Giờ phút này trên mặt sông người chết mịt mù hơi sương, cách những âm thanh của đám chuột nước đang chuyển động mái chèo, trong cái lồng ở đuôi đò nhốt một tà túy màu đen, nhìn vào chỉ thấy tà túy này mắt đỏ răng trắng, toàn thân đen sì, há miệng phun ra toàn lời lẽ thô tục, phải nói là ầm ĩ vô cùng.
Trông bộ dáng nó thì có vẻ đã đói bụng mấy ngày rồi, vừa gục đầu lên lồng vừa chửi bới hùng hổ, nom rõ là thê thảm đáng thương.
Nếu Tấn Hành mà có ở đây, nhất định sẽ lập tức nhận ra nó chính là con nhị trùng thân lén chuồn ra khỏi nhà hắn, đến nay vẫn che giấu rất nhiều bí mật không chịu khai ra.
Tuy nhiên dựa vào tình huống trước mắt của nó, ắt hẳn sau khi rời khỏi nhà Tấn Hành mấy ngày, cuộc sống của đồng chí nhị trùng thân này cũng không được như ý cho lắm, thậm chí nói là cực kỳ xui xẻo cũng không ngoa.
Hiện tại nhị trùng thân cũng thấy hối hận chút chút rồi đây, vừa tiếc nuối, nó vừa đụng đầu vào cái lồng sắt trước mặt.
Nếu từ đầu nó mà chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh tên nhãi tóc trắng kia thì giờ đã chẳng ăn quả đắng rồi, có trách thì trách lúc đó nó nóng vội quá, sốt ruột muốn tìm được long cốt của Tần Huyền nên thành ra mới đánh rắn động cỏ, tự tiện xông vào Tây Bắc thành chi rồi để bị bọn Mi Lang tóm gọn.
Đương lúc nhị trùng thân não nề nghĩ bụng lát nữa mình sẽ bị bọn chuột dưới trướng Mi Lang mang đi đâu, trên mặt sông xa xa bỗng nổi lên một vòng “gợn sóng” nho nhỏ, ngoại trừ nó ra, không một ai chú ý cả.
Ban đầu “gợn sóng” này cứ luôn đảo quanh thân đò, sau đó chậm rãi di chuyển về phía mũi đò.
Toàn bộ con đò nhỏ khe khẽ lay động, tiếng ồn ào của lũ chuột nước cũng lắng xuống, mặt sông bắt đầu tràn ngập một mảng gì đó như là vết máu, rồi từ từ vọng đến âm thanh kỳ dị nghe như loài động vật hung hãn nào đó đang nuốt chửng xương cốt của vật sống.
Mãi đến khi trùng thân sợ đến phát run, “gợn sóng” kỳ quái và đáng sợ ấy mới rời khỏi mũi đò, đồng thời tiến về vị trí của nó ở chỗ đuôi đò càng lúc càng gần.
“……Cứu…… Cứu mạng…… Cái này…… Cái này rốt cuộc là gì vậy…… Bớ…… Bớ người ta…… Đừng bảo là có thủy quái nhá oa oa oa…… Bớ người ta, thủy quái dưới đáy sông chạy ra ngoài này…… Sao ở âm gian mà cũng có thủy quái thế…… Gì vậy chớ……”
Nhị trùng thân sợ tái cả mặt, vừa hoảng hốt gào khóc vừa co rụt vào trong lồng sắt, nhưng bất luận nó kêu cứu thế nào, trên con sông người chết vắng tanh vẫn chẳng một ai đáp lại nó.
Ngay giây phút sắp lăn đùng ra ngất xỉu, nó chợt nhìn thấy một cái đuôi rắn vảy xanh mềm dài trồi lên từ dưới đáy đò, còn chậm rãi huơ huơ với nó trong lồng.
Nhị trùng thân: “……”
Biến cố này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của nhị trùng thân, song ít nhất nó vẫn tức khắc hiểu ra rằng, vận xui của mình có lẽ sắp gặp cơ hội biến chuyển rồi.
Chỉ là cơ hội biến chuyển này có vẻ không đáng tin cho lắm, cái cơ thể nhỏ tí kia trông hơi bị dặt dẹo, đã thế nó còn chưa xác định được cái con kia là thần thánh phương nào, hơn nữa nơi này dù sao vẫn là âm ty muôn trùng nguy hiểm, nó cũng chẳng dám tuỳ tiện tin tưởng bất cứ ai.
Nhị trùng thân chưa rõ tình huống ở mũi đò rốt cuộc là sao, cho nên không dám hó hé nhúc nhích.
Đồng thời, “thuỷ quái” vừa dùng đuôi hỏi thăm nhị trùng thân hiện vẫn đang ở dưới đáy đò, thấy cái con nhị trùng thân này vẫn cứ im ỉm trợn mắt, y cũng bắt đầu nhịn hết nổi.
“Xì xììì—— “
“???”
“Xì xììì—— “
“????”
“Thuỷ quái” dưới sông thử giao lưu với nó mấy bận mà đều thất bại, cuối cùng chịu hết nổi liền ngoi đầu ra khỏi mặt nước, nguýt thứ sinh vật không xác định đang lớ ngớ kia một cái.
Vừa rồi y đã ở phía sau đò quan sát hồi lâu, còn tiện thể giải quyết lũ chuột nước giúp nó luôn, bấy giờ Tần thuỷ quái mới lạnh lùng thè lưỡi rắn, cất tiếng xì xì với nhị trùng thân.
“Ặc…… Ngươi…… Ngươi là ai? Chúng ta trước đây…… từng gặp qua hả?”
Mọi lần trước gặp Tần Giao toàn là lúc y ở trạng thái bình thường, cho nên giờ phút này nhị trùng thân chỉ biết trợn mắt ngoác mồm mà thôi.
Tần Giao ngoe nguẩy đuôi, bực mình dòm nó, hiển nhiên không có kiên nhẫn để mà giải thích tường tận cho cái con này.
Y nghiêng đầu yên lặng một thoáng, dứt khoát xoay hông trong nước, giữa màn sương mù, y trút bỏ lớp da rắn mềm mại quỷ dị, chậm rãi trở ra.
Vừa mới ăn mấy con chuột nước trên đò nên Tần Giao rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi trạng thái rắn suy yếu, y đưa tay vén mái tóc dài ướt đẫm rủ trên vai ra sau tai, ngước đôi mắt xám, nằm lên trên đò, lười biếng lay động chiếc đuôi rắn sặc sỡ trong làn nước, còn nở nụ cười châm chọc với con nhị trùng thân đang mắt chữ A mồm chữ O kia.
“Vẫn chưa nhận ra ta là ai à? Ta thì lại nhận ra ngươi từ xa rồi cơ, hơn nữa vừa mới thấy ngươi là tự dưng ta đói bụng luôn đấy, …….”bé” đáng yêu?”
Nhị trùng thân: “……”
Tình cảnh này thật sự hơi bị lúng túng, vốn trước khi chạy trốn nhị trùng thân đã e ngại cái tên đồng bóng xấu xa này rồi, giờ vừa thoát khỏi miệng cọp lại rơi vào ổ rắn, tâm tình nó đương nhiên là phức tạp khôn kể.
Mà ở bên kia, Tần Giao vì dầu trai ngọc nên phải tốn nhiều tinh lực để khôi phục, giờ đã có thể trở lại trạng thái ban đầu rồi nên là tâm trạng y cũng coi như không tệ.
Không chỉ tỏ ra hết sức “tốt bụng” mở cửa lồng giùm nhị trùng thân, mà khi nó nhăn nhó đặt câu hỏi, y cũng trả lời toàn bộ rất chi là phối hợp.
“……Sao ngươi…… Sao ngươi cũng ở âm ty vậy……”
”Rảnh rỗi nên cùng bạn trai ta qua đây đi dạo, có ý kiến gì không?”
“……”
“À mà, lúc trước lỡ để cho ngươi xổng ra mất, ngươi định bao giờ trả tiền ăn còn nợ đây?”
Nhị trùng thân: “……”
Chắc cũng nhận ra con nhị trùng thân đen thui một cục này bị mình chọc cho hơi thảm, Tần Giao ung dung tựa đầu vào đuôi đò, lại trêu nó thêm mấy câu rồi cũng bằng lòng buông tha cho nó.
Lần này thiếu nợ ân tình của Tần Giao đâm ra nhị trùng thân cũng hơi nao núng, nó ngoan ngoãn ngồi xổm trên đò, không biểu hiện ngoan cố chống đối như lúc thường nữa, vừa ủ rũ cúi đầu, vừa thuật lại sơ lược cho Tần Giao biết chuyện mình gặp phải những ngày qua.
Trước đó Tần Giao vẫn đang suy tư một số việc, đến khi nghe chính miệng nó thừa nhận rằng sau khi chạy thoát khỏi tay Tấn Hành thì vẫn luôn tìm kiếm Tần Huyền khắp Tây Bắc thành, y bỗng nhiên lặng im một thoáng.
Rồi y bất ngờ cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào “nhị trùng thân”, nhếch miệng nói bằng giọng điệu khiến người ta sởn gáy:
“Ồ? Vậy ngươi rốt cuộc là thứ gì? Sao lại chấp nhất với việc tìm kiếm Tần Huyền như thế? Lúc trước tại sao lại bám theo cháu trai của Tấn Hành về nhà?”
“……Ặc…… Ta…… Ta có thể không nói thật được không……”
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn bị ta cắn đứt đầu rồi đoàn tụ với lũ chuột nước kia, ta không quá để bụng chuyện ngươi nói dối ta đâu.”
“……”
“Tuy nhiên tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, ta không giống ai kia hiểu văn minh, trọng lễ phép, không thích ra tay với kẻ già yếu bệnh tàn đâu, cho nên bất kể năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, nếu mà tùy tiện đùa cợt kiểu này với ta, ta sẽ giận đấy, hiểu chưa?”
Ở phương diện đe dọa người khác thì bao giờ Tần Túy Quân cũng mát tay cực kỳ, chỉ nói mấy câu bâng quơ thôi đã khiến “nhị trùng thân” sợ câm như hến, còn bị thằng cha biến thái đáng sợ này lấy tay vỗ vỗ mặt cảnh cáo nữa, nó run rẩy chẳng dám ngóc đầu lên, mãi một lúc sau mới cắn môi nói lí nhí:
“Được…… Được rồi…… Vậy ta nói thật thì ngươi không được đánh ta đâu đấy…… Thật ra…… Thật ra tên ta không phải là “nhị trùng thân”…… Chính xác hơn thì tên ta phải là “Phân”……”
“Phân? Tức là sao?”
Không rõ cái con này rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì nên Tần Giao bèn nheo mắt hỏi ngược lại một câu, chờ nó giải thích tiếp.
“Nhị trùng thân”, hay nói đúng hơn là “Phân”, buồn bực dụi đôi mắt đỏ ngầu, thấp giọng đáp:
“”Phân” chính là Phân trong “Niên”, “Nguyệt”, “Phân”, “Thuấn”, có thể xem như một loại đại từ đặc biệt dùng để chỉ thời gian ở thuở xa xưa, bọn ta trông giữ mỗi bộ phận của dòng thời gian, trong đó “Niên” là thần bí nhất và cũng mạnh mẽ nhất…… Suốt một quãng thời gian rất dài trước kia, Tần Huyền vẫn luôn ở trong cánh cửa Tự thị để canh giữ ta, bỗng một đêm Mi Lang và Đăng Tâm lão nhân từ đâu chui ra mang Tần Huyền đi mất, thế nên ta cũng buộc phải theo ra thôi…… Ngươi đến từ Túy Giới, ắt hẳn cũng từng nghe rằng Lão Túy Chủ của các ngươi lợi hại như vậy sở dĩ bởi lão là niên thú đã trộm đi “Niên” chứ? Kỳ thật năm xưa còn có ba động vật khác thực hiện chức trách tương tự như lão, một là hắc long Tần Huyền, ở trong cánh cửa Tự thị canh giữ “Phân”, cũng chính là ta; một là bạch tượng Ngu Thụ, ở trong cánh cửa Diêu thị canh giữ “Nguyệt”, còn một con nữa là hồng thỉ Giang Bình, ở trong cánh cửa Doanh thị canh giữ “Thuấn”.
Tuy nhiên nghe nói sau này hình như thằng chả đã theo “Niên” đến Túy Giới để làm thành chủ Tây Bắc thành gì gì đó, cũng mang cả cánh cửa Doanh thị đi luôn……”
Lời nói của “Phân” khiến sắc mặt Tần Giao trở nên khác thường, trước kia y chưa từng nghe xuất thân của Lão Túy Chủ còn có điển cố cổ xưa như vậy, mà ngẫm kỹ thì, lần trước lúc ba người bao gồm y, Tấn Hành và Liêu Phi Vân tiến vào trong cánh cửa Diêu thị, Tấn Hành quả thực từng đề cập rằng hắn đã gặp một bộ lạc tên là Ngu thị, phần lớn người dân trong bộ lạc đó đều mang họ Ngu.
Lại liên hệ với chuyện voi trắng thủ vệ tỏ thái độ tốt đến khó tin với Tấn Hành và tổ tiên của Tây Bắc thành chủ đúng là một con hồng thỉ, Tần Giao bất giác cảm thấy loạt sự kiện này xâu chuỗi móc xích với nhau một cách chặt chẽ đến đáng sợ.
Y tạm gạt qua một số việc mà “Phân” vừa nói, chỉ nhíu mày hỏi nó một câu:
“Cho nên ý của ngươi là…… Ngoại trừ Tự thị và Diêu thị đã bị Tấn Hành tìm ra, vẫn còn có một cánh cửa Doanh thị nữa hiện đang ở Tây Bắc thành? Mà tổ tiên của Tây Bắc thành chủ thì chính là kẻ canh giữ cánh cửa Doanh thị?”
“Đúng thế, lẽ nào…… Ngươi không cảm thấy việc bên dưới Tây Bắc thành có sông người chết thông giữa âm ty và Túy Giới là rất kỳ lạ sao?”
“……”
“Vậy, vậy ngươi hẳn từng nghe kể…… câu chuyện xưa kia vì sao Tần Huyền lại bị Đại Vũ giết chết, còn liên lụy long mẫu cũng bỏ mạng theo chứ?”
Nghe “Phân” hỏi vậy, Tần Giao xụ mặt ra chiều khó chịu, bởi vì y rất ghét việc Tấn Hành suốt ngày giả thần giả quỷ để phổ cập khoa học cái này cái kia cho mình, ai ngờ vất vả lắm mới bắt được một manh mối then chốt, thế mà cái con này còn tiếp tục chơi trò lấp lửng.
“Phân” thấy vị Tần thần kinh này bắt đầu mất kiên nhẫn, dùng đôi mắt rắn âm u kia nhìn nó chòng chọc, làm cho nó cũng hoảng hồn, vội vàng dùng móng vuốt đen thùi lùi ôm lấy đầu, hét toáng lên rằng:
“Sông người chết ấy, sông người chết ấy, dưới đáy sông toàn là người chết cho nên mới tạo thành con sông người chết đầy rẫy thây xác như này…… Kỳ thật ngày xưa cũng là…… Cũng là vì chuyện như vầy…… Con rồng háo sắc Tần Huyền này ham mê nữ sắc, đầu óc cũng chẳng mấy thông minh, cho nên mới, mới phạm tội nghiêm trọng, những tộc nhân mà trước kia gã trút mưa dìm chết chính là người của bộ lạc Doanh thị trong truyền thuyết…… Tất cả âm thi mà các ngươi nhìn thấy ở trong con sông này cũng đều đến từ bộ lạc Doanh thị……”
—— “Cho nên ta mới nói…… Cánh cửa Doanh thị nằm ở nơi này…… Bởi vì nơi này chính là nơi xưa kia bọn họ chôn thây…… Lần, lần này chắc ngươi hiểu rồi chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...