Type: Jane Nguyen
Tần Hữu Sinh quả thực đã khiến Ninh Nhiễm Thanh tỉnh ngộ, cô quay sang nhìn anh với vẻ khó tin: “Ý anh là, có khả năng Phó Cảnh Nhiên đã làm bộ như không phân biệt được Tô Niệm và Tô Khả, cố ý coi Tô Khả thành Tô Niệm,
đúng không?”
“Giả thiết này không phải là không thể xảy ra.”
Giang Hành Chi nói tiếp, ánh mắt lướt qua Ninh Nhiễm Thanh, sau đó nhìn
thẳng về phía Tần Hữu Sinh: “Cậu đã từng tiếp xúc với Phó Cảnh Nhiên,
cậu thấy anh ta là người thế nào?”
Đáy mắt Tần Hữu Sinh thoáng
hiện nét cười, anh ôm Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống chiếc sofa cổ điển
theo phong cách châu Âu ở phòng khách tầng hai, thong dong cất tiếng:
“Đúng là tôi đã từng gặp Phó Cảnh Nhiên mấy lần, theo như tôi biết thì
anh ta sống rất chính trực, cư xử tốt với mọi người, ngày trước chuyện
kinh doanh của nhà họ Tô cũng không ổn lắm, từ khi Phó Cảnh Nhiên tiếp
nhận, chính anh ta là người đã đưa chuyện kinh doanh của nhà họ Tô vào
quỹ đạo ổn định.”
Ninh Nhiễm Thanh chống cằm ngẫm nghĩ: “Thế quan hệ giữa Phó Cảnh Nhiên và vợ anh ta thế nào?”
Nếu “Tô Niệm” ở San Francisco thực sự là “Tô Khả”, Phó Cảnh Nhiên cũng biết chuyện này, là người yêu lâu năm của Tô Niệm, anh ta lại có thể đối xử
với “Tô Niệm giả” như “Tô Niệm thật” được ư?
“Ở đây bọn họ là một đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.” Tần Hữu Sinh dùng hai câu
thành ngữ để miêu tả, nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn chưa đủ ý, lại nói tiếp, “Khi hai người họ đứng bên nhau, sẽ tạo cho người ta cảm giác rằng họ
rất yêu thương nhau, giống như chúng ta vậy.”
Ninh Nhiễm Thanh
bĩu môi khoanh tay tựa vào sofa, nói với giọng không vui: “Thực ra có
một số thứ chỉ phụ nữ chúng tôi mới so đo thôi, còn đàn ông các người có lẽ chỉ cần mặt mũi trông na ná nhau là được.”
“Nói vậy không
đúng đâu.” Tần Hữu Sinh quay sang nhìn cô, giọng nói đầy cuốn hút, “Cũng có khả năng Phó Cảnh Nhiên thực sự không phân biệt được Tô Khả và Tô
Niệm, tính cách có thể bắt chước được, họ là hai chị em bên nhau từ nhỏ, nếu Tô Khả cố ý bắt chước Tô Niệm, giống bảy đến tám phần cũng không
phải việc khó.”
“Giọng nói thì sao, chẳng lẽ đến giọng nói cũng giống nhau ư?”
“Khi ấy hai chị em họ cùng bị bắt cóc, Tô Khả chết, còn Tô Niệm được cứu ra
thì cổ họng cũng bị hủy hoại.” Hai chân Tần Hữu Sinh tao nhã gác lên
nhau, nhìn về phía Giang Hành Chi tiếp tục nói ra những điều mà anh
biết, “Cha mẹ của Tô Niệm và Tô Khả đã ly dị từ rất lâu rồi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tô Khả đi theo mẹ còn Tô Niệm đi theo cha sang
nước ngoài, lúc đó Phó Cảnh Nhiên cũng cùng đi với Tô Niệm sang
California du học, sau khi học xong Tô Niệm và Phó Cảnh Nhiên cùng về
nước thăm mẹ và em gái, cho tới khi xảy ra chuyện.”
“Ý cậu là Tô Niệm và cha tới San Francisco, khi ấy Phó Cảnh Nhiên cũng đi du học theo?” Giang Hành Chi hỏi.
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Giang Hành Chi: “Anh từng học với họ còn gì?” Ý nói, lẽ ra anh cũng phải biết chuyện này chứ.
Giang Hành Chi lạnh nhạt liếc nhìn cô, giọng nói trong như bầu trời ngoài cửa sổ: “Tôi và họ chỉ học cùng nhau ba năm cấp hai, chuyện riêng nhà bọn
họ làm sao tôi biết được?”
Vì câu nói này Ninh Nhiễm Thanh bỗng
thấy thân thiết với Giang Hành Chi hơn: “Tôi hiểu rồi, hồi đi học chắc
chắn anh cũng gần giống tôi, đều là kiểu người không thích giao thiệp
với bạn học, đơn độc khác biệt, kiêu ngạo cá tính.”
Tần Hữu Sinh
bật cười, tiếng cười đầy thu hút ngay kế bên cô, đến Giang Hành Chi đang cúi đầu đứng phía đối diện cũng không khỏi nâng khóe môi.
Ninh Nhiễm Thanh: “Có gì hay đâu mà cười?”
“Anh nghĩ tình cảnh của Hành Chi không hề giống em.” Đáy mắt Tần Hữu Sinh
chứa đầy ý cười, anh nhấp một ngụm hồng trà thím Hà bưng lên, nói một
câu rất công bằng.
Thật là đáng ghét! Ninh Nhiễm Thanh níu lấy tay anh, “Hình như anh càng ngày càng thích trêu em đúng không?”
“Đâu có?” Tay phải của anh ôm lấy vai cô, nhớ đến một chuyện: “Vừa hay cuối
tuần này có một buổi dạ tiệc từ thiện của Hoa Kiều tổ chức ở Nob Hill,
vợ chồng Phó Cảnh Nhiên sẽ tham gia.”
Tần Hữu Sinh thực sự rất
bận, buổi chiều liền trở lại công ty giải quyết công việc. Sau bữa trưa
Giang Hành Chi về phòng ngủ bù, Lại Thư Khiết ra ngoài mua sắm, chỉ có
Ninh Nhiễm Thanh là tẻ nhạt nhất, Tần Hữu Sinh vừa ra khỏi nhà thì cô đã ngồi trên ghế đá trong vườn hoa đợi anh về.
Người giúp việc duy
nhất trong biệt thự của Tần Hữu Sinh là một người phụ nữ người Quảng
Đông, họ Hà, giúp việc cho nhà họ Tần rất nhiều năm, chồng bà cũng vẫn
đang làm tài xế cho cha của Tần Hữu Sinh.
Trên bàn đá màu trắng,
thím Hà lấy ra một hộp dâu rượu cho Ninh Nhiễm Thanh nếm thử: “Thím bảo
con gái thím gửi từ trong nước đấy, đồ nhà làm, ăn cũng được lắm.”
Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng nhặt một quả bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt từ đầu lưỡi thấm vào tim gan, cô cười tít mắt gật đầu với thím Hà:
“Ngon hơn đồ bán trong siêu thị nhiều ạ!”
Thím Hà cười với cô:
“Thím từng thấy ảnh cháu trong phòng của Tần tiên sinh, còn hỏi cậu ấy
khi nào mới được ăn bánh kẹo cưới của hai người nữa?”
Tuy Ninh
Nhiễm Thanh chưa hề nghĩ tới chuyện kết hôn với Tần Hữu Sinh, nhưng cô
vẫn tò mò hỏi thím Hà: “Anh ấy trả lời thế nào ạ?”
Vì Ninh Nhiễm Thanh là bạn gái của Tần Hữu Sinh, thím Hà cũng rất quý mến cô, bà ngồi xuống ghế đối diện với cô: “Tần tiên sinh nói vấn đề này phải hỏi cháu
thì mới có câu trả lời.”
Má Ninh Nhiễm Thanh nóng lên, cô thấy
vui vẻ ngay tức thì. Những lời yêu thương mà đàn ông dành cho phụ nữ,
đôi khi được truyền đạt thông qua bên thứ ba nghe còn ngọt ngào hơn là
nói trực tiếp.
Thực ra trước đây cô cũng suy nghĩ kỹ rồi mới
quyết định không San Francisco với anh, nếu cô thực sự sang đây cùng
anh, với tính cách của cô nhất định sẽ muốn anh dành nhiều thời gian ở
bên cô, mà anh lại bận rộn như vậy, sau này hai người chắc chắn sẽ có
mâu thuẫn.
Thế nên khi ấy cô cự tuyệt anh một cách dứt khoát cũng bởi vì đã suy nghĩ kỹ vấn đề này. Có những chuyện liên quan đến hạnh
phúc nhất định phải được cân nhắc tỉ mỉ, để phòng tránh bi kịch xảy ra.
Gần tới chiều tối Tần Hữu Sinh gọi điện về bảo cô, Giang Hành Chi và Lại Thư Khiết cùng ra ngoài ăn tối.
Tần Hữu Sinh đã đặt trước bữa tối ở nhà hàng hải sản Neptune San Francisco. Nhà hàng hải sản Neptune có một số bàn đặt ngoài ban công, khi thưởng
thức món ăn ngoài trời thì không chỉ có hải sản tuyệt ngon, mà còn có
gió biển nhẹ nhàng tươi mát và phong cảnh tuyệt đẹp của vịnh San
Francisco.
Tà tà bóng ngả về tây, một vệt nắng vàng lấp lánh
chiếu lên Cầu Cổng Vàng trên Bến Ngư Phủ, như thể dát vàng lên toàn bộ
cây cầu, mặt sông sóng sánh ánh nước, đẹp như một bức tranh sơn dầu họa
cảnh hoàng hôn.
Lại Thư Khiết vừa đi mua sắm về, đặt túi lớn túi
bé xuống, khẽ nhún vai: “Đồng nghiệp nhờ tôi mua nhiều đồ quá, tôi lo
không có thời gian mua, đã bắt mọi người phải đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Tần Hữu Sinh nói, gọi người phục vụ lại chọn món ăn, khi chọn món thì đương nhiên Tần Hữu Sinh toàn gọi những món mà Ninh Nhiễm Thanh
thích ăn, đủ loại đủ kiểu hải sản.
Khi gọi món chính, Lại Thư
Khiết đưa thực đơn cho Tần Hữu Sinh: “Em không biết ở đây có món gì
ngon, thầy Tần gọi giúp em một suất đi ạ.”
“Ok!” Tần Hữu Sinh cầm lấy thực đơn, “Giống Thanh Thanh nhé, mì Ý?”
“Được ạ.” Lại Thư Khiết mỉm cười, thế nhưng khi đồ ăn được bưng ra cô ta lại không ăn mà chỉ uống thức uống.
Tần Hữu Sinh nhìn lại Lại Thư Khiết, hỏi với tư cách chủ nhà: “Không hợp khẩu vị à?” Nói rồi anh vẫy tay gọi người phục vụ tới.
Lại Thư Khiết nở nụ cười đầy bất đắc dĩ: “Xin lỗi, em quên không nói, em dị ứng với hải sản.”
Ninh Nhiễm Thanh hơi ngẩn ra, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao lúc nãy cô không nói?”
Lại Thư Khiết không trả lời.
Ninh Nhiễm Thanh thực sự cho rằng cô nàng Lại Thư Khiết này còn quái đản và
yếu ớt hơn cả mình, trước đây không tiếp xúc nhiều nên không biết, đúng
là cùng đi xa mới kiểm nghiệm được tính cách của một người là tốt hay
xấu. Ở chung chưa đến hai ngày cô đã thấy khó chịu với Lại Thư Khiết, mà có lẽ Lại Thư Khiết cũng chẳng thích thú gì cô.
Giang Hành Chi
đặt chiếc dĩa trong tay xuống, liếc nhìn Lại Thư Khiết, lòng cũng thầm
hiểu rõ bèn mỉm cười nói: “Suất bò bít tết này tôi vẫn chưa động vào, để tôi đổi với em.”
Lại Thư Khiết vui vẻ đồng ý, sau đó đổi suất mì ý hải sản của cô ta lấy suất bò bít tết của Giang Hành Chi: “Em cảm ơn thầy.”
Món ăn chính được Tần Hữu Sinh gọi giúp, trước khi gọi Tần Hữu Sinh cũng
từng hỏi ý cô ta, cô ta làm bộ làm tịch cho ai xem chứ. Ninh Nhiễm Thanh thầm mắng Lại Thư Khiết, miệng ăn càng hăng hơn.
Bữa tối kết
thúc Tần Hữu Sinh đi thanh toán, khi đứng dậy anh bỗng sững người, sau
đó cúi đầu nói với Ninh Nhiễm Thanh và Giang Hành Chi: “Trùng hợp quá,
Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả cũng tới đây.”
Đôi vợ chồng người Hoa
đang đi tới chính là Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả, ngoài đời trông hai người họ còn xứng đôi hơn trong ảnh nhiều.
Giang Hành Chi nheo mắt
nhìn Tô Khả và Phó Cảnh Nhiên, nói với Tần Hữu Sinh: “Nếu không biết ở
thành phố A còn có một Tô Niệm nữa, tôi cũng thực sự cho rằng cô ta
chính là Tô Niệm.”
Tần Hữu Sinh khẽ “Ừ”.
Phó Cảnh Nhiên
đứng gần đó cũng nhìn thấy Tần Hữu Sinh, anh ta bèn dẫn người phụ nữ
cạnh mình tới chào hỏi: “Tần tiên sinh, nghe nói anh quay về San
Francisco, không ngờ lại có duyên gặp anh ở đây.”
“Tôi đã quay về San Francisco một thời gian rồi.” Tần Hữu Sinh mỉm cười chào hỏi Phó Cảnh Nhiên.
“Bạn của anh sao?”
“Đúng thế.” Tần Hữu Sinh giới thiệu một cách đơn giản, “Bạn và bạn gái.”
Phó Cảnh Nhiên nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, Tô Khả đứng cạnh anh ta mỉm
cười với cô, tuy không cất tiếng chào hỏi nhưng cũng cực kỳ lễ phép.
Sau khi Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả rời đi, Tần Hữu Sinh giải thích: “Cổ họng
của Tô Khả bị hủy hoại, gần như không bao giờ nói chuyện.”
Buổi
tối Ninh Nhiễm Thanh ngồi khoanh chân trên chiếc giường lớn trong phòng
Tần Hữu Sinh, thảo luận với anh về chuyện của Tô Khả Tô Niệm xong, cô
không khỏi than vãn với anh: “Ừm… em ghét Lại Thư Khiết.”
“Anh cũng nhận ra rồi.” Tần Hữu Sinh vừa tắm xong, đang lau tóc.
Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi, đi vào trong điểm: “Em nghĩ Lại Thư Khiết thích anh.”
“Hả?” Tần Hữu Sinh vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cô: “Sao em lại nghĩ thế?”
“Anh không thấy cô ta coi em là tình địch à?” Ninh Nhiễm Thanh xụ mặt, “Mà sao hôm nay anh lại gọi đồ ăn giúp cô ta?”
Tần Hữu Sinh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô: “Ngày xưa em nói nữ sinh toàn trường đều coi em là tình địch, bây giờ chỉ có mỗi Lại Thư Khiết mà em
đã thấy lo rồi sao?”
“Em thấy hình như anh còn thấy vui nữa.”
“Người ta mới để ý tới anh hơn một chút mà em giận đến mức này, đương nhiên
anh phải thấy vui rồi.” Anh nói xong thì định đè lên người cô.
Cô đẩy anh một cái: “Khoan khoan, em thấy hơi đói.”
Đúng là trước khi làm một số chuyện thì cần phải bổ sung thể lực, Tần Hữu
Sinh bèn xuống giường: “Anh đi hâm nóng cho em một cốc sữa nhé?”
Ninh Nhiễm Thanh thơm lên má anh: “Đi đi.”
Có rất nhiều thói quen của phụ nữ đều được đàn ông chiều chuộng mà thành,
Tần Hữu Sinh cực kỳ tin tưởng điều này, khi anh ra khỏi phòng đóng cửa
lại, đang định xuống dưới hâm sữa lại thì Lại Thư Khiết bước ra từ phòng ngủ cho khách, vuốt vuốt tóc, nói với anh: “Luật sự Tần, cho em mượn
máy sấy của anh một lúc được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...