Vẫn cười nhìn ta, hắn duỗi tay kéo ống tay áo ta, nhẹ giọng gọi: "A Tụ."
Không biết vì sao, từ đôi mắt của hắn ta lại nhìn thấy một mạt thê lương. Nhớ tới lời hắn vừa nói, lần này hồi kinh, sợ là sẽ không trở lại, bất giác nhíu mày, ta không muốn hỏi hắn vì sao.
Từ nhỏ không có nương, so với Thừa Tướng phủ ở kinh thành, thời gian hắn sống trong Cung phủ ở Du Châu nhiều hơn một lúc. Hiện tại lớn rồi, đương nhiên phải trở về. Hắn giống Cung Khuynh Nguyệt, xuất thân tuy hiển hách như lại không được tự do.
"Nghe nói long nữ từng xuất hiện ở yển hồ." Ánh mắt hắn bỗng dưng nhìn mặt hồ phía sau ta, khẽ nheo lại, cười nói, "A Tụ, ngươi múa khẳng định đẹp hơn nàng ấy."
Ta ngẩn ra, cười cười: "Sao biểu thiếu gia biết? Ngài còn nói nô tỳ khiêu vũ rất khó xem."
Hắn cười nhợt nhạt: "Gạt ngươi thôi."
Ta bật cười thành tiếng: "Kỳ thật A Tụ cũng lừa ngài, trên đời này căn bản không có ai có thể nhảy được Lăng Ba."
Ánh mắt hắn thu về, dừng trên người ta, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi sẽ không gạt người." Hắn chắc chắn mà nhìn ta, bởi vì hắn biết, lần này người dự tiệc là nhân vật quan trọng, nếu ta có sơ suất gì, tất nhiên sẽ liên lụy Cung phủ.
Cung phủ có ân với ta, ta đương nhiên không thể làm vậy.
Chậm rãi thu lại ý cười, ta cúi đầu nhìn hắn. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu xuyên qua lá cây tươi tốt, từng hàng từng hàng rải rác chiếu lên mặt hắn. Ta nghiêm túc mà nhìn, thấp giọng hỏi: "Biểu thiếu gia vì sao phải nhất định xem?"
Hắn đứng lên, đi về trước vài bước, cúi đầu nhìn ảnh trong nước, nói: "Chưa có ai thấy, vậy để ta là người đầu tiên xem được không?"
Động môi, ta vốn dĩ định nói, kỳ thật sớm đã có người trông thấy, chỉ là không biết vì sao, lời tới yết hầu lại đột nhiên nuốt xuống. Ta chỉ cười nói: "A Tụ chỉ có buổi tối mới có thể nhảy Lăng Ba."
Hắn quay đầu nhìn ta, gật đầu: "Vậy chúng ta chờ tới trời tối." Hắn xoay người, dựa vào thân cây ngồi xuống.
Ta kinh ngạc tới gần: "Biểu thiếu gia..." Chờ trời tối, thân mình hắn không chịu nổi cái lạnh, vừa rồi vội vàng ra ngoài, căn bản không mang theo áo khoác.
"A Tụ, cùng ngồi đi." Hắn chỉ vào đất trống bên cạnh.
Ta không ngồi, vẫn đứng đó: "Biểu thiếu gia ở đây giở tính tình, lát nữa trở về, chịu khổ chỉ có mỗi mình A Tụ." Vạn nhất hắn sinh bệnh, ta chắc chắn sẽ rất thảm. Cho dù vì chuyện yến tiệc trước mắt sẽ không có ai động vào ta, nhưng xong việc, nợ vẫn phải trả lại.
Hắn nhíu mi, bật cười nhìn ta: "Nhưng ta lại thấy ngươi thà chịu khổ cũng không muốn nhảy." Trên mặt là nụ cười nhưng ngữ khí lại hỗn loạn chua xót, ta không biết hắn rốt cuộc đang tiếc hận điều gì.
Thầm than một tiếng, hắn cho rằng ta đang qua loa lấy lệ với hắn, cho rằng ta không muốn nhảy.
Lại không biết, ta không phải không muốn, mà là không thể.
Hắn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi, nếu ngươi thật sự không muốn, ta sẽ không ép ngươi."
Hắn thất vọng đứng dậy, ta không nói lời nào mà theo sau hắn, không khỏi quay đầu thoáng nhìn mặt hồ bình lặng kia.
Trong thiên hạ, ngoại trừ ta sợ rằng không còn ai biết bí mật của Lăng Ba.
Nghĩ tới, lại đột nhiên muốn cười, ta thật không rõ vì sao một vũ hội Lăng Ba đột nhiên danh khắp thiên hạ, thậm chí có lời đồn, nói long nữ từng xuất hiện ở yển hồ.
Đi được vài bước, trong lúc lơ đãng ta phát hiện khăn tay trên người đã mất, có lẽ đã rớt bên bờ hồ.
"Sao vậy?" An Kỳ Dương quay đầu hỏi ta.
Ta vội đáp: "Nô tỳ làm rớt khăn, biểu thiếu gia xin đợi một chút." Dứt lời, cũng không nhìn hắn, ta lập tức xoay người chạy về.
Tìm một vòng vẫn không tìm thấy, không lẽ là thất lạc ở trong phủ? Vừa xoay người, liền mơ hồ nghe tiếng nói chuyện sau thân cây. Ta theo bản năng đi về phía trước, định đưa mắt nhìn, một bàn tay to đột nhiên vươn tới, hung hăng nắm chặt ta kéo qua. Mới hoàn hồn, mũi kiếm đã đặt trước ngực, giọng nói của một người vang lên bên tai: "Công tử, bắt được một thích khách!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...