Khi xưa mang ý niệm từ hôn, Tiết Diệu Dẫn luôn duy trì thái độ ‘không muốn tìm hiểu’ dành cho Thẩm Đạc, nhưng bây giờ đã phóng khoáng hơn đôi chút, không hiểu sao luôn có cảm giác được đảm bảo an toàn.
Ví như, mãi mãi không phải lo Thẩm Đạc sẽ nuốt lời.
Lại nói, con người luôn kỳ quái, lúc có thành kiến với người ta sẽ thấy anh ta có làm gì cũng chỉ như thế; đến khi có hứng thú với người ra rồi, lại không tự giác mà để tâm đến những mặt khác của người ấy, dù là trong đám đông thì ánh mắt sẽ không tự chủ đuổi theo bóng hình kia.
Tiết Diệu Dẫn đứng trước rào chắn của trại nuôi ngựa, nhìn Thẩm Đạc cưỡi một chú ngựa từ xa đi đến, mãi đến lúc anh ngừng trước mắt mà cô vẫn còn ngây người.
Thẩm Đạc xuống ngựa, đến gần Tiết Diệu Dẫn, “Trước tiên dẫn cô đi làm quen nhé?”Tiết Diệu Dẫn gật đầu, thấy Thẩm Đạc chỉ dắt một chú ngựa, hai tay vuốt áo choàng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Thẩm Đạc kéo cửa rào chắn để cô đi vào, giải thích: “Cô chưa tiếp xúc với ngựa bao giờ, những con ngựa khác rất mạnh, khó thuần phục, không dễ khống chế.
Tạm thời cô cứ cưỡi cùng tôi để thích ứng đã, lát sau tôi thay cô chọn một chú ngựa nuôi.
”Tiết Diệu Dẫn gật đầu lia lịa, cẩn thận sờ lông chú ngựa đen lông vàng bên cạnh, lần đầu có cảm giác một chú ngựa thôi cũng có vẻ ngoài đẹp đến thế.
“Đây là ngựa của anh sao? Có tên chứ?”“Nó tên là Ẩn Truy.
” Thẩm Đạc vuốt lưng ngựa, kéo vững dây cương rồi mới đỡ Tiết Diệu Dẫn ngồi lên.
Ẩn Truy cứ như thấu hiểu, dường như nghe được lời chủ nhân mình nói, bốn chân vững chãi quỳ lên trên đất không động đậy, chờ người leo lên lưng và điều chỉnh xong tư thế.
Tiết Diệu Dẫn khẽ thở hắt ra, giữ yên ngựa ngồi thẳng lưng, chiếc dây cương được Thẩm Đạc kéo đi vòng quanh trang trại ngựa vài vòng.
Trang trại này không lớn, có vẻ như là trang trại tư nhân của Thẩm Đạc, vậy nên không thấy ai khác, chỉ có những lính gác canh cổng bên ngoài.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc dẫn mình đi mấy vòng liền, nhưng không hề thấy vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt anh, không khỏi vẽ thêm một cái câu trong lòng cho anh.
Mùa xuân, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa, nhưng đi ở nơi không có chỗ che chắn một hồi thì sau lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Tiết Diệu Dẫn nhìn trang trại rộng rãi sáng sủa này, không khỏi băn khoăn khi Thẩm Đạc cứ đi bộ như thế, bèn đề nghị: “Thiếu soái, anh dẫn tôi chạy hai vòng cho đỡ ghiền trước nhé, chờ chiều mát rồi hẵng dạy tôi sau.
”Dù xuất phát từ tri ân Tiết Diệu Dẫn cứu mình hay là mối quan hệ có hôn ước, thì Thẩm Đạc chưa bao giờ mở miệng từ chối cô lấy một lần, nghe thế liền dừng bước, dẫm lên đai ngựa, đôi chân dài bước qua ngồi ra sau Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn cứ tưởng anh sẽ để ý đến ‘khoảng cách trai gái’, vậy nên trong lòng cũng che giấu một chút tâm tư nghịch ngợm, nào ngờ đâu anh lại tự nhiên đến thế, làm bản thân không khỏi ngượng ngùng.
Tiết Diệu Dẫn cúi đầu nhìn bên dưới có hai bàn tay vòng ra, yên lặng dời mắt về nơi xa xăm.
Không biết có phải là vì hai người cưỡi cùng một con ngựa hay không, bỗng nhiên cô thấy nhiệt độ trong phút chốc hừng hực lên, chưa đầy một lát cả người đã vã mồ hôi.
Chỉ là, Thẩm Thiếu soái ‘ngồi mà lòng không loạn’ đơn thuần chỉ dẫn cô chạy hai vòng trên trang trại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...