Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Thị nữ nghe thấy tiếng động liền vội vàng bước vào phòng, quỳ ở một góc chờ sai bảo.

“Bây giờ là giờ gì?”.

“Mới qua giờ tý(*)”.

(*) Giờ tý: khoảng 23h hôm trước tới 1h sáng hôm sau.

Ma xui quỷ khiến, tôi bước xuống giường lấy ra bức tranh được giấu trong Tàng Bảo Các, các móng tay của nữ tử trong tranh cũng được sơn màu đỏ thắm. Đầu đau như muốn nổ tung , tôi ôm đầu, thấp giọng nói: “Mời Niễn Ngọc đến đây”.

Một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, khiến cánh cửa sổ va vào nhau kêu kẽo kẹt, ngọn đèn trên bàn khẽ lay động, cuối cùng cũng tắt. Cả căn phòng trở nên tối đen. Niễn Ngọc tới rất nhanh.

Ông ta cẩn thận bắt mạch, rồi mới chậm chạp nói: “Ma Quân đừng lo lắng, chỉ là đau đầu bình thường thôi, chắc là do tối nay lạnh, khiến ngài bị phong hàn”.

Tôi thở dài, thấp giọng nói: “Rõ ràng là bổn tọa vì nhìn thấy hình ảnh trong mơ nên mới bị như thế, ông lại nói đó chỉ đơn giản là do phong hàn, như vậy không khỏi có phần hoang đường đấy”.

Niễn Ngọc nói: “Thần còn nhớ, đã kê phương thuốc an thần cho ngài”.


“Bổn tọa uống phương thuốc đó xong trong lòng càng cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, đã uống hai ngày rồi’.

Niễn Ngọc trầm ngâm, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Phương thuốc này thần kê đơn đã lâu, nhưng chưa bao giờ nghe thấy có tác dụng phụ như vậy. Nếu không thì thần đổi phương thuốc khác cho ngài”.

Nghe ông ta nói như vậy, tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, giống như có một sợi tơ mà tôi vĩnh viễn không thể nào hiểu được vậy, lăn qua lộn lại, càng lăn càng loạn, rối tung lên, kết thành một cái mạng nhện, che kín trên đầu, khiến người ta không thể nhìn thấy một cái gì.

“Đổi phương thuốc khác cũng giống như vậy thôi, dù sao đi nữa như vậy cũng không tệ”. Tôi phẩy tay, cúi đầu, “Đêm khuya rồi, ông về đi”.

Niễn Ngọc cung kính cúi người, không nói một câu nào đã đi mất.

Tôi còn nhớ ông ta vào cung từ lúc Phụ Quân còn tại vị, đã qua nhiều năm như vậy, cũng coi như là một lão nhân. Tính Niễn Ngọc thích cô độc, từ xưa đến nay tuy là thích mặc y phục màu đen, nhưng cảm giác về sự tồn tại của ông ta không vì màu đen mà giảm đi. Ông ta đem đến cho người khác cảm giác ông ta giống như là một đóa sen trắng trên núi cao, nhìn không thấy, sờ không được. Theo như bình thường, tính tình như vậy mọi người sẽ không thích lại gần, nhưng Niễn Ngọc không giống như vậy. Tuy là nhìn ông ta lạnh lùng, nhưng nếu như có việc cần ông ta giúp đỡ, không cần mở miệng, ông ta cũng sẽ làm giúp, hơn nữa còn làm vô cùng cẩn thận. Thái độ của ông ta đêm nay lại rất kỳ lạ, ngôn từ cử chỉ không hề giống với trước đây. Ông ta như vậy cũng mấy ngày rồi, tính ra thì, từ sau khi tôi bị thương ông ta liền trở nên như vậy. Tôi chợt giật mình: không lẽ có chuyện gì tôi đã bỏ qua hay sao? Nghĩ như vậy, lo lắng, nhưng lại dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh mặt trời bên ngoài phòng sáng rực rỡ, hoa hạnh(*) nở đầy trời, từng khóm từng khóm màu hồng nhạt. Có giọng vừa cười vừa nói: “Bà La Già, chàng sao lại uống một cách bất lịch sự như thế, mới có chén đã say”.

(*) Hoa hạnh: hay còn gọi là hoa mơ, một loại hoa mai, nhưng không phải là loại mai vàng như ở miền Nam Việt Nam, mà là loại hoa mai có màu trắng phớt hồng.

Một bàn tay với móng tay được sơn đỏ xuất hiện trước mắt tôi, đỡ lấy cánh tay tôi, dìu tôi đi vào trong phòng, vừa đi, vừa nói: “Bình thường cũng không thấy chàng say, hôm nay nồng độ rượu cũng không cao, không phải là chàng gạt thiếp đấy chứ?”.


Tôi chớp mắt mấy cái, đem trọng lượng cơ thể đè xuống người nàng, nói năng một cách hàm hồ: “A Hoàn, ha ha, A Hoàn…”.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, lực tay tăng thêm mấy phần, tức giận nói: “Không biết là giả vờ, hay vẫn là thật đây”. Dừng lại một chút, rồi cười thành tiếng, “Thiếp mặc kệ chàng là say thật hay là giả, dù sao thì lúc nãy cá cược chàng thua, chàng nên thực hiện lời hứa mới đúng. Nếu bây giờ chàng say, để ngày mai làm cũng được”.

Xem ra tôi đã cá cược cái gì đó với nàng, không biết là đã đặt cược cái gì, hừ, cho dù có là cái gì đi nữa, tôi đường đường là Quân chủ của Ma giới, sao lại chịu sự sắp đặt của một nữ tử được! Nhưng mà hiện giờ thấy nàng cười đến mức hoan hỉ xảo trá như vậy, trong lòng tôi cũng cảm thấy có vài phần không yên tâm. Tôi híp mắt lén đánh giá nàng. Tôi vẫn không nhìn rõ được gương mặt của nàng, giống như bị sương mù bao phủ, nhưng kỳ quái ở điểm, tôi lại có thể nhìn thấy sự linh động trong mắt nàng.

Nàng dìu tôi vào phòng, rồi đỡ tôi nằm xuống giường, thở hổn hà hổn hển, nói: “Chàng nằm đây một lúc đi đã, thiếp đi lấy nước đến rửa mặt cho chàng, xem chàng đi, cả người như ngâm trong rượu ấy”.

Bên tai có tiếng nước chảy truyền đến, một lúc sau, nàng đỡ tôi ngồi dậy bên mép giường, cầm khăn che lên mặt tôi, dùng sức mà kỳ cọ. Quả thật là… nghe giọng nói thì phải là một cô nương tao nhã lịch sự, mà đến lúc chăm sóc người khác thì lại tay chân thô bạo, đây không phải là lau mặt cho người khác, mà rõ ràng là mưu sát! May mà hiện tại bổn tọa tỉnh táo, chứ không thì gương mặt tôi sẽ bị hủy trong tay nữ nhân này mất. Tôi lắc đầu, muốn đẩy nàng ra, thân thể lại giống như bị trói, không thể động đậy được.

Dường như nàng ấy giận, trừng mắt nhìn tôi, giận dữ: “Đã uống rượu say lại còn không thành thật, đây là lần đầu tiên bản thượng thần làm công việc chăm sóc người khác, chàng lại còn không biết hưởng thụ!”.

Tôi liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: đây không phải là chăm sóc người khác, rõ ràng là có âm mưu sát hại tính mạng.

Nàng vẫn cằn nhằn liên tục: “Lần sau nếu cảm thấy uống nhiều rồi thì dừng lại ngay, cứ uống nhiều rượu thường xuyên như thế sẽ làm tổn thương thân thể, chàng lúc này mới có bao nhiêu tuổi đâu, phải nghe lời người lớn. Bản thượng thần dù sao cũng đã bảy trăm vạn tuổi, sống lâu hơn chàng, những lời thiếp nói chàng cũng phải nghe ít nhiều”. Phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng che miệng lại, kích động: “Úi, thiếp mới nói nhầm, ừ, thiếp với chàng tuổi tác xấp xỉ nhau, ha ha ha…”.


Tôi ôm đầu, đầu đau vô cùng. Chỉ số thông minh của nàng như thế, nếu như thật sự tính toán với nàng, quả thật là bôi nhọ bổn tọa. Sâu trong nội tâm có cảm giác ấm áp dâng lên, giống như từ trên cao rơi xuống một cái đệm bông, bốn phía xung quanh đều mềm mại êm ái. Khóe miệng của tôi không nhịn được nhếch lên trên.

Nàng lại tiếp tục đặt khăn lên mặt tôi, tôi chợt rùng mình: không phải chứ, lại còn muốn nữa? Chắc do tiếng nói từ đáy lòng của tôi quá mãnh liệt, nên thân thể của tôi có thể cử động. Nắm cánh tay đang cầm khăn của nàng, tôi ngồi dậy, nén giận nói: “Nàng quá mạnh tay”.

Gương mặt nàng lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo mấy phần giận dỗi: “Đương nhiên là không thể dễ chịu như Thạch Cơ chăm sóc rồi”.

Thạch Cơ là ai? Đầu tôi choáng váng, giống như có cái gì đó muốn nhảy lên khỏi mặt nước. Thân thể dường như không thể khống chế được, tôi nắm tay nàng kéo nàng nằm xuống, đặt ở dưới người, khóe miệng nhếch lên, trêu chọc: “Tuy là Thạch Cơ chăm sóc người ta có vẻ…”. Vẻ mặt nàng càng trở nên không vui, môi hướng về phía trước bĩu ra, ý cười trên khóe môi tôi lại tăng thêm vài phần, nói tiếp, “Nhưng mà có một số việc, vẫn phải là nàng mới được”.

Nàng há miệng, tôi nhanh chóng ngăn nàng lại, hôn thật sâu, thuận tay buông mành che giường xuống, ngăn lại cảnh xuân trong phòng. Thân thể của tôi hoàn toàn không thể khống chế được, giống như có linh hồn người khác đang nhập vào. Tay tôi lướt theo hai má nàng xuống dưới, lông mày, lông mi, mũi, môi, cằm, sau đó theo đường cong uốn lượn ở cổ, dần dần đi xuống, tìm được bộ ngực đang phập phồng, thật nhẹ nhàng, cởi bỏ nút thắt trước vạt áo của nàng, làm lộ ra áo lót bên trong màu tuyết trắng.

Nàng giương mắt nhìn tôi, ánh mắt trong veo. Tôi cúi xuống, ngửi một hơi thật sâu ở cổ nàng, một mùi hương bí ẩn xông vào mũi: “A Hoàn xông mùi hương gì vậy, tôi ngửi mà cũng muốn say”.

Nàng trừng mắt, giận dữ nói: “Chàng là đồ đăng đồ tử, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì nữa”.

Tôi cúi đầu cười cười, thấp giọng nói: “Nhưng mà, A Hoàn lại thích kẻ đăng đồ tử là tôi đây, làm sao bây giờ?”.

Nàng cắn răng, còn muốn mở miệng nói cái gì đó nữa. Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả thật là rất nhanh sẽ ồn ào, tôi cúi đầu, kiên quyết ngăn chặn. Phía trong màn dần truyền ra tiếng rên rỉ ngắt quãng, tôi cầm Mẫu Tử Châu trong tay, cười ha ha với nàng: “A Hoàn mang hạt châu này bên người cả ngày, lại còn không dám thừa nhận tâm tư của mình hay sao?”.

Nàng trừng mắt nhìn tôi, nhưngvẫn mạnh miệng nói: “Thiếp chỉ là nhìn hạt châu này có vẻ đẹp đẽ quý giá, nên bình thường mang theo để thưởng thức thôi”.


Tôi đưa tay lau mồ hôi làm ẩm tóc nàng, hôn nàng, rồi đem hạt châu đặt vào chỗ hõm trên cổ nàng, cười nói: “À, thì ra là thế. Vậy…”. Hạt châu từ trên tay của tôi, rơi xuống phía dưới lăn đi, lướt qua đỉnh núi nhấp nhô trước ngực, dừng lại ở đỉnh hồng mai, xoay ngược trở lại. Nàng khẽ thở gấp, cơ thể giật giật nhẹ nhàng.

Tôi bình thản nói: “Nàng đúng là không thành thật, đã ở tình cảnh này, mà còn muốn làm loạn, xem ra tôi phải suy nghĩ lại biện pháp mới được”.

Tôi quay đầu nhìn bốn phía, xé tấm mành trắng mềm ở đầu giường xuống, cười với nàng. Sau đó giữ chặt hai tay nàng, khép hai tay nàng lại trói chặt vào thành giường trạm trổ hoa văn.

“A Hoàn như thế này liền thành thật, ha ha, xem xem, ngoan hơn hẳn”.

Nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn tôi, gương mặt đỏ bừng, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng mềm giọng nói: “Được lắm, thiếp thua, tiền đặt cược cứ tính vậy đi, hôm nay tha cho thiếp đi”.

Tiền đặt cược hay cái gì đó tôi không quan tâm, hơn nữa bổn tọa cũng muốn tha cho nàng, vấn đề là thân thể này bổn tọa không thể khống chế được. Tôi nghe thấy bản thân đang thấp giọng nói: “Tha cho nàng? Trời vẫn còn sáng, tôi lại là kẻ đăng đồ tử, sao lại có thể dễ dàng tha cho tiểu mỹ nhân đã tới tay như thế được cơ chứ?”.

----- o0o -----

Tiếp theo xin tự tưởng tượng, tôi không viết nổi nữa, lật bàn!

----- o0o -----

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng từ lâu, ánh mặt trời đã chiếu đến đầu giường. Tôi xoa giữa trán, đứng dậy đi đến trong viện. Căn phòng trong giấc mơ vô cùng quen thuộc, dường như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng Cung Tu La là nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn, rõ ràng là tôi chưa từng nhìn thấy căn phòng nào như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui