Cảm giác bị lấy mất Tinh Nguyên Châu cũng chẳng phải là tốt lành gì hết, cả người giống như bị đánh vỡ vụn ra vậy. Gương mặt của Thái Thượng Lão Quân trở nên mờ mờ ảo ảo, tôi mở to hai mắt, cố gắng bình ổn giọng nói, quay đầu chậm rãi nói với Hạo Thiên: “Sau này Thái Ất tỉnh lại, tuyệt đối đừng nói cho huynh ấy biết”.
Long Tam lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nếu để cho Thái Ất biết, chỉ e huynh ấy hận không thể chết thêm lần nữa thôi, Hạo Thiên tôn thần quan tâm đệ đệ như thế, chắc hẳn là có biện pháp tuyệt diệu nào đó để che giấu sự thật, A Hoàn không cần phải lo lắng”.
Mấy lời này của anh ta như đâm thẳng vào da thịt, Hạo Thiên nghe thấy cũng thấy chói tai.
Nhưng tính tình của Long Tam tôi cũng hiểu. Nhuế Hạng có nói một câu vô cùng đúng: trên đời này, nói về pháp lực cao thâm không ai có thể vượt được Thượng thần Đông Hạo; nói về tấm lòng bao dung không ai có thể so được với Phượng Ngạn tộc trưởng tộc Phượng hoàng; nói đến miệng lưỡi độc địa thì Long vương Tam thái tử quả là đầu tàu gương mẫu.
Thật ra Long Tam cũng không phải có ý xấu, chẳng qua là trong lòng không vui thì sẽ đem mọi chuyện ra nói như vừa rồi thôi, nói xong là xong, sẽ không để ở trong lòng. Như bây giờ, tuy rằng anh ta nói Hạo Thiên như vậy, nhưng nếu như Hạo Thiên có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định anh ta sẽ không từ chối. Đúng là điển hình cho kẻ nói năng chua ngoa, nhưng tâm thì làm bằng đậu phụ.
Hạo Thiên tiếp xúc với vô số người, dù sao hồi trước cũng đã từng ngồi trên vị trí Thiên Đế lăn lội một hồi, nếu không phải huynh ấy chủ động thoái vị, thì làm sao đến phiên Nhuế Hạng lòng dạ hẹp hòi, chỉ có gương mặt đẹp chút lên ngôi được cơ chứ. Đến ngay cả Nhuế Hạng đều có thể hiểu được điều ấy, thì tất nhiên là trong lòng Hạo Thiên cũng hiểu rất rõ. Cho nên, khi nghe Long Tam nói như thế Hạo Thiên cũng không thật sự tức giận, chỉ cầm chén trà trong tay lên uống một ngụm, sau đó từ từ đặt xuống, nhìn Long Tam cười, không nói một câu gì cả.
Long Tam bị nụ cười của huynh ấy làm cho lông tóc dựng đứng, vảy trên người cũng muốn dựng thẳng, gương mặt hết xanh rồi lại trắng, rõ ràng là Thủy tộc máu lạnh, mà đỉnh đầu lại như có làn khói mỏng bốc lên.
Tay của Thái Thượng Lão Quân nhẹ run, lùi lại mấy bước, tạo thành khoảng cách với Long Tam và Hạo Thiên, sau đó gương mặt trở nên vô cùng nghiêm túc đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngậm miệng không nói một câu nào cả.
Tôi vội vàng đưa tay vỗ vào mu bàn tay Long Tam, xem ra huynh ấy cũng sắp hiện nguyên hình thành rồng rồi, sau đó hơi cau mày nói: “Ôi, Long Tam, tôi cảm thấy hơi choáng váng, huynh đi rót cho tôi chén nước đi”.
Long Tam không hề nghi ngờ tôi, thuận theo tôi rót một chén trà, đưa tới tận tay tôi, nhìn tôi uống hết chén trà mới thôi. Thái Thượng Lão Quân lại bước thêm mấy bước cách xa Long Tam, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng thì vẫn dùng chất giọng run rẩy hỏi: “Thượng thần tính xem, khi nào thì lấy thai nhi ra?”.
Tôi choáng váng, tay đang cầm chén trà run lên, có mấy giọt nước trà rơi xuống mu bàn tay, nóng bỏng, toàn thân đều cảm thấy đau đớn. Long Tam lại hung hãn trừng mắt nhìn Hạo Thiên lần nữa, sau đó nhìn sang tôi, cúi người, giọng nói có vài phần nghẹn ngào: “Hiện giờ toàn bộ pháp lực của A Hoàn đã mất, trong thân thể chỉ còn sót lại một tia tiên khí để chống đỡ mà thôi, vẫn nên nhanh giải quyết đi”.
Tôi khép hờ đôi mắt, đưa tay khẽ ấn vào huyệt thái dương, cau mày mệt mỏi nói: “Bây giờ tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, đầu thật sự thấy choáng váng, hôm nay dừng ở đây đi, sau này lại tính tiếp”.
Thái Thượng Lão Quân và Long Tam đều không nói gì, đành chấp nhận. Chỉ là ánh mắt họ nhìn về phía tôi đều có vài phần đau đớn không giấu được, cùng với sự đau xót cố kìm nén, khiến cho tôi nhìn thấy mà cũng thấy tâm tình rối loạn. Tôi cảm thấy vô cùng chóng mặt, dựa vào bàn đứng dậy, mắt thấy toàn sao với trăng, chân loạng choạng, phải lùi lại vài bước mới đứng vững được.
Lúc này không phải là lúc để thương tâm, tôi cố lấy lại bình tĩnh, cố gắng nói bằng chất giọng ung dung nhất: “Đêm cũng khuya lắm rồi, tôi về trước nghỉ ngơi, mọi người cũng nên đi nghỉ ngơi cho sớm đi”.
Long Tam đỡ lấy cánh tay tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Đã muộn thế này rồi, Đông Hải lại ở xa, hôm nay ta không về, qua chỗ muội tá túc một đêm”.
Ô, chỉ e là Long Tam muốn tá túc là giả, tìm cớ muốn đưa tôi về mới là thật đi. Lúc trước tôi từng nói huynh ấy là một con rồng có thần kinh yếu ớt, bây giờ xem ra cũng đúng vài phần.
Bước tới cửa, đột nhiên Hạo Thiên lên tiếng gọi tôi dừng lại. Tôi quay đầu, rõ ràng là chúng tôi đứng cách nhau không xa lắm, nhưng rõ ràng là cảnh vật trước mắt tôi lại rất mờ ảo. Lúc này, Hạo Thiên đang cầm trên tay một chiếc hộp, trong hộp dùng một chiếc khăn lụa màu trắng để lót, Tinh Nguyên Châu của tôi được đặt giữa chiếc khăn lụa, hơi tỏa ra chút ánh sáng vàng kim. Hai tay Hạo Thiên cầm chiếc hộp, nâng hộp lên qua đỉnh đầu, cúi đầu, cả thân mình cũng cúi sâu xuống hướng về phía tôi, lưng song song với mặt đất. Long Tam đang dìu tôi cũng run lên.
Động tác này của Hạo Thiên chính là lễ tiết chính thức nhất từ xưa tới nay.
Năm diễn ra trận đại chiến Tiên – Ma đó, Thái Vu pháp lực cao thâm, hô mưa gọi gió, khiến nước ở tận chân trời dâng lên bao vây làm những cột chống trời lúc ẩn lúc hiện, núi lở đá mòn, thiên giới lung lay muốn đổ, có thể thấy tương lai sẽ rơi xuống phàm giới, khiến cho trăm họ lầm than. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Thượng thần Đông Hạo đã đốt cháy hồn phách của mình, làm cái giá phải trả, để phong ấn sinh mạng của Thái Vu dưới chân núi Cửu Nghi, đổi lấy bình an nhất thời.
Thiên thủy cuồn cuộn, phía trên mặt nước là cảnh hoang tàn đổ nát, thi thể ở khắp nơi. Sấm sét ầm vang trên đỉnh đầu, mãi không ngừng nghỉ. Trong không khí tràn ngập hơi nước, ánh sáng từ hồn phách bị đốt cháy được khúc xạ thành đủ màu sắc, chiếu lên gương mặt chúng tiên lúc sáng lúc tối.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, các vị thần tiên có mặt ở đấy tay cầm pháp khí, nâng cao quá đỉnh đầu, cúi người thật sâu xuống. Đột nhiên sau trận chiến mọi tiếng động đều như ngừng lại, cả trời đất đều trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi, âm thanh như từng đợt sóng, dần dần trôi xa. Đoạn kí ức ấy vô cùng thê thảm, tôi thật sự không muốn nhớ lại. Tôi làm như vậy, so với Thượng thần Đông Hạo, thật ra chẳng đáng là gì hết.
“Huynh không cần làm như thế. Cứu Thái Ất, là muội tình nguyện”.
Đêm nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, nằm ở trên giường, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, khiến đầu tôi đau nhức. Bây giờ ở núi Tê Ngô đang là giữa hạ, không khí vô cùng nóng bức, ngoài cửa phòng ve kêu không ngừng, tiếng ếch kêu cũng không dứt.
Lúc tôi trở về đã là đêm khuya, phụ thân đã đi ngủ từ sớm, đèn trong phòng Ngọc Anh cô cô cũng đã tắt, tôi đứng ngoài cửa phòng chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng không bước lên gõ cửa. Phụ thân có nữ nhi như tôi, quả là bất hạnh. A nương đi rồi, phụ thân cô độc một mình nuôi tôi lớn, cũng coi như là đã hết lòng hết dạ lo lắng.
Ngược lại, tôi lại sống bảy trăm vạn năm một cách tầm thường không có chí tiến thủ, đã không đứng bên giường hầu hạ hiếu thuận với cha mẹ, cũng chưa từng thừa hoan tất hạ(*), lại luôn khiến cha phải quan tâm, làm cha lo lắng, đôi lúc còn khiến cha giận dữ. Chỉ tiếc là bây giờ muốn thay đổi, cũng không còn cơ hội nữa rồi.
(*) Thừa hoan tất hạ: hầu hạ dưới gối, ý chỉ việc con cái hầu hạ, phụng dưỡng cha mẹ, vâng lời cha mẹ.
Đứng dậy bước xuống giường, đẩy cửa ra, trong phòng Long Tam yên tĩnh không một tiếng động, vậy chắc là vẫn đang ngủ say.
Có chút ánh sáng mờ mờ ở phía chân trời, Sao Mai đã lấp ló lộ ra khỏi tầng mây. Không có chút pháp lực nào cả quả là khiến cho hành động bất tiện, tôi lặng lẽ thu xếp một bọc nhỏ y phục, một mình đi theo sơn đạo xuống núi. Tứ chi cảm thấy vô lực, nhưng niềm tin trong lòng đã giúp tôi chống đỡ, bỏ đi, tìm một nơi an toàn, không sợ phải trả một cái giá rất lớn, tôi cũng muốn sinh ra đứa bé, để bé con có thể mở mắt mà nhìn thế giới tuyệt đẹp này.
Theo như tính tình của Long Tam, nếu như tôi nói cho huynh ấy biết tôi muốn giữ đứa bé lại, chỉ e là huynh ấy sẽ tìm mọi cách để chống lại tôi. Tôi không thể mạo hiểm như vậy.
Vô cùng xin lỗi, phụ thân.
Vô cùng xin lỗi, Ngọc Anh cô cô.
Vô cùng xin lỗi, Long Tam.
Vô cùng xin lỗi.
Phủ Thừa tướng của Tống Tử Hiên năm xưa đã không còn, tòa nhà mà tôi hóa phép ra ở vùng ngoại ô cũng đã sớm thành tro bụi. Chủ nhân của Tử Cấm Thành chẳng biết đã thay đổi bao nhiêu lần rồi, chỉ có những chiếc xe vẫn đi qua đi lại như trước đây, những con người cũng vẫn ồn ào vội vã như trước đây.
Vầng trăng cổ tích ai hay? Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.
Người xưa nay, tựa nước nguồn. Đã từng chung ngắm trăng non một thời(29).
Người kể chuyện trong quán trà chẳng biết đã thay đổi bao lần rồi, có thể nói rằng từng vở kịch lần lượt thay đổi cho nhau, khách uống trà cũng đổi hết cốc này đến cốc khác. Điều duy nhất không thay đổi chính là cảm xúc mãnh liệt đến mức nước bọt văng tứ tung của người kể chuyện, cũng như ánh mắt không hề để tâm của khách uống trà. Tôi ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhìn người kể chuyện đang ở giữa phòng.
Anh ta cầm cái thước trên tay gõ xuống một cái, nói: “Thê tử của Liễu Nghị vừa cười vừa nói, tôi đúng thật là nữ nhi của Động Đình Quân(30). Chàng từng khổ cực cứu tôi nơi Kinh Hà. Lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ ân đức của chàng, từng thề phải báo đáp chàng. Sau đó từng nhờ thúc phụ cầu hôn với chàng trước lúc chàng lên đường, nhưng chàng không đồng ý, đành phải ly biệt, kẻ ở trời nam kẻ lưu lạc đất bắc, ngay cả tin tức cũng không có”.
Khách uống trà trong quán đều trầm trồ khen ngợi. Sau có có tiếng người nói: “Cái gã Liễu Nghị đó quả nhiên là kẻ ngốc, suýt chút nữa thì bỏ lỡ mất một đoạn nhân duyên”. Lại có tiếng người nói hùa theo: “Cũng không hẳn thế, may mà Long nữ là người thông minh”. Tôi uống một ngụm trà, rồi gắp mấy miếng đồ ăn, ngồi ăn. Từ hôm qua cho tới nay, tôi trở nên nhanh đói, chắc nguyên nhân bởi vì đã mất đi Tinh Nguyên Châu.
Ghế ngồi đối diện bị kéo ra, có người ngồi xuống, cánh tay cầm quạt làm tư thế chắp tay chào tôi, mỉm cười với tôi, làm lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Tại hạ cũng thích chỗ ngồi gần cửa sổ này, không biết cô nương có để ý việc tại hạ ngồi chung hay không?”. Nói xong cũng không chờ tôi đồng ý, đã quay ra gọi tiểu nhị, “Mang một bình Bích Loa Xuân tới đây”.
Tôi lau miệng, cũng thử nhe răng với anh ta: “Công tử cứ ngồi đây, tôi ăn xong rồi”. Đã trải qua chuyện với Tống Tử Hiên, tôi thật sự sợ có chút quan hệ gì đó với phàm nhân, sợ rằng không cẩn thận lại tạo thành một thảm kịch khác nữa.
Nha hoàn mặc áo tím đứng phía sau vị công tử kia che miệng cười “hi hi”, nháy mắt với tôi, cúi xuống nói thầm bên tai tôi: “Cô nương đừng xấu hổ, ngài ấy dáng vẻ đúng là rất đẹp, cô nương nhìn thấy muốn bỏ chạy cũng là đương nhiên”. Nói xong đứng lên, lại lén nháy mắt với tôi mấy cái nữa.
Tôi che miệng ho, đứng lên, nói với vị công tử đang ngồi đối diện: “Nha hoàn của công tử quả là thông minh nhanh nhẹn, chắc hẳn ngày thường vẫn vô cùng thân thiết”. Có điều tôi lại ngửi thấy có mùi hôi. Tuy là không có pháp lực, nhưng dù sao cũng là lão phượng hoàng sống mấy trăm vạn năm, khứu giác vẫn phải có.
Nha hoàn kia gương mặt đỏ bừng, cắn chặt răng, gương mặt tủi hờn nhìn về phía tôi. Lòng tôi như bị đánh một cái, cảm thấy hơi hơi hối hận. Là hồ ly, sao lại là một con hồ ly tinh nghịch thế này cơ chứ? Nhưng ngửi mùi, thì rõ ràng lại là một con cáo già thành tinh.
Công tử mặc áo xanh ngọc quay đầu liếc mắt nhìn nha hoàn, rồi nói với tôi: “Cô nương hiểu lầm rồi, cô ấy không phải là nha hoàn của tôi, chúng tôi chỉ là vô tình gặp mặt, cùng đi một đoạn đường mà thôi, cô ấy sẽ đi bây giờ”.
Cô gái áo tím buồn tủi nhìn tôi, giậm chân, không quay đầu lại đã đi thẳng rồi. Tôi cười khổ, không biết phải làm gì nữa. Theo lý thuyết, trông bọn họ có vẻ quen thuộc, tức là nam tử này cũng không phải là thường nhân, có điều tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới mấy lần, cũng không ngửi thấy một tia yêu khí. Xem ra tôi không có pháp lực, bản lĩnh nhận diện cũng đã giảm đi không ít. Có điều, lúc này tôi cũng chẳng nên cố để mà làm gì, mấy cái chuyện thu phục yêu ma quỷ quái đều đã có mấy gã đạo sĩ tán tiên đi làm rồi. Bây giờ sức tôi trói gà không chặt, tốt nhất là không nên làm bừa.
Để tiền trà ở trên bàn, tôi cười với công tử áo xanh ngọc: “Không quấy rầy nhã hứng của công tử, xin đi trước”.
Mới đi được mấy bước, tay áo tôi đã bị người ta tóm lấy, công tử áo xanh ngọc buông tay, gương mặt có phần xấu hổ: “Túi tiền của tiểu sinh vừa rồi đã đưa cho cô nương lúc nãy mà quên lấy lại, hiện tại trên người không có xu nào, có thể xin cô nương trả giùm tiểu sinh tiền trà được không”. Tôi lấy tiền đưa cho anh ta. Công tử áo xanh nhận lấy, lại nói: “Không biết cô nương ở chỗ nào, để tiểu sinh đem tiền trả cho cô nương”.
Cái tiết mục này tôi cảm thấy rất quen, chính là một nước cờ vô cùng cũ kỹ trong các vở kịch. Tôi cười ha ha: “Công tử mất tiền là giả, muốn quấy rầy mới là thật, có điều tiểu phụ nhân là người đang có thai, xin công tử bỏ qua cho”.
Những lời này nói thẳng không để mặt mũi lại cho ai, chắc chắn anh ta sẽ đi thẳng. Cũng không ngờ được người này lại quyết tâm đến thế, không chịu buông tha cho tôi cũng không thèm để ý đến những gì tôi nói: “Cho dù có thế nào đi nữa, tiền nhất định phải trả lại”. Ngẫm nghĩ một lúc, nhét cây quạt đang cầm trong tay vào tay tôi, “Ngày mai tôi cầm bạc tới chuộc lại”. Nói xong đi luôn.
Tôi cầm cây quạt trong tay mà cảm thấy buồn phiền. Quạt vàng chuôi bằng ngọc, cây quạt này quả thật là quá giá trị, có thể đổi lấy được cả quán trà này đi. Sờ sờ mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...