Nghiền xương thành tro, ta không biết hắn có thật sự nhẫn tâm thế không. Chỉ là, thời điểm vừa dứt lời, ta cảm nhận được ngón tay đang giữ cằm ta thoáng động, nhưng đôi mắt bình tĩnh như nước kia không hề thay đổi.
Chỉ có, bên trong đồng tử ánh lại gương mặt của ta.
Nữ tử đứng sau hắn như kinh hãi, không thể tin được mà nhìn ta, động môi, nhưng một câu vẫn không nói.
Khóe miệng khẽ động, hắn đột nhiên cười lạnh: "Nghiền xương thành tro? Thì ra là trẫm không biết ngươi còn dũng khí như vậy. Tốt lắm, quả nhiên hết lần này tới lần khác ngươi đều khiến trẫm kinh ngạc."
Miễn cưỡng cười, ta nhìn dung nhan anh tuấn của hắn. Mưa, vẫn không ngừng rơi xuống, chảy xuôi qua mặt hắn, mặt ta, mà hình ảnh trong mắt nam tử lại ngày càng rõ ràng.
Nhìn chăm chú, ta hé môi: "Được không?"
Trong lòng hắn tất nhiên hận ta, nghiền xương thành tro liệu có đủ giải hận?
Hắn nhấp môi, lực đạo trong tay không hề thuyên giảm, đau đớn khiến ta càng thêm thanh tỉnh.
Nữ tử phía sau cuối cùng cũng tiến lên, thấp giọng: "Hoàng Thượng, Tiền công công... Là người của Thái Hoàng Thái Hậu, ngài..."
Không khỏi chấn động, ta cả kinh ngước mắt nhìn nữ tử, nàng phảng phất như nhận ra điều gì, ánh mắt hướng về phía ta, khóe môi thoáng lộ ý cười.
Nàng rõ ràng cố ý! Nhắc nhở hắn Tiền công công là người của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng đang dùng kế khích tướng!
Hắn cười khinh một tiếng, mở miệng: "Trẫm mới là hoàng đế." Dừng lại, hắn tiếp tục, "Còn không kéo nô tài này xuống?"
Hắn là đang nói cho nàng biết, bất luận hắn làm gì đều không cần kiêng dè bất kỳ ai. Hôm nay, nếu hắn giết gã, không phải vì Thái Hoàng Thái Hậu. Nếu hắn thả gã, cũng đồng nghĩa như vậy.
Sắc mặt nữ tử trắng bệch, cắn môi, không dám nhiều lời.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài tha cho nô tài, Hoàng Thượng!" Tiền công công dập đầu liên tục.
Ngoài điện liền truyền tới bước chân thị vệ.
Trong lòng hoảng sợ, ta cắn răng, vội nói: "Để ta chết lần hai, ngài còn cảm thấy không đủ sao? Ngài rốt cuộc muốn..."
"Chết lần hai?" Hắn nhẹ giọng cắt ngang, "Mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền? Dùng mạng để đổi, có thể. Trẫm vẫn luôn đợi, đợi ngươi nói với trẫm, người đó, ở đâu?"
Câu hỏi của hắn khiến ta cứng đờ.
Khiếp sợ nhìn nam tử trước mặt, thì ra, đây mới chính là nguyên nhân hắn chậm chạp không giết ta!
Ta vẫn luôn cho rằng, trái tim còn quyến luyến, hắn sẽ không đành lòng. A, thì ra, căn bản không phải như vậy!
Từ đầu đến cuối, hắn đều không quên đại sự của mình.
Thì ra cảm giác đối với hắn khi đó lại là sự thật, nam tử như vậy vĩnh viễn sẽ không để tình cảm cản đường. Hắn luôn biết bản thân đang muốn thứ gì.
Chán nản mà cười: "Hoàng Thượng còn không hiểu ta sao?"
Sắc mặt không hề thay đổi, hắn chỉ nói: "Hiểu. Chỉ là trẫm, vẫn hi vọng vào vài việc xa vời."
Hi vọng xa vời...
Kinh ngạc nhìn hắn, dù cho suy sụp vẫn rất muốn cười, nghe hắn lời này, ta đột nhiên cảm thấy không hòa hợp.
Thị vệ đã tới giữ chặt hai tay Tiền công công, Tiền công công vẫn khóc lóc xin tha như cũ, thanh âm kia một lần lại một lần quanh quẩn ngoài Càn Nguyên Cung.
Mưa gió hỗn loạn, một hương vị ướt át dâng lên. Không khí lập tức trầm xuống, bọn thị vệ thế nhưng không dám tùy tiện kéo Tiền công công xuống.
Ai cũng không nói một lời.
Thường công công đứng từ xa, dù đã căng mở, lại không dám tới gần.
Thật lâu sau, hắn trầm giọng: "Rốt cuộc vẫn là trẫm hi vọng xa vời." Buông tay, hắn phất áo bào đứng dậy, lãnh đạm nhìn đám thị vệ, "Kéo xuống."
Tiền công công đã bị kéo đi, hắn xoay người, đi một bước, lại dừng, sau hồi lâu mới lên tiếng: "Thường Cừ, đưa nàng về Hinh Hòa Cung."
Thường công công nhận lệnh, đi tới dìu ta.
Thanh âm kia, xuyên qua màn mưa lần nữa truyền đến: "Duyên phận giữa trẫm và ngươi kết thúc tại đây, nếu đã một lòng muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi. Ngày mai, trẫm ban ngươi ba thước lụa trắng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...