Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Sau đó, chàng đột ngột ngã xuống trước mắt tôi.

Bản thượng thần mất sức của chín trâu hai hổ mới đưa được Tống Tử Hiên đến giường, cô đơn ngồi ở đầu giường trông chừng chàng, nhanh chóng trở nên buồn phiền.

Dù là ai cũng sẽ chẳng tin, đây đúng là tình ngay lý gian mà, trong đêm cùng phòng, thật ra là chàng nằm, tôi ngồi, cửa… khóa!

Mấy ngày nay, bản thượng thần tranh thủ lúc đêm tối lục soát hết cả phủ Thừa tướng này rồi, ngay cả tảng đá cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của Ngưng Thần Châu.

Theo tính tình của chàng, đồ vật như Ngưng Thần Châu, chàng chắc sẽ không vứt đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, nơi duy nhất chưa bị bản thượng thần nhúng chàm, cũng chỉ có trên người chàng.

Tôi run rẩy cởi y phục của Tống Tử Hiên, lại cẩn thận đưa tay vào trong, sờ soạng cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.

Tống Tử Hiên rên hai câu, cử động hai lần. Tim tôi muốn ngừng đập. Nghĩ mà xem, trong tình cảnh như thế này, chàng không tỉnh táo, tôi thì tỉnh táo mở to mắt; chàng y phục không chỉnh tề, mặt đỏ hồng, tôi thở hồng hộc, có tật giật mình; chàng là nam tử, tôi giả trang làm nam tử; số tuổi của chàng cũng chẳng bằng số lẻ của tuổi tôi.

Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió lạnh, cô nam quả “nam”, chỉ sợ ngày mai bên ngoài sẽ có một đống lời đồn đại chờ chúng tôi. Như vậy tính ra, cuối cùng là chàng bị hại, hay vẫn là tôi bị hại?

Nhưng thật ra tôi chỉ ngồi yên lặng một chỗ cả đêm thôi mà.

Đêm nay dài đằng đẵng tôi vô cùng gian nan mới vượt qua được, bản thượng thần hướng đôi mắt thâm quầng nhìn xung quanh, vô tình lướt qua Tống Tử Hiên.


Tống Tử Hiên ngồi ở trên giường, nhìn qua vạt áo đang mở rộng trên người mình, lại nhìn kẻ đang ngồi cách xa bên cạnh bàn là tôi, nhẹ nhàng mỉm cười. Chàng không vội mặc quần áo, bình tĩnh xốc chăn lên, ngồi ở bên giường, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “A Hoàn, nàng vào phòng lúc nào?”.

Tôi chẳng thèm tranh cãi, uống một ngụm nước trà lạnh để lấy lại tinh thần rồi mới nói: “Đương nhiên là tối hôm qua đã vào rồi”. Chàng chiếm cái giường duy nhất, ung dung ngủ, bỏ rơi tôi ngồi đây cả đêm.

Tống Tử Hiên lại cười thật tươi, chàng cười, giống như cành dương liễu nhẹ nhàng chạm vào trái tim ta, khiến cho tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Ánh mắt tôi không tự chủ được chuyển tầm nhìn từ gương mặt tươi cười của chàng xuống dưới một thước, tránh đi nụ cười làm người ta mất hồn mất vía, thì lại nhìn thấy ngực chàng, nhất thời nhịn không được lại tiếp tục nhìn xuống dưới một thước nữa, mà phía dưới một thước chiều dài này có phần tế nhị, bản thượng thần không thể không nhắm mắt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên trời có mấy chú chim sẻ, xa xa ngoài kia có hai con mèo đang lăn qua lộn lại.

Tống Tử Hiên cười ha ha mấy tiếng, mở cửa bước ra khỏi phòng. Chàng sao lại không mặc lại y phục đã mở cửa ra ngoài? Nha hoàn bà tử vẫn đứng canh bên ngoài bê chậu nước muốn tiến vào trong phòng. Bọn họ nhìn dáng vẻ Tống Tử Hiên y phục không chỉnh tề, lại nhìn trộm kẻ đang nghiêm trang tránh ở cửa sổ uống trà là tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tôi run rẩy dựa vào bàn đứng dậy, hận không thể chạy trốn ngay lập tức. Lúc đứng dậy tôi không cẩn thận vấp phải ghế, đầu gối đập vào chân bàn, đau vô cùng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bản thượng thần từng bước từng bước chạy trốn mất.

Thật sự là quá mất mặt.

Cả ngày hôm nay, ánh mắt người hầu trong phủ nhìn tôi quả là kỳ quái. Luôn có người lại gần tôi, hỏi xem tôi có cần cái gì hay không.

Xem bản thượng thần là kẻ ngốc à! Bọn họ… bọn họ chỉ đơn giản là muốn nhìn xem tôi trông như thế nào mà thôi. Cho nên, lúc tôi nhận được thiệp mời của Lưu công công, tôi lập tức cảm thấy đấy là cái thiệp mời dễ thương nhất, Lưu công công là thái giám đáng yêu nhất, hận không thể lập tức bay đến.

Lúc trước nghe nói Lưu Đức có tám mươi tiểu thiếp, mỗi người đều như hoa như ngọc, tôi còn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng giờ thì tôi tin rồi. Một nữ tử xinh đẹp ngồi sát cạnh tôi, đầu dựa vào vai tôi, toàn thân xương cốt dường như đều mềm nhũn. Tôi lặng lẽ uống một hớp rượu, không nói gì.


Lưu công công cười ha ha: “Phượng đại nhân, cô ấy là tiểu thiếp thứ tám mươi mốt mà tôi vừa mới cưới, ngài thấy thế nào?”.

Tôi dịch sang một bên, chân thành nói: “Đương nhiên là tốt rồi”.

Lưu Đức nghe thấy thế mới vừa lòng gật đầu, sờ chòm râu giả trên cằm, giọng the thé nói: “Cô ấy tên là Tiểu Hương Ngọc, nghe nói hôm nay Phượng đại nhân tới, nên đã năn nỉ tạp gia rất lâu, nói muốn tới hầu hạ Phượng đại nhân”.

Tôi cười khổ. Lưu Đức mới vẫy tay, có người bưng một cái khay đi đến, phía trên có phủ vài đỏ, trông vô cùng thần bí. Tôi ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Lưu Đức xốc tấm vải đỏ lên, làm lộ ra một cái hộp gỗ chạm hoa văn rỗng, mở nắp hộp ra, cười với tôi. Toàn bộ đèn trong phòng đột ngột vụt tắt. Tôi hít sâu một hơi khí lạnh.

Hộp gỗ trong tay Lưu Đức tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, bên trong có một hạt châu to bằng nắm tay đứa bé, tròn vo sáng rực rỡ. Gương mặt Lưu Đức dưới ánh sáng của Ngưng Thần Châu càng trở nên thần bí hơn, ông ta hạ mí mắt nhìn hộp gỗ trong tay, chậm rãi nói: “Tạp gia không lâu trước đâu có được bảo bối này, Phượng đại nhân nhìn xem, có đáng giá hay không?”. Ông ta lấy hạt châu ra, cầm trong tay ước lượng, “Đại nhân, tạp gia có một chuyện muốn nhờ”.

Ánh trăng tối nay không sáng chút nào.

Trở về phủ Thừa tướng, bản thượng thần đi dạo quanh sân, cảm thấy vô cùng cô đơn. Yêu cầu vừa rồi của Lưu Đức cũng không khó, nghe qua thì cũng không có gì là bất hợp lý hết cả, chỉ là tôi cảm thấy kỳ quái, giống như đã bỏ sót mất điều gì vậy. Cứ nghĩ rằng đêm khuya sương nhiều, mọi người trong phủ đều đã ngủ, không ngờ rằng phía sau có thanh âm truyền đến, vô cùng thân thiết: “Phượng đại nhân”. Từ trong bóng cây Đỗ Lang bước ra, đứng đối mặt với tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, cười cười: “Thái Hậu nương nương cũng đến đây ngắm trăng à?”. Một đám mây đen chợt bị gió thổi bay ngang qua, che khuất ánh trăng. Tôi không đổi sắc mặt. Đỗ Lang chau mày, phất tay tạo thành kết giới.

Tôi liền ngừng cười, tóm lấy tay áo của cô ấy, van xin: “Cho tôi một sợi tóc”.


Đỗ Lang cười nhạo tôi, tùy ý dứt một sợi tóc, nói: “Vừa rồi cô thần thần bí bí bảo tôi lại đây, là vì việc này?”.

Tôi gật đầu, có chút hâm mộ nói: “Một sợi tóc của cô đổi lấy một cái lông đuôi phượng hoàng của tôi, được chưa?”.

Đỗ Lang nhìn tôi, không hiểu. Tôi cười: “Sau này sẽ giải thích cho cô nghe”.

“Thần bí quá đấy”. Đỗ Lang không hề bối rối, nhìn tôi đánh giá một lát, nói, “Tối hôm qua, cô ở cùng với Tống Tử Hiên?”. Không thể tin được tin tức lại truyền đi nhanh như vậy.

Ta đau khổ: “Một lời khó giải thích”.

Gương mặt Đỗ Lang dưới ánh trăng trở nên nghiêm túc, nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy, tôi nghi ngờ là cô ấy đã hiểu nhầm rồi: “Chỉ là ngồi trong phòng chàng cả đêm, uống một bụng trà lạnh thôi”.

Đỗ Lang “hừ” một tiếng: “Số mệnh của Tống Tử Hiên rất kỳ quái, không có việc gì cô đừng lại gần anh ta, bằng không số mệnh bị rối loạn, tôi lại phải tốn rất nhiều sức lực”. Tôi yên lặng đồng ý.

Lời nói đàng hoàng như vậy, bản thượng thần cũng nói qua không ít lần đâu nhé. Chẳng qua chỉ là ghen thôi mà.

Ngưng Thần Châu sẽ rất nhanh trở về với tôi, đương nhiên tôi sẽ nhanh chóng rời đi, sẽ không thể xuất hiện bên cạnh Tống Tử Hiên được nữa, cô cũng nên yên tâm đi.

Lần này mọi sự thực hiện vô cùng thuận lợi. Lần trước ra đi mà không từ biệt, xem ra Tống Tử Hiên ghi hận rất lâu, vì vậy, hôm nay tôi đặc biệt đến nói lời từ biệt với chàng.

Tôi nghe theo tiếng sáo ở giữa hồ mà tìm được chàng. Gió đêm khẽ thổi, làm tung bay ống tay áo của chàng, cũng khiến cho mặt hồ hơi lăn tăn gợn sóng. Chàng nghe thấy tiếng bước chân, ngoảnh đầu lại thấy tôi, mỉm cười. Tôi cũng cười: “Đình này của Tử Hiên rất tao nhã, đón gió hồ thổi tới, ngắm ánh trăng trong nước, thật tuyệt”.

Tống Tử Hiên buông sáo, thấp giọng nói: “Ánh trăng trong nước dù có đẹp đến mấy, cũng chỉ là hư vô, nếu như thật sự yêu thích, không bằng giữ lấy”.


Tôi đưa tay rót cho chàng ly rượu, đưa cho chàng: “Mọi việc không nên cưỡng cầu. Nếu như Tử Hiên không vui, sao không thử buông xuống”. Ánh mắt Tống Tử Hiên nhìn tôi trong vắt, mỉm cười, không nói gì. Dưới ánh trăng, nụ cười của chàng nhàn nhạt nhẹ nhàng.

Tôi dựa vào lan can, nhìn ánh trăng giữa hồ, tự rót một chén tự uống. Tống Tử Hiên cầm ly rượu bước đến gần tôi, lắc lắc ly rượu trong tay, nói: “A Hoàn, nàng có từng cố chấp với việc gì chưa?”.

Vì cứu Bích Hoa, tôi xuyên qua thời không, nghịch thiên sửa mệnh, sao không phải là cố chấp. Tôi thở dài, cuối cùng nói: “Đã từng”. Bỗng dưng, tôi đột nhiên hiểu được Tống Tử Hiên vì sao hỏi như vậy, “Tử Hiên quả nhiên là hiểu lòng người khác, chỉ một câu đã thuyết phục được tôi”.

Tống Tử Hiên xoay cây sáo trong tay, bình tĩnh nhìn tôi, đột nhiên nói: “Chỉ sợ sau này A Hoàn sẽ hối hận vì những gì đã nói hôm nay”.

Ngày xưa khi tôi còn trẻ, cũng từng đa sầu đa cảm như chàng bây giờ. Gió đêm hơi lạnh, tôi tóm lấy tay áo: “Tử Hiên, tôi định rời đi, lần này không cần phải đi tìm tôi”.

Tống Tử Hiên cười “ha ha”, cầm ly rượu trong tay lên uống, ánh mắt như có một lớp sương mù bao phủ, khóe miệng nhếch lên: “Tôi tìm nàng mười năm, nàng gặp lại tôi cũng chỉ mới có một tháng. A Hoàn nhất định phải đi ư?”. Lời chàng nói như cái móc câu nhỏ, quấy đảo trong lòng tôi, cào tôi đau đớn.

Tôi cười khổ nói: “Tử Hiên, đời người ngắn ngủi, cũng chỉ có vài chục năm, cuối cùng thì tôi với chàng ở gần thì ít mà cách xa thì nhiều”.

Tống Tử Hiên lại bước mấy bước đến gần tôi: “Nàng vẫn nói với tôi như vậy, có đôi lúc, tôi cảm thấy nàng hiểu rõ mọi chuyện, có đôi lúc tôi lại cảm thấy nàng không hiểu gì hết”. Chàng quay đầu nhìn mặt nước giữa hồ, dừng lại một chút, “Như vậy là hiểu nhưng giả bộ để thăm dò hay vẫn là không hiểu, A Hoàn là như thế nào?”.

Trong lòng tôi vô cùng đau khổ.

“Hôm nay tôi nói như vậy, nàng đã hiểu hay chưa? Tôi, Tống Tử Hiên, thích Phượng Hoàn”. Tống Tử Hiên nhìn chăm chú vào giữa hồ, vài sợi tóc buông xuống, che khuất gương mặt của chàng, khiến tôi không nhìn được sắc mặt chàng.

Không biết mưa từ lúc nào, nước hồ gợn sóng, thưa thớt. Tiếng mưa rơi trên lá sen, “tí tách” từng giọt. Không gian nhất thời trở nên yên lặng. Tôi không biết phải làm gì bây giờ.

Tống Tử Hiên cười “ha ha”, xoay người bước đi, dáng vẻ cô đơn, để lại mình tôi ở lại. Tôi đứng ở trong đình. Gió đêm phe phẩy. Thật lạnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui