A: "Các cô có nghe gì chưa? Trợ lý tổng giám đốc mới tuyển, là một đại mỹ nhân."
B: "Nghe nói, trước đây cô ấy làm ở Hải Vận."
C: "Sáng nay tôi thấy cô ấy, thật sự rất xinh đẹp."
B: "Xinh thế nào?"
C: "Đôi mắt ngập nước, má hồng như đào, da trắng như mỡ đông." (@@ so sánh kiểu gì thế này) Dừng một lát, C nói tiếp: "Chết thật, biết mỹ nữ nhưng lại không thể miêu tả được khí chất cô ấy, vẻ đẹp của cô ấy khiến con gái cũng phải trầm trồ. Cô sẽ ghen tị, sẽ rất GATO."
A: "Thật muốn gặp người thật giá thật."
C: "Chẳng lẽ cuối cùng tổng giám đốc cũng muốn gần nữ sắc rồi, trước đây không phải trợ lý đều là nam sao."
B: "Tổng giám đốc cũng rất đẹp trai."
...
Nhà vệ sinh nữ quả nhiên là hội bà tám.
Tuy biết việc tôi về công ty gây ra rất nhiều lời đồn, nhưng chưa từng nghe trực tiếp như bây giờ.
Vốn định chờ họ nói xong mới ra, nhưng thấy họ vẫn bàn luận sôi nổi, tôi vẫn cắn răng mở cửa, rửa tay như không nghe thấy gì, cười với ba người đang ngu ngơ nhìn tôi qua gương, xoay người rời đi.
Đi được một đoạn, vẫn nghe thấy người phía sau đang nói: "Chính là cô ấy, chính là cô ấy."
"Đẹp không gì sánh bằng."
"Tiểu La, giám đốc Tần đâu." Về văn phòng không thấy người kia, Tiểu La là trợ lý của Tần Diệc Phong, mấy hôm nay tôi học được rất nhiều điều từ cậu.
Ví dụ như mỗi sáng sớm tổng giám đốc phải uống một ly cà phê đen, sau khi anh đi làm sẽ chuẩn bị cho anh. Ví dụ như tổng giám đốc có một phòng nhỏ kế bên, nếu giữa trưa có rảnh, anh sẽ chợp mắt một lát. Ví dụ như cách ít lâu phải đi mua đồ vest, sơ mi và cà vạt mới đặt ở phòng thay đồ cho anh.
Những chuyện nhỏ nhặt, tôi đều nhớ kỹ.
"Tổng giám đốc Tiêu Viễn của tập đoàn Tiêu Thị đưa người sang nghiên cứu, tổng giám đốc và các vị cấp cao khác đang đón tiếp ở phòng họp." Tiểu La cười trả lời tôi.
Làm trợ lý nhỏ của Tần Diệc Phong, tôi cũng biết, mấy chuyện lớn gần đây, trong đó có dự án khai thác du lịch làng Sơn Thủy thành phố S.
Tiêu Thị là tập đoàn hàng đầu trong giới bất động sản, mặc dù các ngành khác phát triển không tệ, nhưng chủ yếu vẫn là bất động sản. Nếu SK muốn có thành tựu về bất động sản ở thành phố S, hợp tác với Tiêu Thị là phương án tốt nhất.
"Sao cậu không đi?" Mấy cuộc họp thế này, thường Tiểu La sẽ đi theo ghi chép.
"Tổng giám đốc bảo em ở lại bào cho chị biết là anh ấy đi họp." Tiểu La nói rất nghiêm túc, tôi suýt thì bật cười.
Người này, đúng thật là...
Khoảng hai tiếng sau, tiếng chuông thuộc về người nào đó vang lên: "Giám đốc Tần, có gì phân phó?"
"Chờ em ở bãi đỗ xe, Tiêu Viễn mời."
"Được, xuống ngay."
Cúp máy, nhanh chóng rời chỗ ngồi, đi thang máy xuống bãi giữ xe, Tần Diệc Phong đang ngồi trong xe, có vẻ như tâm tình rất tốt.
"Hôm nay họp thuận lợi không?"
"Ừ." Anh khẽ lên tiếng. "Nói đến mấy chi tiết, anh rất thích."
"Giám đốc Tần có thể tiết lộ chút không, để trợ lí nhỏ em đây cũng được vui lây." Nhìn anh vui như vậy, tôi cũng bất giác vui theo. Tiện tay mở radio, trong đài đang phát "Em của ngày xưa ấy" của Hứa Ngụy. (bài này đúng ra nên dịch là "em của ngày hôm qua", mà sợ mọi người lộn với bài hát của Sơn Tùng nên để thế này, có phần không hay lắm, ca sĩ là Hứa Ngụy, không phải Hứa Ngụy Châu. Ai muốn nghe có thể search "Hứa Ngụy Once you")
"Cũng được thôi, nhưng em có chắc là mình muốn nghe không?" Anh càng tỏ ra thần bí, tôi càng tò mò.
"Tôi nghiêm túc gật đầu, sau đó nghe thấy anh nói.
"Lúc em say luôn miệng kêu Tần Diệc Phong, khi Diệc Thâm vừa sinh ra, mỗi lần thằng bé khóc, em đều luống cuống như một đứa trẻ... Cậu ấy nói em rất nhớ anh, nói mình ghen tỵ với anh, vì anh có được trái tim em."
Tôi đơ mặt.
"Không phải các anh đang họp bàn chuyện du lịch làng Sơn Thủy à, nói mấy chuyện linh tinh này làm gì."
"Chuyện liên quan đến em đều là chuyện lớn được ưu tiên số một, sao lại là linh tinh." Dừng xe, tắt máy, anh nghiêng đầu, hé môi mang theo nụ cười chết người.
"Anh Tần này, gần đây anh nhất định đã ăn rất nhiều mật." Miệng ngọt thế cơ mà.
"Phải đó, cho anh ăn miếng nữa nào." Anh nói, đoạn kéo tôi vào lòng, bờ môi ấm áp lại chạm vào tôi.
Cái gì gọi là thiêu thân lao đầu vào vửa, tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi.
Bỗng tôi cảm thấy đầu ngón tay mát lạnh, ngón áp út được anh đeo lên một chiếc nhẫn màu bạc, thiết kế đơn giản, lại khiến người ta không thể rời mắt.
"Gì vậy?" Đây là đang cầu hôn đúng không? Tôi vẫn nhớ đây là tác phẩm phụ trong lớp thiết kế ở đại học của anh.
"Trói em lại." Anh nói, cười mở cửa xe, xuống xe.
Tôi vẫn ngồi trên ghế chưa kịp hoàn hồn, làm gì có ai cầu hôn như vậy. Khi xuống xe tôi mới nhận ra, sao lại dừng xe trước cửa cục dân chính, không phải đi ăn cơm sao.
"Chúng ta kết hôn đi."
"Kết hôn." Tôi mở to mắt nhìn anh, không thể tin nổi. "Nhưng em không mang theo hộ khẩu."
"Yên tâm, anh lo xong cả rồi." Anh lấy tập hồ sơ khỏi xe, giơ chứng minh thư và hộ khẩu lên trước mặt tôi.
Tôi ngây người.
Lúc này điện thoại của tôi vang lên, Tiểu Thâm ở đầu dây bên kia vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ lấy ba đi. Ba bảo chỉ cần con nói, mẹ nhất định sẽ đồng ý, mẹ, mẹ đồng ý nha."
Nhìn người đẹp trai nào đó đang cười dịu dàng nhìn tôi, lại nghe giọng nói đáng yêu trong điện thoại, tôi khẽ nói: "Em đồng ý."
Đầu tiên là gạt đeo nhẫn, sau đó tìm con trai giúp đỡ.
Tôi nghĩ con đường sau này, sẽ toàn là kế hoạch của Tần Diệc Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...