Trong não của Thẩm Đạc nhanh chóng phản ứng lại ngay, bàn chân móc lấy chân bàn sách để lấy lực keis ghế dựa trượt mạnh về trước, dùng gầm bàn che đậy hoàn toàn thân dưới của mình.Cái tay vịn của ghế đập vào cạnh bàn vang lên một tiếng rầm, trong phòng sách an tĩnh thế này càng thêm rõ ràng.
Tiết Diệu Dẫn thấy loạt động tác của anh mà sững sờ, rồi lại thấy gương mặt cứng đờ cố gắng nhẫn nại của anh, còn tưởng bất cẩn bị trúng phải bàn chân anh, thầm nghĩ, mình cũng đâu có ăn anh đâu, sao lại làm ra vẻ nghiêm chỉnh thế kia….Tiết Diệu Dẫn thấy cơm cũng đã ăn, sách cũng đã đọc, đúng là thời điểm tốt để nói chuyện, dứt khoát kéo ghế dựa đến ngồi đối diện với Thẩm Đạc.Chiếc ghế da vừa to lại rộng không vừa với Tiết Diệu Dẫn, cô ngồi vào thì sẽ không với tới cái bàn, chẳng chút khí thế gì cả.
Tiết Diệu Dẫn chỉ đành khom người ra trước, theo bản năng học Thẩm Đạc khoanh tay đặt lên bàn, chỉ là cô cảm thấy bản thân sao mà giống như chú mèo bày hai cái móng vuốt ra quá, trang bị thêm đôi mắt nhấp nháy nữa là y như đúc luôn rồi.“Thiếu Soái, hai chúng ta nghiêm túc nói về chuyện hôn ước lần nữa đi.”Thẩm Đạc hiện tại không dám đi nửa bước, chứ đừng bàn đến việc nói chuyện, bên dưới như một trận chiến giữa người và thần, bên trên thì phải tập trung nghe Tiết Diệu Dẫn nói.“Tuy rằng cuộc hôn nhân của chúng ta là do trưởng bối định ra, nhưng thời buổi bây giờ, lệnh cha mẹ, lời mai mối cũng không nhất thiết phải nghe theo, tôi cũng không phải là người nói gì nghe nấy, càng tin rằng Thiếu Soái cũng không phải người tùy ý để ai khác sắp đặt.”Thẩm Đạc tưởng rằng cô lại muốn nhắc đến chuyện từ hôn, nhíu mày, muốn nói lại thôi, nghe cô nói tiếp.Tiết Diệu Dẫn dịch mông, chống hai khuỷu tay lên bàn, ngón tay cái gãi cằm mình, đôi mắt lấp lánh đề nghị: “Có điều, hiện tại tôi phát hiện ra bản thân không quá ghét quyết định này của ông nội, nhưng chuyện đời ấy mà, nói dài không dài, mà nói ngắn lại không ngắn, tôi không muốn biến việc đại sự thành một sự tồn tại có cũng được mà không cũng chẳng sao, như thế quá đỗi nhạt nhẽo, còn không bằng độc thân cả đời, đúng không?”Cô nói cả đống lý lẽ, Thẩm Đạc lại không bắt được ý tứ của cô.
Anh cong lưng dịch ghế lại gần, chỉ đặt một bàn tay lên mặt bàn, khẽ gõ vài cái: “Nên là?”Tiết Diệu Dẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh không chút né tránh, nói từng chữ rất rõ ràng: “Nếu anh không ghét em, thì thử thích em đi.”Dưới cái nhìn của Tiết Diệu Dẫn, cuộc sống của hai vợ chồng không đơn thuần chỉ dựa trên sinh hoạt, nếu thế thì chẳng thà cô bỏ tiền ra thuê một tên trai mặt kiểng về, dùng xong còn có thể đổi hàng nữa là? Bấy giờ có được phần cứng tiện nghi để thúc đẩy cho cuộc hôn nhân này, cố gắng chút nữa để nó hoàn mỹ hơn cũng là chuyện thuận tiện.
Đương nhiên, cô cũng không ép buộc kết quả phải thành công.Như Tiết Diệu Dẫn suy đoán thì Thẩm Đạc không hề ghét cô, nhưng nếu nói là thích thì không tránh khỏi có chút gượng ép, cùng lắm chỉ là thưởng thức và những rung động khi có sự đụng chạm sinh lý của đàn ông dành cho người phụ nữ mà thôi.Đương nhiên Thẩm Đạc không dị nghị gì với lời đề nghị này của Tiết Diệu Dẫn.
Anh lười nghĩ chuyện tương lai nên cũng không dễ dàng đưa ra kết luận, nếu cô đã có ý muốn cuộc hôn nhân này thành sự thật thì đối với anh còn tốt hơn.Thế nên Thẩm Đạc cũng không hỏi nhiều mà đáp ngay: “Được.”Tiết Diệu Dẫn búng tay, khóe miệng cong lên, nở nụ cười vì đã đạt được mục đích.“Vậy Thiếu Soái ơi, căn cứ vào tiền đề em đã là đối tượng hẹn hò chính thức của Thiếu Soái rồi, thì sau này anh đừng gọi em khách sáo và xa lạ như thế nữa.” Tiết Diệu Dẫn vắt chân trái lên đùi phải, đổi sang tư thế một tay chống cằm, dáng vẻ biếng nhác, “Gọi Diệu Diệu cho em nghe xem nào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...