Anh ta mím môi, hơi cau mày nói: "Lúc quan trọng thì chẳng thấy ai, ông đây kết bạn thật không cẩn thận.
"
Cái này! thì liên quan gì đến kết bạn không cẩn thận?
Ra khỏi thành phố, đường không còn tắc nên anh ta bắt đầu tăng tốc.
Đường về núi Nam vẫn là đường đất nhiều nơi, núi non gập ghềnh nên xe chạy được một đoạn thì không thể đi tiếp, chúng tôi chỉ có thể xuống xe đi bộ đến ngọn hải đăng.
Vì lo lắng nên tôi đi không ngừng nghỉ suốt cả chặng đường.
Lúc đầu, Thẩm Hữu Thịnh còn hùng hổ mắng Lục Như Mai là đồ mất não, thế mà lại đưa một đứa trẻ đến nơi như vậy, nhưng sau khi leo một đoạn đường thì không còn sức để chửi bới nữa.
Leo được một lúc, Thẩm Hữu Thịnh ngồi trên tảng đá ven đường nghỉ ngơi, thở hổn hển nói: "Không được, nghỉ ngơi chút đi, tôi sắp chết đến nơi rồi, làm thế quái nào mà Lục Như Mai lại lên đó được, mệt chết ông rồi.
"
Thấy anh ta mồ hôi nhễ nhại, tôi lo lắng, mở miệng hỏi: "Hay anh cứ nghỉ ngơi ở đây, tôi đi trước?"
Anh ta xua tay, đứng dậy nói: "Không sao, bình thường không tập thể dục thường xuyên nên không có sức thôi.
" Sau đó nhặt một cành cây bên đường, gắng gượng nói: "Đi thôi.
"
Tôi gật đầu, lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục leo núi.
Khó khăn lắm mới leo lên đỉnh núi lại chẳng thấy ai dưới ngọn hải đăng.
Sau khi nhìn xung quanh, Thẩm Hữu Thịnh tặc lưỡi hỏi: "Cô có chắc Lục Như Mai bắt thằng bé đến đây không?"
Tôi gật đầu: "Cô ta nói đến dưới ngọn hải đăng núi Nam mà.
"
Anh ta chau mày, nhìn dáo dác rồi phóng tầm mắt về ngôi nhà gỗ cách đó không xa, mở miệng nói: "Chẳng lẽ ở trong đó?"
Tôi nhìn về phía căn nhà gỗ, không lớn lắm, vì nằm trên đỉnh núi quanh năm nắng gió nên trông rất cũ kỹ, xung quanh còn chất đống nhiều củi dễ cháy.
Ngập ngừng chốc lát, tôi nói: "Qua đó xem sao.
"
Quả nhiên, khi vừa đến gần ngôi nhà, chúng tôi đã thấy Lục Như Mai ra ngoài với một người đàn ông trung niên.
Nhìn thấy tôi, mặt Lục Như Mai đầy khinh thường cười lạnh: "Đường Hoài An, có vẻ cô không hẳn là người kén ăn, ngay cả đàn ông bên cạnh Gia Huy cô cũng không tha.
"
Chướng tai những lời tục tĩu của cô ta, Thẩm Hữu Thịnh đáp trả thẳng thừng: "Lục Như Mai, đầu cô toàn rác thôi hả? Cô nghĩ ai cũng có phẩm chất, ăn nói và làm việc không cần suy nghĩ như cô hả.
"
Lục Như Mai bị chửi, sắc mặt hơi sầm sì.
Bị Thẩm Hữu Thịnh sỉ nhục, cô ta quay sang nhìn tôi, hừ lạnh nói: "Đường Hoài An, có vẻ cô không muốn đưa thằng em ốm yếu của cô về rồi.
" Dứt lời, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Chú Khôn, đốt đuốc thiêu nơi này đi, xem ra cô Đường không thực sự muốn đưa người đi.
"
Người đàn ông gật đầu, do mang khẩu trang, không biết mặt mũi ra sao nhưng luôn có cảm giác quen thuộc, chỉ là tôi không tài nào nhớ nổi.
Thấy người đàn ông lấy bật lửa định phóng hoả, tôi hốt hoảng nói: "Lục Như Mai, cô bực chuyện gì cứ trút lên người tôi, ra tay với một đứa trẻ, cô không cắn rứt lương tâm sao?"
Cô ta hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường: "Được thôi, cô muốn đưa em trai mình về thì phải dập đầu lạy tôi một trăm cái.
".
"Lục Như Mai, cô điên rồi!" Thẩm Hữu Thịnh gầm lên.
Lục Như Mai không thèm quan tâm, đôi mắt nhìn tôi đầy căm hận, như cười như không, có thể thấy cô ta chỉ muốn làm nhục tôi, nhìn cô ta, kìm nén mọi cảm xúc, hỏi: "Tôi lạy đủ thì cô sẽ thả Đường Bảo Nam ra?"
Cô ta đắc ý gật đầu: "Tất nhiên!"
Tôi mím môi quỳ xuống, Thẩm Hữu Thịnh muốn ngăn tôi lại: "Cô điên rồi ư? Rõ ràng người phụ nữ này chỉ muốn chơi cô thôi, sao cô lại quỳ thật?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...