Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyền lực ở trong tay Nguyên Thừa Hạo và Cảnh Vương, trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu tất nhiên sẽ có cân nhắc.

Dương tướng quân tự mình tiễn chúng ta hồi cung, Càn Nguyên Cung, lại không thấy Thường công công. Ta đột nhiên có dự cảm không lành, Thường công công không ở đây, như vậy còn Vân Mi? Có phải cũng không ở Hinh Hòa Cung không?

Điều này có ý nghĩa gì, lòng ta đương nhiên hiểu rõ.

Trong tẩm cung của Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đoan chính ngồi chờ chúng ta.

Thị vệ dìu Nguyên Thừa Hạo vào, Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, Ti Y vội dìu bà đứng dậy: "Hoàng Thượng sao vậy?"

Cảnh Vương thong dong đáp: "Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, đại phu nói, Hoàng Thượng có tâm sự tích tụ trong lòng, nên mới bị bệnh.

Thái Hoàng Thái Hậu hừ một tiếng, quát: "Đi gọi thái y cho ai gia!" Bà ta không tin Nguyên Thừa Hạo thật sự bị bệnh.

Cảnh Vương không ngăn cản, chỉ nói: "Thần đã đưa Hoàng Thượng trở về, xin được cáo lui trước."

Thái Hoàng Thái Hậu tức giận xoay người ngồi xuống.


Ta co quắp đứng một chỗ, giờ phút này không dám xin trở về, sợ vừa nói, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ nhớ tới ta, sau đó trị tội.

Thái y tới, chờ ở ngoài điện.

Nguyên Thừa Hạo đột nhiên lên tiếng gọi: "Thường Cừ!"

"Nô tài đó, ai gia đã cho người nhốt lại."

Hắn không chút sợ hãi mà nói: "Trẫm chỉ quen để gã hầu hạ."

Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh: "Hoàng Thượng phạm lỗi là do những nô tài xúi giục, hỗn trướng như vậy, tất nhiên phải nghiêm trị!"

Hắn cười: "Trẫm ngay cả một nô tài cũng không làm chủ được, thế thôi, thân mình trẫm không khỏe, hoàng tổ mẫu cũng đã nói trẫm sẽ nghỉ triều mấy ngày. Trẫm đã nói với Lục thúc, để thúc ấy tạm thời giúp trẫm xử lý chính sự."

Thái Hoàng Thái Hậu cơ hồ từ trên ghế nhảy dựng lên: "Hoàng Thượng nói cái gì?"

"Hoàng tổ mẫu gấp làm gì, Lục thúc ở kinh thành không lâu, chỉ như thế mấy ngày mà thôi."

"Hoàng Thượng đây là dẫn sói vào nhà!" Bà ấy kích động đến quên luôn ta còn đang đứng bên cạnh.

"Sao hoàng tổ mẫu lại nói thế?"

"Hoàng Thượng không sợ ông ta soán quyền sao!"

Hắn hỏi ngược lại: "Trẫm có quyền để ông ta soán sao?"

"Ngài..." Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến một câu cũng không nói nên lời, tay chỉ vào hắn run rẩy không thôi.

Ti Y vội dìu bà, nhỏ giọng khuyên: "Thái Hoàng Thái Hậu bớt giận, Hoàng Thượng còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Cô cô vẫn là dìu Thái Hoàng Thái Hậu trở về trước đi, trẫm cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."


Thái Hoàng Thái Hậu nào muốn đi, đập bàn, tức giận quát: "Hồ nháo! Việc này ai gia tuyệt đối không đồng ý!"

Hắn không định cãi cọ với bà, chỉ ra bên ngoài: "Người đâu, đưa Thường Cừ tới cho trẫm!"

Ta nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, bà ấy không nói muốn nghiêm trị Thường công công, rõ ràng là cam chịu.

Hắn lại hỏi Ti Y: "Trẫm muốn hỏi cô cô, quan lễ là gì?"

Ti Y ngẩn ra, cuối cùng đáp: "Nam tử hai mươi tuổi sẽ làm lễ thành niên."

"Tất cả nam tử Tây Chu đều làm quan lễ?"

"Vâng."

Hắn gật đầu: "Hoàng tổ mẫu, ngài bảo cô cô nói đúng không?"

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu xanh mét, thật lâu sau mới bất lực "Ừ" một tiếng. Ta lúc này mới hiểu ý tứ của hắn, hai mươi tuổi, chính là hắn sang năm, sau khi quan lễ rồi, Hoàng Thượng sẽ tự mình chấp chính.

Nếu là trước đó, khẳng định Thái Hoàng Thái Hậu sẽ dùng đủ lý do thoái thác, tỷ như quan lễ của thiên tử không thể giống bá tánh bình thường.

Nguyên Thừa Hạo dùng Cảnh Vương ép buộc, chiêu này, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn.


"Chuyện để Cảnh Vương nhiếp chính miễn đi." Thái Hoàng Thái Hậu lần nữa nhắc nhở hắn.

Hắn khẽ cười: "Việc này, trẫm đã mở miệng, không thể lật lọng. Hai ngày tới, ông ấy sẽ giúp trẫm xem tấu chương. Ở đất phong của Vũ Vương không phải vừa sụp cây cầu, tấu xin triều đình chi ngân sách sao? Trẫm nghĩ, không bằng giao cho Cảnh Vương xử lý luôn."

Nhìn hắn, hắn đúng là một chút cũng không buông tha. Vũ Vương bên kia đã mở miệng, hắn không muốn chi ngân sách, lại không tiện cự tuyệt, hiện tại giao cho Cảnh Vương lại vô cùng thích hợp. Cùng là vương gia, Cảnh Vương sẽ không để Vũ Vương hưởng lợi quá nhiều. Mà Nguyên Thừa Hạo lấy ốm đau làm cớ, cứ thế mà vứt chuyện khó giải quyết đi. Nếu Vũ Vương muốn ghi hận, đó sẽ là Cảnh Vương, mà không phải Nguyên Thừa Hạo.

Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu mới cảm thấy bản thân đã mắc mưu, nhưng lại không thể nói được lời nào.

Hoàng Thượng là một tay bà bồi dưỡng, có tâm kế như vậy, bà ấy nên vui vẻ hay như thế nào, sợ là chỉ có một mình bà ấy rõ ràng.

Ta phải cảm thấy may mắn vì Thái Hoàng Thái Hậu không bận tâm tới ta, nhưng Nguyên Thừa Hạo đột nhiên lại lên tiếng bảo ta hồi cung. Thời điểm ra ngoài, ta trông thấy Thường công công, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ bắt giam gã, không hề trách phạt. Trái tim ta lúc này mới buông lỏng một chút, như vậy, Vân Mi hẳn sẽ không sao.

Một mình trở về, đi được một đoạn, bỗng dưng cảm nhận phía sau có người. Chưa kịp quay lại, thân thể đã bị kéo vào bụi hoa, ngay sau đó, một giọng nói truyền tới: "Nếu không muốn chuyện Chiêu Nghi nương nương tư thông với kẻ khác thì không được kêu!" Ta bị bịt miệng, bị người đó nói tiếp, "Bí mật của Lăng Ba..."

[Hết quyển 3]

Bắt đầu từ chương sau mỗi chương sẽ dài sấp mặt, truyện của Vãn Vãn truyện nào cũng như vậy:(:( Nếu edit nhanh mình sẽ đăng full chương, còn không thì đăng từng đoạn nhỏ trước rồi gộp chương sau nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui