Một cảm giác đau nhói thít lấy cổ họng Angiêlic. Cô lại bỏ đi và bước ra trang viên, nơi hoàng hôn đang xuống dần. Những tiếng đàn viôlông và ghi ta vẫn từ các phòng vẳng ra. Bọn người hầu lũ lượt mang các cây nến thắp sáng đến. Những tên đầy tớ khác trèo lên ghế đẩu châm lửa vào những đèn nến cắm ở các bức tường đối diện những tấm gương phản chiếu ánh sáng.
Cô đi vòng quanh lâu đài, và đứng ở chân một bức tường mà trước kia cô đã nhiều lần trèo lên để ghé m
t nhìn lên những kho tàng trong gian phòng kỳ diệu. Nơi này vắng tanh không một bóng người, vì các cặp khách không ngại sương chiều lạnh đều đổ ra bãi cỏ trước mặt lâu đài.
Theo bản năng, cô tụt giày ra rồi bất chấp tấm áo dài, cô nhanh nhẹn trèo lên bám lấy đường viền trên tường của tầng gác. Đêm đã tối đen. Lúc này nếu có người đi qua cũng không thể trông thấy cô bé đang bị che lấp trong bóng tối của ngọn tháp nhỏ.
Cửa sổ tầng gác đề ngỏ, Angiêlic cúi nhìn vào. Cô đoán là trong phòng không có người: một ngọn đèn dầu nhỏ leo lét tỏa ánh sáng vàng vàng, càng làm nổi bật vẻ lộng lẫy của các đồ gỗ và tấm thảm ở chung quanh.
Bỗng nhìn cái giường lớn phủ bằng tấm lụa hoa, Angiêlic thấy hai thân hình trần trụi trắng phau đang quấn vào nhau, bên đám chăn đệm viền đăng ten rối tung bị đẩy rơi xuống đất một phần. Hai người cuộn chặt với nhau khiến thoạt đầu cô tưởng đó là hai thiếu niên chơi vật lộn nhau. Nhưng sau đó cô nhận ra một người đàn ông và một người p align="justify">Bộ tóc nâu xõa rối bời của người đàn ông gần che kín hết khuôn mặt người đàn bà và cái thân thể dài ngoẵng của anh ta như muốn đè hoàn toàn lên chị nọ. Về người phụ nữ, Angiêlic chỉ nhìn thấy thấp thoáng một cái đùi cân đối ghếch lên mình người kia, một bên vú lộ ra dưới hai cánh tay đang ôm choàng chị ta, và một bàn tay trắng thon thon.
Angiêlic ngơ ngác bàng hoàng, tuy nhiên lại lơ mơ cảm thấy thán phục. Cô đã nhiều lần ngắm bức tranh lớn về cảnh yêu đương giữa hai thiên thần nam nữ trên thiên cung, cho nên cô còn giữ lại trong trí nhớ ấn tượng về một hình ảnh đẹp mà ý nghĩa thì cô đã nắm được nhờ trực giác sắc bén của một cô gái nông thôn.
“Vậy yêu nhau là như thế này đấy!” Cô run rẩy nghĩ thầm, thấy vừa sợ, vừa thích thú.
Cuối cùng cặp trai gái rời nhau ra. Họ nằm nghỉ bên nhau, thở nhẹ nhàng khoan khoái gần như ngủ thiếp đi, và không ai nói một lời. Người đàn bà cử động đầu tiên, giơ cánh tay trắng như tuyết, chị ta với tới cái bàn kê gần giường lấy chai rượu nho để sẵn. Chị cười, khẽ thì thào:
- Ôi anh yêu quý, em mệt quá! Chúng mình phải nếm thứ rượu nho này. Anh có uống một cốc không?
Người đàn ông ở phía trong ầm ừ câu gì, tỏ vẻ đồng ý.
Người phụ nữ, hình như đã lấy lại được sức, rót đầy hai cốc, rồi vừa đưa một cốc cho nhân tình, vừa uống cạn cốc của mình một cách rất say sưa. Bất giác Angiêlic nghĩ thầm: Thật khoan khoái biết bao, nếu được nằm mình trần thoải mái trên cái giường kia, được nhấm nháp thứ rượu nho ngon của miền Nam chan hòa ánh nắng.
“Thì ra đây là món “rượu hâm nóng” của ông hoàng bà chúa”, cô thầm nghĩ…
Angiêlic không nhận thấy mình đang ở một tư thế chẳng tiện lợi chút nào. Bây giờ cô có thể nhìn rõ toàn thân người phụ nữ: cô thán phục bộ ngực tròn trĩnh tuyệt mỹ với hai núm hồng thẫm, cái bụng mềm mại và đôi cẳng dài khép lại của người đàn bà.
Cái khay hoa quả trên bàn. Người phụ nữ chọn một quả đào, cắn ăn đầy khoái trá.
- Mẹ kiếp quân phá thối! - Người đàn ông bỗng thét lên, rồi nhảy qua người cô nhân tình xuống chân giường.
Vì không nghe thấy tiếng gõ cửa, Angiêlic tưởng mình bị lộ, nên vội tụt lại và nép người sau ngọn tháp nhỏ, sợ hết hồn.
Khi nhìn lại vào trong phòng, cô thấy người đàn ông đã khoác cái áo ngủ màu nâu rộng thùng thình buộc lại bằng một thắt lưng bằng bạc. Đây là một người hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt không đẹp như thân hình ông ta: mũi dài; đôi mắt sáng nhưng tàn nhẫn làm cho ông ta có phần giống con chim săn mồi.
- Ta đang tiếp bà Công tước Bôpho! - Ông ta quát về phía cửa.
Bỏ qua lời cảnh cáo, một người đầy tớ xuất hiện ở ngưỡng cửa.
- Xin đức ông tha tội cho. Một linh mục vừa tới cổng lâu đài, khẩn khoản xin được vào yết kiến Ngài Côngđê, Hầu tước bảo đưa thẳng ông ta đến đây để chờ lệnh Đức ông.
- Cho ông ta vào! - Hoàng thân Côngđê nói khẽ sau một giây yên lặng.
Ông hoàng thân lại gần cái bàn gỗ mun kê gần cửa sổ, rút mấy ngăn kéo ra.
Từ cửa phía sau của gian phòng, một tên đầy tớ dẫn một người vào: đây là một linh mục có khăn trùm đầu, vừa đi vừa cúi chào lia lịa với một vẻ rất ung dung. Khi đứng thẳng người lên, ông ta để lộ một khuôn mặt rám nắng có đôi mắt đen sâu thẳm, hơi mơ màng.
Việc nhà tu hành đến có vẻ chẳng làm cho người phụ nữ nằm trên giường bận tâm chút nào. Chị ta tiếp tục nhấm quả đào ngon hết sức thản nhiên. Trước đó, chị chỉ làm một việc đơn giản là vứt cái khăn choàng xuống che bớt phần trên của hai đùi.
Người đàn ông tóc hung cúi xuống giấy, rút từ ngăn kéo ra mấy cái phong bì to gắn xi đỏ chót. Ông ta nói mà chẳng quay người lại.
- Có phải linh mục Phukê phái ông đến không, ông linh mục?
- Quả đúng vậy, thưa Đức ông.
Rồi người linh mục nói thêm câu gì đó bằng một thứ tiếng nghe êm tai, mà Angiêlic đoán là tiếng Italia.
- Không cần phải nhắc lại mật hiệu nữa, ngài Exili ạ - Hoàng thân Côngđê nói. Tôi lẽ ra cũng có thể nhận được ông ngay, vì người ta đã tả diện mạo ông cho tôi rồi, và nhờ cái vết xanh ở gần khóe mắt ông. Vậy ra ông là nghệ sĩ tài giỏi nhất châu u trong cái khoa rất khó và rất tinh tế là món pha chế thuốc độc đấy nhỉ?
- Đức ông quá khen đó thôi ạ, kẻ hèn này chẳng qua chỉ hoàn thiện được một vài công thức do các vị tiến bối của chúng tôi ở Phơlorăngxơ truyền lại cho, thế thôi ạ.
- Người Ý thật là những người tài hoa trong tất cả mọi lĩnh vực - Ông Côngđê kêu lên.
Hoàng thân cười phá lên, rồi nét mặt trở lại tàn nhẫn như cũ.
- Ông có mang thứ đó lại chứ?
- Dạ có đây ạ.
Người thầy tu dòng Capuyxanh này lấy từ trong tay áo rộng ra một hộp gỗ trạm trổ. Ông ta tự mở hộp bằng cách ấn ngón tay vào một điểm ở nắp gỗ quý và nói:
- Thưa Đức ông, xin Ngài xem đây. Chỉ cần ta đưa móng tay gãi vào chỗ gáy người đẹp đang nằm, tay nâng con chim bồ câu lên.
Nắp hộp đã mở bật ra: trên miếng lót bằng xa tanh, lóng lánh một cái lọ thủy tinh đầy một chất nước màu ngọc bích. Hoàng thân Côngđê nhặt chiếc l lên rất thận trọng, và giơ ra ánh sáng xem.
- Cường toan Rôma - Cha Exili nhẹ nhàng nói. - Đây là một chất tác động chậm chạp nhưng chắc chắn. Tôi ưa chất này hơn thứ chất độc mạnh có thể gây chết người chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Theo những chỉ dẫn tôi lĩnh được của ngài Phukê, tôi nghĩ rằng: có lẽ chính Ngài, thưa Đức ông, cũng như các bạn của Đức ông, không ai muốn gây ra những nghi ngờ đối với những người tiếp cận với nhân vật ta đang nói đến. Nhân vật này sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi, sẽ chống đỡ được, có lẽ cả một tuần lề, rồi mới chết, nhưng bề ngoài có vẻ chết tự nhiên vì viêm ruột, do ăn thịt thú rừng ôi hoặc thức ăn không tươi. Ta có thể khôn ngoan bố trí sao cho nhân vật ấy ăn sò, hến hoặc một thứ hải sản khác có thể gây hại vì độc tố. Đổ tội gây chết người đột ngột cho những thức ăn đó, việc ấy chỉ là một trò trẻ con.
- Tôi xin cám ơn cha về lời khuyên tuyệt hay đó.
Hoàng thân Côngđê vẫn chăm chú nhìn lọ nước màu xanh lá cây nhạt, trong đôi mắt sáng lên ánh căm thù.
- Hãy cẩn thận, thưa Đức ông - Cha Exili nói tiếp - chất độc này phải được xử lý cực kỳ thận trọng. Để pha chế thuốc này, tôi đã buộc phải dùng một mặt nạ thủy tinh. Một giọt rớt xuống da có thể gây bệnh dẫn đến làm cụt một chân hay một tay.
Hoàng thân đã đặt lại cái lọ trên miếng lót xa tanh.
- Thưa Đức ông, xin phép được nói thêm rằng thuốc nước này không có mùi và gần như không có vị gì. Nó không làm biến chất thức ăn mà ta đem trộn với nó.
- Ông là một con người quý giá - Hoàng thân Côngđê nhắc lại, và có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Rồi ông ta nóng nảy nhặt lên mấy cái phong bì gắn xi để ở ngăn kéo trên cùng.
- Đây là những thứ mà tôi phải trao cho ông để chính thức ký kết với Ngài Phukê. Phong bì này đựng bản tuyên bố của Hầu tước Hôcanhcua. Còn đây là những bản tuyên bố của Ngài Sarốt, của Ngài Plexi, của Phu nhân Plexi, của hu nhân Risơvin, của Công tước Bôpho, của Phu nhân Longgơvin. Tôi còn chưa có ở đây các bức thư của ngài Môpêu, của Hầu tước Cơrêki và vài vị nữa…
- Và thư của Ngài nữa, thưa Đức ông.
- A đúng đấy. Thư ấy đây. Tôi vừa viết xong, chưa kịp ký.
- Thưa Đức ông, dám xin Ngài vui lòng đọc thư của Ngài lên cho tôi được soát lại từng từ. Ngài Phukê cho rằng điều cốt yếu là không được bỏ qua một từ nào.
- Được, nếu ông muốn thế - Hoàng thân nói và hơi nhún vai.
Ông cầm tờ giấy lên đọc to:
“Tôi, Luy 2, Hoàng thân Côngđê xin tuyên thệ và đảm bảo với Ngài Phukê rằng sẽ không bao giờ hứa hẹn trung thành với bất cứ ai khác ngoài Ngài, sẽ không vâng lệnh ai khác, sẽ để Ngài Phukê toàn quyền sử dụng các lâu đài, pháo đài của tôi, khi nào Ngài ra lệnh như vậy.
Để làm tin, tôi xin tạo bức thư viết tay và ký tên.
Làm tại Plexi-Belie, ngày 20 tháng 9 năm 1649”.
- Thưa Đức ông, xin Ngài ký cho. - Cha Exili nói mắt sáng lên dưới bóng cái mũ chùm đầu.
Thật nhanh, như vội làm cho xong đi, ông hoàng Côngđê lấy bút lông ngỗng trên bàn giấy, vót cho nhọn thêm rồi ký tắt dưới thư.
- Tất cả những bức thư khác đều viết với nội dung tương tự và có ký tên - ông ta nói như để kết luận - chắc ông chủ ngài sẽ vừa ý.
- Chắc hẳn là như vậy, thưa Đức ông. Tuy nhiên, tôi chưa có thể rời lâu đài này mà đi được, nếu chưa có những bức thư khác mà Ngài đã hứa tra align="justify"> - Tôi đảm bảo là sẽ nhận được những thư ấy trước mười hai giờ trưa mai thôi.
- Như vậy, từ nay đến lúc đó, tôi sẽ ở lại nhà này. Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ rằng ta nên thận trọng khóa kín các bức thư này trong hộp gỗ mà tôi vừa mang lại.
- Đúng đấy, Ngài Exili ạ.
Cha Exili chỉ cho ông hoàng cách nâng miếng lót xa tanh lên để luồn những cái phong bì hệ trọng kia xuống dưới đáy hộp. Rồi cái hộp lại được đặt lên bàn giấy.
Người linh mục vừa đi ra thì ông Hoàng Côngđê, tựa như đứa trẻ con, cầm hộp mở ra xem.
- Anh có cho rằng thuốc độc này thật sự ghê gớm như ông thầy tu ấy nói không? - Bà Công tước thì thào.
- Ông Phukê đảm bảo với tôi rằng không có ai bào chế thuốc cừ khôi hơn lão già ở thành phố Phơlorăngxơ này.
- Vậy thì Ngài Madaranh đi đời còn gì! - Người phụ nữ nói chậm rãi.
- Đi tong cùng với mọi mưu mô thủ đoạn của lão! Tính mạng lão ta hiện nằm trong tay tôi.
- Người ta bảo rằng Thái hậu thường hay ăn tối cùng với lão, vì bà ta mê lão như điếu đổ.
- Đúng, người ta nói như vậy. - Hoàng thân Côngđê suy nghĩ một lát rồi nói tiếp. - Nhưng tôi không tán thành kế hoạch của bà đâu phu nhân ạ. Tôi đang nghĩ một kế hoạch tinh khôn và có hiệu quả hơn kia. Thái hậu nếu mất hết cả con, thì còn làm được gì nữa? Trong trường hợp đó, bà phụ nữ người Tây Ban Nha ấy chắc sẽ chỉ còn một cách là rút vào trong tu viện để khóc con cho khuây khỏa thôi…
- Đầu độc Đức Vua ư? - Bà công tước giật mình align="justify">Ông Hoàng cười gằn vui vẻ. Ông ta trở lại bàn giấy, và cất cái hộp gỗ trạm trổ vào trong ngăn kéo.
- Em yêu dấu, - Ông ta nói tiếp sau khi khóa ngăn kéo bàn giấy, và thả chìa khóa vào túi áo khoác ngoài của mình - Theo anh, đã đến lúc chúng ta ra với các vị chủ nhà rồi. Chắc người ta sắp mời đi ăn tối.
Angiêlic thấy xương mình hơi đau nên lùi lại một chút về phía đường viền trên tường. Cô nghĩ có lẽ bố đang đi tìm mình nhưng vẫn không thể quyết định dời chỗ đang nấp để bỏ đi được. Trong phòng, Hoàng thân Côngđê và nhân tình đang được bọn người hầu giúp chỉnh đốn áo quần. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng mắng chửi, vì Đức ông Ngài vốn tính nóng nảy.
Cuối cùng, buồng đã vắng bóng người, và lại rơi vào cảnh bí mật như cũ, trong ánh đèn đêm chiếu sáng mờ. Thật nhẹ nhàng, Angiêlic bò tới gần khung cửa sổ rồi lách vào phòng.
Cô chưa biết rõ mình sẽ làm gì đây. Một người nào đó có thể bắt gặp cô. Nhưng cô không sợ hãi. Tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ. Giống như những chuyện về tội ác của lão Gyơ đờ Rét, về ma quái hiện hình quanh lâu đài Môngtơlu.
Dùng ngón tay khéo léo, cô lục trong túi áo khoác vắt trên lưng ghế, rút ra cái chìa khóa nhỏ của ngăn kéo bàn, mở khóa, lấy cái hộp gỗ trong ngăn bàn ra. Hộp làm bằng gỗ trầm hương tỏa mùi thơm phức. Sau khi khóa ngăn kéo và trả chìa khóa vào túi áo, Angiêlic trèo qua cửa sổ quay về chỗ cũ ngoài bờ tường, tay cầm hộp gỗ. Cô bỗng nhiên thấy thích chí, vì nghĩ đến bộ mặt của Đức ông Côngđê khi Ngài nhận thấy lọ thuốc độc và bao nhiêu lá thư quan trọng khác đã không cánh mà bay.
- Đây không phải là mình ăn cắp, cô thầm nghĩ, mà là để ngăn chặn tội ác.
Cô biết rõ chỗ kín nào có thể cất giấu được vật vừa lấy trộm được. Những cái tháp nhỏ mà các nhà kiến trúc Ý đã dựng ở bốn góc tòa lâu đài Plexi duyên dáng, được xây thêm những lỗ châu mai, theo đúng kiểu các lâu đài Trung cổ. Và tháp nào cũng rỗng và trổ nhiều cửa sổ nhỏ.
Angiêlic nhét cái hộp gỗ qua một cửa số nhỏ gần chỗ c nhất, để giấu bên trong nóc ngọn tháp. Họa có tài thánh mới nghĩ tới việc đến tận đây tìm tòi, lục soát!
Giấu xong, cô nhẹ nhàng bám tường tụt xuống đất. Mãi đến lúc này cô mới để ý đôi bàn chân để trần của mình đã lạnh cóng. Cô đi giày rồi quay vào lâu đài.
Mọi người lúc này đều đã trở về các phòng khách đông đủ, vì ngoài trời tối mịt và sương xuống nhiều.
Tiếng lách cách của bát đĩa sứ và cốc pha lê vọng ra từ các phòng lớn và các hành lang dài. Các vị khách đã đến ngồi quanh những bàn nhỏ trải khăn ăn thêu đăng ten.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...