can là Trần thị bấy giờ đang mang thai, liền dẫn tỳ nữ đến trốn ở sơn động Trường Lâm Thạch Thất tại thôn Long Ngoạ và sinh hạ một bé trai ở đây, đặt tên là Kiên. Sau đó Trụ Vương phái binh đuổi giết, vây quanh núi rừng, bắt được Trần thị hỏi “Đứa bé này họ gì?”, Trần thị chỉ vào rừng cây và nói “Họ Lâm”, truy binh mới thả cho hai mẹ con đi. Về sau Chu Vũ Vương tiêu diệt nhà Ân, triệu con trai Tỷ Can trở về, ban cho họ “Lâm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...