Hoàng Hậu cười nói: "Chiêu Nghi sao lại không cẩn thận như thế?" Dứt lời, nàng duỗi tay, nhưng không phải kéo lấy ta, mà là, lại đẩy ta ra. Ta theo bản năng giữ chặt lan can, nàng tới gần ta, khẽ cười, "Đừng căng thẳng, bổn cung là tới đỡ muội." Nàng ta quả nhiên không dùng sức, thì ra, chỉ dọa ta sợ. Nguyên Thừa Hạo tới, nàng ta không dám quang minh chính đại đẩy ta xuống kia.
"Sao thế?" Bên cạnh truyền đến giọng của nam tử.
Hoàng Hậu cười: "Muội muội đứng không vững, thần thiếp muốn đỡ muội ấy. Hoàng Thượng sao lại rời khỏi bãi săn?"
Hắn nhìn ta, nói: "Trẫm sai người đổi con ngựa khác rồi trở về." Tới bên cạnh ta, hắn trầm giọng, "Ngã xuống, nàng muốn chết hả!"
Ta nghẹn lời. Vừa rồi ta cho rằng Hoàng Hậu thật sự sẽ đẩy ta xuống, thật sự đẩy xuống thì thôi, nhưng nàng lại thu tay, xem ra Hoàng Hậu không phải kẻ hồ đồ. Lòng bàn tay chậm rãi xẹt qua tua rua, ánh mắt nhìn nữ tử trước mặt. Giờ phút này lực chú ý của nàng đã không còn trên người của ta, mà dịu dàng cười trò chuyện với Nguyên Thừa Hạo.
Nàng quả nhiên là Hoàng Hậu dịu dàng nhất, cho dù buổi tối ở tẩm cung đã làm chuyện khác người, hiện tại ở trước mặt kẻ khác, nàng vẫn đoan trang hiền huệ.
Kéo ngọc bội xuống, vẫn là ta xem nhẹ Hoàng Hậu, cho rằng tua rua này có thể khiến nàng ta rối loạn. Sự thật nói ta biết, vẫn là ta ngây thơ. Thái Hoàng Thái Hậu chọn Diệp Mạn Ninh làm Hoàng Hậu cũng không phải tùy tiện chọn. Khả năng ẩn nhẫn của nàng tốt hơn tất cả phi tần trong cung, cho nên mới ngồi được hậu vị mẫu nghi thiên hạ.
Thị vệ thay ngựa trở về, Nguyên Thừa Hạo đứng lên, trước khi đi, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên gọi hắn: "Hoàng Thượng chú ý một chút." Bà lại dặn dò thị vệ bên dưới, "Bảo vệ Hoàng Thượng cho tốt, nếu có sơ suất gì, ai gia lấy đầu của một đám các ngươi!"
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!" Bọn thị vệ trịnh trọng đáp.
Hắn đi ngang qua ta, trầm giọng: "An phận một chút cho trẫm!"
A, sao hắn lại nhận định là ta không an phận?
Giận dỗi xoay người, không muốn nhìn hắn. Những phi tần đó, ai nấy đều mở to hai mắt dõi theo hắn. Ta nghe tiếng vó ngựa phía sau ngày càng xa, mãi đến khi không còn nghe thấy, xoay người, quả nhiên đã không còn thấy hắn.
A Man lúc này mới tới bên, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương không sao chứ?"
Ta lắc đầu.
Hoàng Hậu xem như không có chuyện gì mà tiếp tục trò chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu, thỉnh thoảng còn nhìn ta. Ta cười với nàng, thuận tay ném ngọc bội trên người xuống đài xem thú.
Nàng cuối cùng cũng nhịn không được, đột nhiên đứng lên.
Hiền Phi ở bên khẽ cười: "Chẳng lẽ nương nương còn chưa nhìn đủ cảnh đàn thú vồ mồi sao? Thần thiếp vừa mới nhìn, chúng no rồi liền lười biếng, khác xa bộ dáng giương nanh múa vuốt khi nãy."
Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu: "Đúng vậy, lần đầu ai gia nhìn thấy cũng bị dọa sợ, bây giờ, lại cảm thấy không đáng sợ như vậy."
Chỉ mình ta biết, Hoàng Hậu nào vì việc này? Nàng là thấy ta ném tua rua xuống đài xem thú, nhất thời nhịn không được mà thôi.
Ta tiến lên, nhẹ giọng: "Thái Hoàng Thái Hậu, thần thiếp vô ý làm rớt ngọc bội xuống đài xem thú, việc này phải làm sao cho đúng đây?"
Đường Tiệp Dư cười lạnh: "Chiêu Nghi nương nương còn thiếu ngọc bội để dùng sao? Hoàng Thượng ban thưởng chắc cũng không ít."
Ta nhíu mày: "Không phải đau lòng ngọc bội kia, mà là tua rua bên trên thật sự rất đẹp."
Hiền Phi cười nói: "Chỉ một cái tua rua mà thôi, đáng giá mấy tiền?" Mắt phượng của nàng xẹt qua Hoàng Hậu, ta nhịn không được mà muốn cười, xem ra lúc nãy Hiền Phi đã chú ý đến ta và Hoàng Hậu.
Sắc mặt Hoàng Hậu vẫn khó coi, e rằng đã hận ta thấu xương, nhưng ta không sợ nàng, ta chính là muốn nhìn xem sự ghê tởm dưới vỏ bọc dịu dàng vô hại kia là như thế nào.
Sắp đến buổi trưa, Thanh đại nhân giục ngựa như điên chạy đến, ông ấy vội vã chạy lên đài xem thú, quỳ xuống: "Thái Hoàng Thái Hậu, không xong rồi, Hoàng Thượng mất tích!"
Hôm qua edit kiểu gì mà nhìn thiếu đoạn này!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...