Biến cố đột ngột ở thôn Khổng Lồ lần này đúng là phần mở màn chính thức trước khi xảy ra đại nạn hủy diệt toàn bộ sinh linh trên nhân gian.
Trước sự xuy đuổi quyết liệt của lão khổng lồ Chu Đỉnh Thiên, kèm theo những bí mật kỳ lạ ở toàn bộ thôn này mà dường như không thể để cho người ngoài biết, vào buổi sáng ngày thứ hai, vị “tính sư tóc trắng” nọ cùng chiếc xe trâu của hắn đã rời đi, và không hiểu sao Cẩu Lang cũng lựa chọn đi theo cùng.
Trước lúc rời đi, vị “tính sư” tóc trắng vẫn đeo giỏ hồng hệt như lúc mới đến, có điều trạng thái tinh thần của hắn cực kỳ sa sút và phân liệt.
Một mặt, ánh mắt hắn dữ tợn như thể ngay giây tiếp theo sẽ xông lên giết người.
Mặt khác, từ đầu chí cuối hắn vẫn trưng bản mặt trắng bệch cứng đờ, nhút nhát nắm dây cương xe trâu, gục đầu im re ngồi bên cạnh “Cẩu Lang” – người đã khôi phục ngoại hình thanh niên.
Vị “tính sư” này đã bị Chu Đỉnh Thiên quy kết là một tên lừa đảo tham lam và bị đuổi ra khỏi thôn, cũng bởi vậy mà những người khổng lồ khác đều chẳng muốn đi tiễn bọn họ.
Duy chỉ có Chu Bình là ủ rũ héo hon, vừa lau nước mắt vừa ôm trong ngực một bịch lớn đựng đặc sản thôn Khổng Lồ, chính là khoai lang dẻo và ngô do mẹ anh chàng tự tay phơi, rồi tiễn bọn họ từng bước ra đến ngoài thôn.
Anh chàng trưng gương mặt thuần phác hàm hậu, rưng rưng nước mắt cúi xuống chân mình, nhìn những người bạn sắp phải rời đi, cất lời xin lỗi:
【Xin, xin lỗi…… Tính sư…… và cả Cẩu Lang…… Là…… Là do tôi vô dụng…… không thể nào thuyết phục được ông Đỉnh Thiên…… Tôi cũng chẳng hiểu…… lần này ông ấy…… bị làm sao nữa…… Sao, sao tự dưng lại…… nổi nóng như thế……】
“……”
【Các…… Các vị đều là…… người tốt, về điều này…… tôi…… dám chắc hơn ai hết, từ nhỏ đến lớn tôi chẳng có…… người bạn thực sự nào…… Các vị đều đối xử với tôi…… thành tâm thành ý, còn, những chuyện khác…… với đầu óc của tôi thì…… không hiểu rõ lắm, nhưng…… tôi hi vọng…… nếu sau này…… các vị…… có thời gian, thì hãy lại ghé chơi nhé…… Dù…… Dù không muốn đến thôn…… thì cũng có thể đứng ở cánh rừng ngoài kia…….
gọi to tên của Chu Bình…… Được chứ!!!】
“……”
Chu Bình vừa nói vừa khóc tu tu, những lời nói này rõ ràng đều xuất phát từ tận đáy lòng, đi kèm với tiếng sụt sịt dữ dội như sấm đánh và những giọt nước mắt to bự nhỏ xuống liên tiếp từ đỉnh đầu, khiến cảnh tượng chia ly này mới bùi ngùi cảm động làm sao, chỉ là tiếng gào khóc của anh chàng nghe có vẻ…….
hơi bị đáng sợ quá.
Bạn nhỏ Trương Trường Thanh che toàn bộ mặt mũi mình sau lớp mặt nạ chó, vì sự kiện xảy ra đêm qua mà đến giờ cậu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, nãy giờ luôn giữ im lặng.
Thấy Chu Bình gào khóc như thế, cậu cũng vô thức run lên.
Cuối cùng, để trấn an cảm xúc của anh bạn khổng lồ cảm tính, thằng nhóc khóc da người lớn đi giả danh lừa bịp này đã không ngắt lời mà chỉ cẩn thận nháy mắt một cái, dùng giọng hết sức hiền lành vô hại để đằng hắng một tiếng, sau đó huých tay phải vào “thanh niên tóc trắng” cứng ngắc như người chết ở bên cạnh mình, rồi “mỉm cười” gật đầu nói:
“Tất, tất nhiên rồi, Chu Bình à, tôi và…… hàng, á nhầm, tính sư huynh…… nếu tương lai có cơ hội thì nhất định sẽ lại tới thôn để thăm hỏi anh cùng gia đình.
Mà anh cũng không cần tự trách mình đâu, mọi người đều có chỗ khó xử cả, tính sư huynh…… chắc chắn cũng hiểu cho nỗi khổ của ông Đỉnh Thiên và mọi người…… Tuy nhiên, trước khi chính thức rời đi, tính sư huynh và tôi có thể nhờ anh giúp một việc được không?”
【Giúp, giúp…… việc gì vậy…… Chúng ta là…… bạn bè mà…… Xin cứ nói……】
“Ồ, vậy tốt quá, thực ra là vầy, việc này nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu sau này con bò ở cái chuồng phía sau tường nhà anh mà có chủ động đưa ra yêu cầu đặc biệt gì, thì anh hãy cố gắng thỏa mãn nó nhé, nó bảo anh làm gì thì anh cứ làm theo, được chứ?”
【Là…… là con bò mà…….
liên tục phát rồ chửi đổng lúc nửa đêm ấy hả?】
“Đúng, đúng, chính là con bò đó.
Nhưng tôi đảm bảo từ tối nay nó sẽ không chửi đổng nữa đâu, không những thế còn cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh hơn tất cả bò trên thế giới này cộng lại luôn…… Lý do thì hiện tại tôi chưa tiện nói cho anh lắm, nhưng chúng ta là bạn bè mà, chắc chắn tôi sẽ không lừa anh rồi.
Anh cứ coi như lần này…… là đang giúp tôi và tính sư huynh đi, vào lúc cần thiết thì hỗ trợ con bò kia một chút, và tuyệt đối đừng kể chuyện này cho những người khổng lồ khác trong thôn, nhé?”
Nhóc con Trương Trường Thanh đã nói đến nước này rồi, tư duy của Chu Bình lại chỉ sâu sắc bằng cỡ đứa trẻ con, nên tất nhiên đã đáp ứng yêu cầu này mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Trương Trường Thanh thấy quả đúng như người nào đó đã nói, Chu Bình không hề hỏi gì hết, chỉ ngơ ngác gật đầu lia lịa với mình, còn nghiêm túc giơ hai ngón tay lên để bảo đảm.
Nội tâm bạn nhỏ Trương Trường Thanh vốn đang áp lực rất lớn, còn phải cố gắng không để lộ ra nguyên hình.
Cu cậu vội phất tay với anh chàng Chu Bình cao vút chẳng thấy đỉnh đầu, gượng gạo che miệng cười rồi tiếp tục nói ra vẻ gấp gáp lắm:
“Khụ, tốt quá tốt quá, anh đáp ứng thỉnh cầu mạo muội của tôi thì tốt quá rồi.
Chu Bình à, anh quả nhiên là người khổng lồ đáng tin cậy nhất trong thôn này…… Ờm, vậy anh hãy bảo trọng nha, lễ tết nếu có rảnh thì tôi và tính sư huynh nhất định sẽ ghé thăm anh.
Nào, tính sư huynh, chúng ta cũng cười một cái tạm biệt Chu Bình đi ha?”
“……”
Bạn nhỏ Trương Trường Thanh vừa dứt lời thì “thanh niên tóc trắng” mặt vàng như nghệ ngồi trên xe bò liền ngẩng đầu liếc Chu Bình một cái, tỏ vẻ sợ sệt xen lẫn căm ghét.
Từ sáng sớm đến giờ hành chi cử chỉ của “thanh niên tóc trắng” này đã rõ là khác thường, lúc này, gã còn chưa kịp mở miệng phun ra câu nào ngu ngốc thô tục hơn cả hồi còn trong chuồng bò, thì một đôi tay bùn đất đã len lét vươn ra từ sau cổ áo gã, túm mạnh hai bên khóe miệng cứng đờ của gã rồi gồng sức kéo ra.
Sắc mặt gã lập tức đen hơn cả phân bò, gã trợn mắt mà nhìn Chu Bình đang cảm động chờ mong ở trên kia, rồi nói như bị líu lưỡi:
“Tạm…… Tạm biệt…… Hôm khác…… tôi…… nhất định…… sẽ còn…… quay lại…… làm khách…… nhé……”
Trương Trường Thanh: “……”
Chu Bình: “……”
Giọng điệu gã nghe như kiểu muốn châm đuốc phóng hỏa giết sạch bọn họ và cả thôn Khổng Lồ cách đó không xa, nếu giờ người đúng trước mặt không phải Chu Bình mà là ai khác có trí lực bình thường một tí thì e khó mà kết thúc được.
Dù sao trên cõi đời nhân tâm hiểmác này, những sinh linh đầu óc đơn giản như người khổng lồ đã cận kề tuyệt chủng rồi.
Bạn nhỏ Trương Trường Thanh nhìn cảnh ấy mà vã mồ hôi, không dám nấn ná ở đây lâu nữa, cậu thót tim co rụt cái đuôi ngắn mà vừa nãy suýt thì lộ ra, khổ sở mang theo quả bom hẹn giờ này cùng với đống đặc sản thôn khổng lồ chất đầy trên xe trâu, vội vã giã từ Chu Bình rồi chạy nhanh xuống dưới núi.
Trần thiếu gia – vị thế thân xui xẻo mà vừa rồi cu cậu luôn miệng gọi là “Tính sư huynh” – đã bị Tiểu Túy Chủ Trương Trường Thanh của chúng ta nhét vào cạnh đống ngô khoai.
Sau đó, bất kể gã thô bỉ bị cắm ngược trong đống ngô này có chửi bới cậu là yêu quái tiện chủng hay chửi Tấn Tỏa Dương là yêu quái tiện chủng, thì cậu đều chẳng buồn đoái hoài.
Sau khi đánh xe trâu chạy qua cột mốc gỗ dựng ở cổng thôn Khổng Lồ, nơi mà nghe nói thường có khỉ mặt chó và dã nhân qua lại, cậu thở hồng hộc nằm vật ra xe như chó chết, sau đó bèn quay đầu lại, ngắm con đường núi mơ hồ phía sau, cuối cùng cũng đã đi cách xa khỏi thôn Khổng Lồ rồi.
Cái đuôi chó nhỏ tí phía sau bạn nhỏ Trương Trường Thanh đã hoàn toàn lộ hết ra rồi, cậu thót tim ngồi trên xe trâu, nắm dây cương thở hổn hển, lúc cúi xuống thấy búp bê bùn đã lén chui ra khỏi ống tay áo của “Tấn Tỏa Dương” giả mạo kia, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai như hai đứa con nít kích động vì lần đầu tách khỏi người lớn để ra ngoài, cùng vỗ tay ngốc ngếch rồi bắt đầu cười rộ lên.
【Ha ha ha…… Lúc trước tính sư nói quả không sai! Chỉ cần búp bê bùn lén trốn đi, sau đó hai chúng ta cùng làm theo cách ngài ấy chỉ là nhất định có thể qua mặt tất cả người khổng lồ! Khà khà! Thành công thật rồi nè! Chúng ta…… lợi hại quá đi mất! Chúng ta lợi hại quá đi mất!】
Dạo trước rõ ràng búp bê bùn còn khó chịu do hiểu lầm lúc mới gặp, thế mà giờ thằng nhóc vô tư này đã nghiễm nhiên nói mình với Trương Trường Thanh là chúng ta thế này chúng ta thế nọ rồi.
Mà Trương Trường Thanh vốn cũng chẳng phải một đứa trẻ thù dai, cậu cúi đầu thấy Nhất Bả Thanh đang trên hông mình và tất cả đồ đạc khác cũng đều đã ở đây rồi, lại nhìn con tượng đất ngốc xít này, chống nạnh nở nụ cười, hưng phấn nói lắp bắp để phụ họa:
“Ha ha! Đó là…… Đó là đương nhiên! Lớn lên ta chính là Túy Chủ oai phong, là phu quân của A Hương, ta không lợi hại thì còn ai lợi hại nữa…… Vả lại việc này…… vốn chỉ nhỏ như con thỏ thôi, tiếp theo chúng ta chỉ cần giấu kỹ thằng cha hàng nhái do hàng nhái kiếm được, không để cho những người khổng lồ phát hiện ra vấn đề và làm lỡ kế hoạch của hàng nhái ở trong thôn là xong……”
【……】
“Ầy, cơ mà…… cơ mà…… Không biết lần này hàng nhái lại định làm gì…… Sao đang yên đang lành mà hắn lại muốn giả làm bò tiếp tục ở lại trong thôn chứ…… Lẽ nào sắp tới ở nơi đó sẽ phát sinh chuyện gì…… Bọn người La Sát đã bắt cóc A Hương sắp…..sắp bay xuống từ không trung…… rồi giết hết người khổng lồ thật ư……”
Bạn nhỏ Trương Trường Thanh đang đắc chí lắc đuôi, thổi phồng bản thân, nhưng lúc nói đến câu sau cùng, cậu lại ngập ngừng hạ thấp giọng.
Bởi vì trên thực tế, sau khi “bệnh trẻ” phát tác, trí nhớ trong cơ thể và não bộ của cậu cũng trở nên trẻ con, quên hết đi ký ức chân thực về lý do tại sao mình lại bị Ngưỡng A Toa để mắt và ám hại, tại sao lại kiêu ngạo từ chối rồi rời bỏ A Hương.
Ấy thế nhưng, sau khi Tấn Tỏa Dương – kẻ mà cậu nhận định là đang giả mạo cậu thỏ của mình – xuất hiện ở phía sau thôn Khổng Lồ, tất cả những thứ ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Từ lâu rất lâu trước đây, cậu đã được nghe anh trai và cả Tần Giao, vị trưởng bối có ơn nuôi dưỡng cậu từ tấm bé, kể rằng cậu thỏ đã mất lâu rồi.
Nhưng từ trước đến nay, bóng hình điển trai tóc trắng mắt trắng ấy thi thoảng vẫn sẽ xuất hiện trong ký ức của cậu, thậm chí ảnh hưởng rất nhiều đến phương diện đối nhân xử thế của cậu sau này, theo cách trực tiếp hoặc gián tiếp.
“Lần này xin nhờ ngươi nhé, Trương Trường Thanh, nếu gặp phải nguy hiểm trên đường thì hãy dùng tờ tính thư ta đã đưa cho ngươi và búp bê bùn, tuyệt đối đừng sợ hãi, cũng phải chú ý an toàn, nghe chưa?”
“Trường Thanh, cậu đi rồi, sau này con và anh trai hãy cùng nhau sống thật tốt, cùng nhau lớn lên, phải nghe lời Tần Giao, đừng chọc giận anh ấy, nghe chưa?”
Hai giọng nói vừa mơ hồ vừa giống nhau ấy bỗng nhiên hợp lại trong đầu thằng nhỏ ngốc, Trương Trường Thanh ngẩn ngơ nhìn lên không trung, suốt cả buổi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Hồi lâu sau, cậu tỉnh tỉnh mê mê đáp lại một câu rất khẽ “Con nghe rồi thưa cậu”.
Chỉ tiếc, cả búp bê bùn lẫn trâu xanh ở bên cạnh đều chẳng nghe thấy câu nói nhỏ như muỗi kêu ấy.
Cún con Túy Chủ nhớ lại tối qua chàng trai tóc trắng chỉ nhờ mình giúp hắn việc này chứ không nói cụ thể nguyên nhân cần làm vậy rốt cuộc là vì sao, cậu đành chọn im lặng, buồn bực thở dài.
Tiếp đó, cậu làm theo lời Tấn Tỏa Dương nhờ vả, cùng búp bê bùn và trâu xanh đưa Trần Gia Tường – kẻ dùng để che mắt – đi trốn ở trong khu rừng tuyết tùng cách ngoài thôn Khổng Lồ chừng bốn, năm dặm, nơi nghe đâu thường xuyên có dã nhân xuất hiện.
Mãi đến trước khi màn đêm buông xuống, bạn nhỏ Trương Trường Thanh tìm một nơi khô ráo trong khu rừng âm u để nghỉ ngơi, song vẫn thấy hơi rầu rĩ không vui.
Mà mỗi lần không vui, ngoại trừ cắm đầu ăn ăn ăn như đứa nhóc mập ú, thì cu cậu cũng chỉ có thể nghĩ đến một cái tên tràn ngập trong hồi ức mình.
Một lúc sau, Trương Trường Thanh lại bắt đầu tủi thân nhớ đến A Hương, bèn co rúc lại thành một cục, chôn đầu chó vào đầu gối, cố xoa dịu oán niệm trong nội tâm mình.
Bạn nhỏ Trương Trường Thanh ngồi giữa khu rừng tuyết rơi, tựa lưng vào gốc gây già, mân mê Nhất Bả Thanh trên tay mình theo thói quen, cái miệng vì đang không vui mà dẩu hết cả lên.
Cậu lắng nghe búp bê bùn, trâu xanh và thằng em họ đầu bò khốn khiếp của Tấn Tỏa Dương đang ầm ĩ tranh giành ngô khoai ở phía sau mình, bỗng, cậu nghe thấy đằng sau cánh rừng hoang vang lên tiếng bọt nước sóng sánh loáng thoáng và một tiếng cười khiến cậu cảm giác vừa quen thuộc vừa thân thiết.
Tiếng cười này…… Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là……
Cậu chớp chớp đôi mắt ẩn sau mặt nạ, ngơ ngác như một đứa trẻ con, rồi liền nghi hoặc đứng lên.
Thanh niên thắt bím tóc với chiếc mặt nạ chó chưa từng cởi ra bèn rảo bước về phía vùng tuyết trắng trước mắt, tiến đến nguồn nước thần bí đằng sau khu rừng, rồi thấp thỏm tiến một bước lên phía trước.
Tầm mắt kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ của cậu nhẹ nhàng lướt qua cánh rừng tuyết thần bí mê hoặc, hướng tới hồ nước đang phát sáng lạ kỳ kia.
Bấy giờ, đập vào mắt Trương Trường Thanh lại là một “cô gái” cũng hết sức quan trọng trong đời cậu, đang cởi hết quần áo, trưng bản mặt khỉ khó coi, vừa che hai bên ngực vừa hoảng hốt kêu cứu.
Bạn nhỏ Trương Trường Tranh trợn tròn mắt, một giây sau, cậu cảm nhận có một phát gậy mạnh bạo đi kèm với một giọng nữ giận nữ ập tới từ phía sau mình.
Cõi lòng cậu vừa kinh ngạc, vừa chua xót và cũng vừa hạnh phúc.
Ấy thế nhưng, cậu lại chỉ thấy đầu mình nặng nề chuếnh choáng, ngã gục xuống nền tuyết, bên tai còn văng vẳng giọng nói quá đỗi quen thuộc của một cô gái đang tức giận đạp lên đầu chó của cậu, chống nạnh mắng to:
“Đồ lưu manh! Dê xồm! Nửa đêm không ngủ đi mà chạy tới đây nhìn trộm con gái nhà người ta tắm rửa! May mà vừa rồi Nhung kêu cứu đúng lúc, không thì nhà ngươi đã thực hiện trót lọt rồi đúng không? Tần Giao, Tần Giao, chú mau ra đây đi, đừng cặm cụi sửa cái điện thoại nát ấy nữa, ây da tôi đã bảo nó bị hỏng là cái chắc rồi mà…… Tôi vừa tóm được một thằng cha dê xồm đeo mặt nạ nhìn trộm Mẫu Nhung tắm nè! Chú mau ra mà xem!!”
……
“Chậc, thôi, chắc vẫn đang nhớ nhung tên tính sư kia chứ gì…… Để mình tự nhìn kỹ coi mặt mũi thằng cha dê cụ này ra…… sao…… Á á á á!! Trương Trường, Trường Thanh!! Tại sao lại là anh!! Anh…… Anh không sao chứ!! A a!! Anh tỉnh lại đi, đừng có chết chứ Trương Trường Thanh!! Anh chết rồi thì em biết làm sao đây!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha, được rồi, không cần mợ tự ra tay, có một bạn nhỏ đã bị A Hương mà mình thích nhất đánh bể đầu chó rồi ha ha ha.
Ngại quá hai vị đương gia vẫn chưa gặp nhau, nhưng chương sau nhất định sẽ gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...