Sau khi tạm thời thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, Liêu Phi Vân và Đăng Tâm lại bắt đầu men theo những cái hang rỗng lít nhít trên tổ rùa, lảo đảo chạy về phía trước.
Dòng máu lọt qua khe hở trên vách tường, không ngừng thẩm thấu xuống dưới, khiến toàn bộ hang động dưới đáy sông trở nên ẩm ướt khó đi, thêm nữa lúc trước chân của Đăng tâm lão nhân bị thương nhẹ nên hai người này trốn chạy không mấy suôn sẻ.
Dựa vào ánh sáng le lói, Liêu Phi Vân quan sát miệng vết thương đang lan rộng ra trên đùi lão, ý thức được rằng nếu mặc kệ mùi máu trên người Đăng Tâm tiếp tục tỏa ra thì vẫn sẽ kéo lũ bọ thịt tới.
(Mấy chap trước tui nhầm, mấy con này là bọ thịt chứ ko phải bọ ăn thịt.)
Thế nên lúc hai người chui vào cái hang phía trước, anh ta bèn dùng chiếc bật lửa trong túi để thắp lửa lên, leo lên phía trên hang động, xua đuổi lũ bọ thịt đang lũ lượt bám theo.
Nhờ vậy, ít nhất lũ bọ thịt sót lại trong khe hở sẽ không theo kịp được.
Nhưng điều khiến người ta bất an hơn là, theo dòng nước sông lũ lượt tràn vào trong tổ rùa, người ở bên trong cũng nhòm qua hang bọ thấy được bầy âm thi ngoài kia đang có xu thế tập hợp đến nơi này.
Thậm chí có một con âm thi hình thể khổng lồ đã kề sát mặt vào cửa hang bọ, mở to đôi mắt trắng dã đờ đẫn mà nhìn trân trân vào bên trong.
Gương mặt Đăng Tâm lão nhân tràn đầy mỏi mệt và trầy trật, lão lơ đãng ngẩng đầu lên, cũng bị tình cảnh này dọa cho lui về sau một bước.
Suốt đoạn đường vừa rồi lão già này chẳng mảy may hé răng, đến khi thấy Liêu Phi Vân cũng lo lắng nhìn chăm chú ra bên ngoài, lão mới vuốt ngực cố ổn định lại hô hấp, rồi cất lời đứt quãng:
“Mùi long cốt của Tần Huyền…… sắp dẫn hết lũ âm thi tới đây rồi, chúng ta phải mau đi tìm Tấn Hành, giờ chỉ có Tấn Hành mới có cách kết thúc chuyện này được…… Cũng chỉ Tấn Hành mới có thể quay lại cứu thằng nhóc kia ra……”
“Nhưng…… Nhưng bầy âm thi bên ngoài sẽ không tràn vào bất thình lình chứ?”
“Tạm thời thì chắc là không đâu…… Ta sống trong tổ rùa này một thời gian rồi mà trước nay chưa từng thấy chúng đụng vào chỗ nào ngoài mặt sông, cơ mà ta sợ thằng nhóc lúc nãy gặp chuyện lắm…… Vẫn nên tìm Tấn Hành đi thôi……”
Liêu Phi Vân vốn cũng nhớ tới Tần Giao, người đang ở lại chỗ cũ, nên khi nghe Đăng Tâm nói thế thì anh ta liền gật đầu ngay, nhưng sau một chốc suy nghĩ lại lo lắng dừng bước.
Chú ý thấy ánh mắt khó hiểu của Đăng Tâm, Liêu Phi Vân chống tường, thấp giọng bảo:
“Không được…… Không được, tôi nghĩ mình vẫn nên quay lại đó xem sao, nếu chỉ có mỗi lũ bọ ăn thịt người này thì không nói làm gì, nhưng nhỡ may lát nữa xác chết cũng bò vào thì sao…… Một mình thằng nhóc kia ở lại nhất định không đối phó được, tôi phải quay lại xem……”
Nếu là lúc bình thường thì Liêu Phi Vân nhất định sẽ không nghĩ tới mấy lời này đâu, nhưng anh ta là kiểu người rất dễ nổi hứng bất chợt, mặc dù suốt ngày xỉa xói đâm chọt nhau với Tần Giao song vào thời khắc quan trọng thì vẫn coi trọng tình nghĩa huynh đệ.
Anh ta kiên quyết muốn quay lại như thế, Đăng Tâm cũng hết cách, liền thở dài bất đắc dĩ rồi gật đầu nói:
“Cũng được, thế thì chúng ta tách nhau ra, ta đi về phía trước tìm Tấn Hành, còn ngươi quay lại với thằng nhóc kia…… Nhớ phải cẩn thận đấy……”
“……Vậy, vậy ông cứ tiếp tục vác vỏ ốc đi lên phía trước đi, phía trước chắc không có bọ đâu, nếu gặp Tấn Hành thì bảo là bọn tôi ở phía sau nhé, tôi đi đây.”
Liêu Phi Vân nói vậy hiển nhiên là cảm thấy Đăng Tâm đi tiếp một mình sẽ không có vấn đề gì, dù sao nhìn tình hình vừa rồi thì có vẻ bọn sâu ăn thịt người này đã bị xử lý gần hết.
Tuy nhiên trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, bởi vì ngay lúc Liêu Phi Vân và Đăng Tâm lão nhân chuẩn bị chia nhau ra tìm Tấn Hành và Tần Giao, ở sâu dưới long trì và trong từng cái hang nối liền với tổ rùa lại phát ra âm thanh sền sệt như thể loài động vật nhuyễn thể nào đó đang bò lên trên.
Liêu Phi Vân đang định rời đi cũng ngờ ngợ nhận ra điều này, bèn ngẩng đầu nhìn lên trên, chợt cảm giác một giọt chất nhầy màu trắng ẩm ướt tanh hôi, còn dính dớp tơ dài quỷ dị rơi xuống trán mình.
“Hì…… Hì hì……”
Âm thanh nào đó tựa tiếng cười khe khẽ của phụ nữ bỗng vang vọng bên tai, rồi hóa thành một cái lưỡi dài mềm ướt, liếm qua lỗ tai Liêu Phi Vân.
Treo ngược tại lỗ thủng trên đỉnh là một người đàn bà với mái tóc bù xù cùng hàm răng rạn toét đến tận mang tai, gương mặt ả biến dạng, bị ăn chỉ còn một nửa, cơ thể trần trụi còn tứ chi thì gãy lìa.
Thi thể này xám ngoét phù thũng vì ngâm lâu trong nước sông, chất khí sản sinh bên trong xác chết phồng ra, khiến tất cả bộ phận cơ thể và phần bụng trương to vô cùng.
Càng kinh dị hơn là, khi người đàn bà với cơ thể mục rữa nặng này bắt đầu lắc lư đầu lâu, ngọ nguậy trườn vào bên trong, thì từ cửa hang chật chội ấy cũng có một, hai rồi ba tảng gì đó, nom như tổ hợp thịt rữa và nội tạng ghép lại, lần lượt bò ra ngoài.
Cái “đầu lâu” và “tảng thịt” như đang sống này khiến cả Liêu Phi Vân lẫn Đăng Tâm tái mặt, sợ hãi lùi về sau một bước, lập tức vác vỏ ốc lên, vừa kêu gào điên cuồng vừa chạy ra khỏi đầu kia của hang động.
“Lúc nãy ông bảo chúng nó sẽ không cử động cơ mà!!! Như này là sao!!! Hả!!! Đăng Tâm!!”
“Ta…… Ta cũng không biết…… Trước đây chúng nó không cử động được thật mà…… Á!! Chúng ta đừng nói nữa, mau trốn trước đã!! Chạy mau chạy mau!!!”
Đăng Tâm lão nhân vừa hét như thế, “tảng thịt” vàng màu mỡ kia nghe được tiếng người lại càng bò trườn mạnh hơn.
Con âm thi bò đằng trước nhất há cái miệng dính dớp khổng lồ của mình ra, táp về phía lão, bộ hàm lộ ra ngoài máu thịt mở rồi lại đóng, suýt thì cắn đứt cẳng chân của Liêu Phi Vân.
Đăng Tâm lão nhân giúp Liêu Phi Vân kéo nửa đoạn ống quần, sợ hãi thở hồng hộc chửi thề, sau khi hai người đã thành công thoát thân, lão già này còn không quên ngoảnh lại nhìn lại lối ra sâu hun hút ở phía sau, bàng hoàng lẩm bẩm:
“Chuyện này rốt cuộc là sao…… Lúc trước ta thật sự…… thật sự chưa từng thấy bọn chúng cử động mà! Chuyện gì thế này, sao chúng lại bò vào được…… Lẽ nào……Lẽ nào là vì……?!”
Dứt lời, Đăng Tâm lão nhân cũng đột nhiên nhớ lại tình cảnh tại long trì, chỉ nghĩ tới lai lịch của bộ long cốt hắc long đó thôi là lão liền nuốt nước miếng sợ hãi.
Giây tiếp theo, Đăng Tâm bị bầy âm thi ngọ nguậy từ từ bao vây từ phía sau, chỉ có thể gân cổ la lớn:
“Kẻ các ngươi muốn trả thù là Tần Huyền ấy…….
Sao lại đòi ăn bọn ta…… Hỡi các oan hồn Doanh thị, lão đây họ Đinh mà…… Thật sự không phải họ Tần hay họ Tự đâu…….
Nếu các ngươi muốn tìm Tần Huyền, lão có thể dẫn đường cho các ngươi, bảo đảm…… bảo đảm sẽ giúp các ngươi giết Tần Huyền, giải được mối thù diệt tộc……”
“Ông…… Ông bảo thế với chúng nó thì có ích gì chứ!! Chúng nó có hiểu quái đâu!!”
“Ai nói không hiểu hả! Ngươi tự nhìn đi!!”
Cũng không biết có phải ông trời mở mắt hay không, nhưng tóm lại khi mà Liêu Phi Vân trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía sau, “cục máu” và “tảng thịt” chồng chất ở cửa hang đã thật sự ngừng lại.
Hai người thở hổn hển nhìn nhau, tuy Đăng Tâm chẳng biết long cốt của Tần Huyền bị Lão Túy Chủ đưa đi đâu rồi, nhưng cũng chỉ có thể nở nụ cười cứng nhắc, dè chừng xoa tay chỉ lên phía trên, nói:
“Chi bằng các vị đi…… đi về hướng này đi, ở ngay phía trên ấy, thật, thật đấy, lão không nói láo đâu…… Đi xem thử là biết……”
Lúc nói lời này, mồ hôi trên trán Đăng Tâm lão nhân túa hết cả ra, Liêu Phi Vân cũng tái mét, lẳng lặng cổ vũ lão cố lên.
Rồi từ trong mớ thịt bầy nhầy ùng ục đó, một cái đầu lâu trương phềnh thối rữa đột nhiên chui ra.
Đây có lẽ chính là thứ duy nhất đủ khả năng suy nghĩ trong đống thịt này, cái đầu nọ cẩn thận quan sát biểu cảm cảm của Đăng Tâm, sau đó nở nụ cười, rồi liền gầm lên giận dữ và nhào về phía bọn họ.
Ý thức được lời nói dối đã bại lộ, Đăng Tâm và Liêu Phi Vân lập tức hét thảm một tiếng rồi cùng nhảy xuống dưới, dường như cũng vào thời khắc ấy, hết thảy mọi âm thanh ồn ã bên tai bọn họ bất chợt yên tĩnh lại.
Có tiếng cười của phụ nữ, cũng có mùi hương của hoa, vừa như xa cuối chân trời mà cũng gần ngay gang tấc.
Xuyên qua khe hở trên hang động, chỉ có thể trông thấy từng con chữ Diêu thị bị phong ấn trên giấy bay tới từ nơi cao, hóa thành những chiếc lá sáng chói sắc bén cắt phựt mạch máu và lớp da của xác chết.
Chỉ trong thoáng chốc, huyết tương đỏ sậm đã tóe ra từ trong da thịt thối rữa, bắn lên sườn mặt hai người họ.
Tiếp đó, Đăng Tâm lão nhân và Liêu Phi Vân liền cảm giác có một đôi tay tái nhợt, gầy gò mà cực kỳ mạnh mẽ túm lấy bọn họ, kéo họ xuyên qua một bức tường trong suốt, cuối cùng ngã vào một hang động dường như không tồn tại.
Cả hai ngẩng đầu lên, trông thấy người đang đứng trước mặt mình là Kim Cánh Chi thì đều sững sờ.
Hai người vừa nhặt được một cái mạng về, đang định hỏi Tấn Hành đâu thì ngay sau đó, chàng thanh niên tóc trắng với sắc mặt lạnh băng và thân thể dính đầy máu đen cũng tiến vào từ cánh cửa phía sau họ, móc một tờ giấy trắng ra đóng sầm cánh cửa trước mắt lại.
“……Tấn……Tấn Hành?”
Có lẽ vì trước nay chưa từng thấy tên nhóc này trong bộ dạng như vậy, Liêu Phi Vân ngồi ngơ ngác dưới đất, bật thốt ra tên hắn, vẻ mặt không quá chắc chắn.
Sắc mặt chàng thanh niên tóc trắng tái nhợt vô cùng, hắn chống bàn tay vấy máu lên cạnh cửa, nghe thấy Liêu Phi Vân gọi tên mình thì bèn nhìn sang phía anh ta, đồng thời cúi đầu che giấu lồng ngực nhói đau của mình, nhẹ nhàng đáp “Ừm” rồi chậm rãi giải thích:
“……Vừa nãy ở dưới kia bọn em đã gặp Niên thú trú trong long cốt, ắt hẳn lũ âm thi tại cửa hang cảm nhận được sức sống của long cốt nên mới bò vào.”
“……Sức sống? Chẳng lẽ lần này Lão Túy Chủ sắp…… sắp sống lại thật ư……”
Đăng Tâm ngồi quỵ xuống đất, nhớ lại sự việc vừa nãy, lão ôm đầu sợ đến mức chẳng thốt nên lời.
Đồng thời, Liêu Phi Vẫn cũng cau mày chú ý thấy sắc mặt Tấn Hành rõ ràng tái nhợt và căng thẳng hơn lúc trước.
Đến khi nhìn thấy tên nhóc đầu gương đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt sai sai, cảm giác kỳ quái trong lòng anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên còn chưa kịp nói tường tận thì nhóm người trốn ở thế giới trong gương bỗng nghe thấy tiếng va chạm điên cuồng của con quái vật ngoài kia.
“Khụ…… Đăng lão quỷ, cả vị này nữa…… Bây giờ tốt nhất là chúng ta đừng phát ra âm thanh quá lớn, tai bọn âm thi thính lắm, chúng ta trốn trong cánh “Cửa” tạm thời này của tính sư…… hẳn sẽ không việc gì đâu.”
Kim Cánh Chi nằm sấp bên cạnh cánh cửa, thấp thỏm ngóng ra bên ngoài, nói xong câu ấy thì liền lau mồ hôi trên trán.
Đăng Tâm nhăn nhó gật đầu, đoạn lo sợ nhìn về phía Tấn Hành.
Tấn Hành đứng yên ở một bên, từ lúc nãy đến giờ vẫn chẳng mảy may lên tiếng.
Hắn rũ đôi mắt trắng, sau khi cảm nhận được tiếng âm thi va chạm khe khẽ, hắn liền nhìn Đăng Tâm và Liêu Phi Vân, bình tĩnh trả lời:
“Không, tạm thời lão vẫn chưa hoàn toàn sống lại đâu, em đã đổ dầu trai ngọc vào long trì, nó sẽ tạo ảnh hưởng nhất định tới hành động của long cốt.
Song Niên thú trú trong long cốt sẽ mau chóng khôi phục như cũ thôi, cho nên phải tìm biện pháp khác…… để giải quyết chuyện này.”
Mặc dù ban đầu trông có vẻ không ổn lắm, nhưng sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Tấn Hành thoạt nhìn vẫn như lúc thường.
Chỉ là không hiểu sao trong giọng nói của hắn lại ẩn chứa nét gì đó mệt mỏi.
Nghe vậy, Liêu Phi Vân ngồi xổm ở bên cạnh đương nhiên không tiếp tục gặng hỏi hắn rốt cuộc bị làm sao nữa, chỉ đành gật đầu nửa hiểu nửa không, tiếp đó anh ta loạng choạng đứng dậy nói:
“……Tấn, Tấn Hành à, cậu, cậu nghe anh nói trước đã, tạm thời chúng ta đừng vội đi tìm Lão Túy Chủ gì kia nữa…… Lúc trước anh có bảo cậu là gặp được một đứa nhóc ở Tây Bắc thành ấy…… Vừa rồi cậu ta cũng đi theo bọn anh, nhưng vì lũ bọ đó nên bị rớt lại phía sau rồi, hay giờ cậu cùng anh đi tìm cậu ta đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì……”
“……”
Liêu Phi Vân vừa nói vừa nôn nóng gãi đầu, vì che giấu bí mật về Tần Giao đến từ quá khứ kia nên vẫn cố gắng nói dối Tấn Hành.
Sắc mặt Tấn Hành vốn đang không được tốt lắm, mà vừa nghe anh ta nói vậy, hắn bỗng nhiên ngẩng lên, hiếm khi mới sầm mặt nặng nề như thế.
Sau một hồi lặng im siết chặt tay, vừa buồn bực vừa rối loạn, hắn mới ngước đôi mắt hằn tơ máu lên, lạnh lùng ngắt lời Liêu Phi Vân:
“Sao đứa nhỏ kia lại xuất hiện ở đây cùng với anh?”
“Ờm…… Là vì…… Là vì……”
“Trước đó em đã đang bảo anh đừng đi tìm em vào lúc này, anh nghe không hiểu sao?”
“Nhưng…… Nhưng anh cũng vì lo cho cậu quá thôi mà……”
“Lần nào anh cũng lo lắng cho người khác, nhưng cuối cùng có tác dụng gì không?”
“……Cậu……Cậu có ý gì chứ……”
Đây là lần đầu tiên nghe Tấn Hành buông lời lẽ gay gắt làm tổn thương người khác như vậy, vốn dĩ Liêu Phi Vân còn đang định giải thích cụ thể tình huống cho hắn, nhưng giờ lại chỉ có thể trố mắt ngây ngẩn, hồi lâu sau mới ý thức được rằng mình đang bị ghét bỏ.
Anh ta nhăn nhó nhìn Tấn Hành – người đang lẳng lặng cúi đầu, song giờ lại không có hứng cãi vã phản bác như khi ở với Tần Giao nữa, một lát sau, Liêu Phi Vân co rụt người, nghiến răng nói bứt rứt:
“……Phải, đúng vậy, anh thừa nhận từ nhỏ đến lớn mình vẫn luôn là một đứa vô dụng ngu ngốc, tuy sức dài vai rộng nhưng lần nào cũng chỉ có thể la hét chờ cậu xuất hiện cứu giúp như một vị anh hùng, vì chuyện của chị Thục mà muốn làm cảnh sát, rồi cuối cùng đến giờ vẫn chẳng thành tài…… Vả lại lần này quả thật là anh làm sai trước, nhưng…… nhưng anh thật sự không cố, cố ý…… Hơn nữa trong tình huống ấy, anh chỉ muốn đi xem xem cậu thế nào thôi mà……”
“……”
“Cậu chẳng nói chẳng rằng là có ý gì…… Đừng bảo trước nay cậu vẫn luôn nghĩ về anh như thế nhé…… Tấn Hành…… Ở trong mắt cậu…… Cậu thấy anh là kẻ như vậy sao? Lần nào anh cũng…… rước thêm phiền phức cho cậu ư?”
“……”
Lúc câu hỏi này thốt ra, hai mắt Liêu Phi Vân đã đỏ hoe, Đăng Tâm và Kim Cánh Chi ở bên cạnh đều lúng túng không dám xen miệng vào.
Tấn Hành đưa lưng về phía tường, đôi mắt cũng đỏ ngầu, gắng ép bản thân ném mạnh tờ tính thư trong tay áo cho Liêu Phi Vân, sau đó nói một cách cực kỳ lạnh lùng và tuyệt tình:
“……Rắc rối do mình tự gây ra thì hãy tự nghĩ cách mà giải quyết, đừng mong chờ người khác có thể xuất hiện kịp thời để cứu giúp anh cả đời nữa, chẳng ai có thể thật sự bảo vệ một người khác suốt đời đâu.”
Lời này chẳng khác nào một cú tát đau điếng giáng vào mặt Liêu Phi Vân, anh ta ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Tấn Hành, mãi một hồi lâu sau mới xác nhận đây quả thực là lời Tấn Hành chính miệng nói với mình.
Liêu Phi Vân đỏ mắt rưng rưng, lớn tiếng bảo “Được, được thôi, thế thì ông đây tự đi giải quyết”.
Thấy anh ta tức giận cầm tờ tính thư Tấn Hành đưa và thoát ra khỏi cánh “Cửa” rồi, Kim Cánh Chi ngập ngừng nãy giờ mới dám nghẹn ngào gọi một tiếng “Tính sư”.
Sau cái câu “Tính sư” đầy phức tạp và xót xa ấy, Đăng Tâm lão nhân vốn đang hoang mang chỉ có thể trơ mắt nhìn Tấn Hành tái mặt buông bàn tay che ngực ra, được Kim Cánh Chi vội vàng đỡ đấy.
Bấy giờ, lão mới thấy ở nơi lồng ngực của chàng thanh niên đã bị mãnh thú nào đó cắn thủng ra một lỗ máu lớn.
“Tấn…… Tấn Hành!! Kim Cánh Chi? Cậu ta…… Cậu ta rốt cuộc bị làm sao vậy?!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...