Tình Sắc Dụ Hoặc

Đêm khuya, Nam Cung Tịch soái khí phi phàm, ngồi một mình ở chỗ kia cầm bình rượu, chỉnh bình rót rượu.

Không ít người đều có thể nhìn đến trên mu bàn tay phải của hắn còn tàn lưu vết máu, nhưng, vẫn là ngăn không được những nữ nhân muốn tiếp cận hắn.

Khó được nhìn đến Nam Cung thiếu gia có bộ dáng thất hồn như vậy, cơ hồ toàn bộ nữ nhân ở quán bar đều dũng cảm lại đây.

Nam Cung Tịch có tiếng là thuần khiết, tựa như một tờ giấy trắng, cái dạng này, không khó làm người ta suy đoán là thất tình.

Soái ca chính là không giống nhau, liền thất tình đều có mị lực như vậy.

Thật vất vả chờ đến cơ hội này, những cái nữ nhân đó đương nhiên không nghĩ sẽ bỏ qua.

"Tịch thiếu gia, tôi có thể ngồi xuống sao?". Một nữ nhân kiều mị đi đến, dáng người cực tốt, các nữ nhân ăn mặc lỏa lồ khác càng có thêm can đảm đi tới.

Chỉ là, tay nàng còn không có đụng tới Nam Cung Tịch, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đánh lui.


Vì chiếm được nam nhân chất lượng tốt đến như vậy, nữ nhân hít sâu một hơi, trên mặt lại khôi phục tươi cười.

Không thấy có người lại đây ngăn cản, nàng kéo ra ghế dựa, lớn mật ngồi xuống.

"Tịch thiếu gia, hôm nay như thế nào lại cô đơn như vậy?".

Nữ nhân ưỡn ngực lộ ra hai vú lớn, hơi hơi hướng Nam Cung Tịch mà nhích lại gần, thanh âm vũ mị thật sự.

Tầm mắt Nam Cung Tịch bất quá là nhìn đống thịt màu trắng ở trước mặt đảo qua đảo lại, lại lần nữa giơ lên bình rượu, một hơi đem nửa bình còn lại uống sạch.

"Phanh" một tiếng, bình rượu bị tùy ý đặt ở trên mặt bàn, tùy tay, hắn lại muốn đi lấy một cái bình rượu vang đỏ đã được mở ra.

Biết Tịch thiếu gia chú ý ngực của mình, lá gan của nữ nhân lại lớn thêm một chút.

Nhìn trên nhìn dưới, cả thân thể này chỉ có hai đôi vú là đẹp nhất, chỉ cần hơi ưỡn mình, nam nhân theo đuôi đếm không xuể.

"Tịch thiếu gia, đừng một mình uống rượu giải sầu, tôi tới bồi anh được không?".

Nữ nhân nhích lại gần phía trước, đôi tay bắt lấy bình rượu trong tay Nam Cung, hai tay trực tiếp để ở trên mu bàn tay của hắn.

Ở mặt trên cọ xát, âm thanh nữ nhân nũng nịu lại lần nữa vang lên.

"Tịch thiếu gia, đừng không vui! Kỳ thật thế giới này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp, cho anh đi khám phá, anh liền không thể không thích sao?".

Nam Cung Tịch dùng một chút lực, nữ nhân chỉ có thể thả tay.


"Tỷ như cái gì?". Hắn thoạt nhìn cũng không có sinh khí, hơn nữa nhàn nhạt hỏi một câu.

Nữ nhân mới vừa còn bị làm cho hoảng sợ, hiện tại nghe thấy câu này giống như đang được ban ân, trong lòng đương nhiên cao hứng.

"Tỷ như?". Nữ nhân vươn đôi chân thon dài, ở trên chân của Nam Cung Tịch mà câu dẫn: "Tịch thiếu gia, anh cảm thấy em thế nào?".

"Xấu". Ném ra một chữ, Nam Cung Tịch lại lần nữa giơ lên bình rượu.

Bị trước mặt mọi người nói xấu, mặt mũi của nữ nhân này khẳng định là không còn, lúc nào thì mình lại bị xem là xấu? Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn dáng người có dáng người, sao có thể sẽ xấu?

Nghĩ đến những kẻ có tiền, đặc biệt là những người như Nam Cung Tịch, lớn lên đẹp trai, lại có tiền, yêu cầu nhất định rất cao, nữ nhân cũng cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này.

"Tịch thiếu gia thật sẽ nói giỡn, anh đều còn không có nhìn, như thế nào liền biết không đẹp?". Nữ nhân nhướng mày, lại lần nữa vươn tay.

Ở thời điểm tay của nữ nhân sắp đụng tới Nam Cung Tịch, phía sau một trận âm thanh sang sảng truyền tới.

"Nếu không xấu, không bằng lấy ra đây cho đại gia thưởng thức".


Nữ nhân quay đầu lại nhìn nam nhân đang đi tới đây, không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

Quân tứ thiếu? Cư nhiên Quân tứ thiếu cũng tới, đêm nay chỉ cần một người, nàng liền cảm thấy mỹ mãn.

"Quân tứ thiếu!". Nữ nhân thân mật mà kêu một tiếng, cũng không có ý tứ muốn đứng dậy.

Thật vất vả ngồi xuống, hôm nay, nàng đánh chết cũng không đi.

Nhưng nàng cũng không biết, Quân Dạ Huyền đối phó với nữ nhân, không cần dùng sức mạnh.

~~~

Chào buổi khuya dù đăng có hơi trễ, chúc các cậu đọc vui vẻ nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận