Một đêm này Hứa Minh trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Tình thương của cha?
Sự việc phát triển cho đến nay, Hứa Minh đã không còn rõ rốt cuộc bản thân cậu đang muốn cái gì. Lúc ban đầu cậu nhìn Ngô Hàn Giang một nhà ba người, vô cùng ghen tị, cảm thấy không công bằng, cậu cũng đồng dạng nghĩ đến tình thương của cha, nhưng cậu không chắc Ngô Hàn Giang có phải là phụ thân của mình không. Khi gặp lại, cậu luôn trở nên không khống chế được muốn quyến rũ y, tình cảm lúc đầu của cậu đối với Ngô Hàn Giang bất tri bất giác đã lặng yên biến chất.
Nhưng cậu không thể không thừa nhận cậu thích y. Về phần thổ lộ đêm nay chính là một loại thủ đoạn cậu dùng để quyến rũ y. Vậy là mình đang muốn tiếp tục đối với Ngô Hàn Giang truy đuổi trối chết? Nhưng rủi như đuổi tới tay rồi, kết quả Ngô Hàn Giang thật sự là phụ thân mình thì làm sao bây giờ? Vậy bọn họ chẳng phải là loạn luân sao?
Nghĩ đến việc này, Hứa Minh tâm sinh không yên, cậu biết rõ Ngô Hàn Giang có khả năng là phụ thân của mình thế mà còn đi quyến rũ y, này thật sự là tội ác tày trời, mà bản thân mình quyến rũ y thì không biết là cái dạng biến thái gì nữa?
Hứa Minh lâm vào mâu thuẫn. Bất quá cậu rất nhanh ý thức được mình đã suy nghĩ quá nhiều. Bát tự hoàn nhất phiết (1), Ngô Hàn Giang khối bánh mì này cũng không phải dễ dàng bị ngâm nước như vậy (2).
Sự thật chứng minh, suy đoán của Hứa Minh là đúng, từ sau hôm đó, Ngô Hàn Giang chẳng quan tâm đến cậu nữa, dường như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Nhưng Trương quản lí càng thêm ân cần chiếu cố cậu, điều này khiến trong lòng cậu có thêm kiên định, nghĩ nếu Ngô Hàn Giang đã không vạch trần lời nói dối của mình cho Trương quản lí biết, vậy thì chứng minh y vẫn có ý tứ với mình. Đại khái là gần đây y có vẻ bận công việc đi nhỉ.
Tuy rằng lần đó Ngô Hàn Giang gọi điện thoại cho Hứa Minh vào di động của chính mình, nên vẫn còn lưu lại số, nhưng cậu cũng không một lần nào gọi cho y, thấy tốt hãy thu (3), đạo lý này Hứa Minh hiểu rõ.
Gần đây, Ngô Hàn Giang bận công tác tới nổi cơ hồ không có thời gian để quan tâm những việc bên ngoài. Tân quan thượng nhậm tam bả hoả (4), đủ để y thiêu một trận.
Trong khoảng thời gian này Hứa Minh không quấy rầy y nữa, nhưng thật ra lại khiến y cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lúc rảnh rỗi, y ngẫu nhiên lơ đãng nhớ tới giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của Hứa Minh, thậm chí là điệu bộ ẩn nhẫn động tình của cậu. Nhưng cũng chỉ giới hạn như thế. Y không định sẽ gặp cậu thường xuyên nữa, chuyện Trương quản lí kính nhờ đã giải quyết xong. Căn cứ vào một tiểu quỷ thông minh mà cứng đầu như cậu, có lẽ sẽ nói dối ba hoa gì đó, đương nhiên Trương quản lí đã hảo hảo hỏi cung cậu trước. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở Đông Phương, tất sẽ không lo không có đường lui. Bản thân mình coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ tiểu quỷ này.
Đau đầu vài chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra gần đây, mấy ngày nay y nhận được cuộc gọi và thư tín đe dọa, uy hiếp nói y phải nên biết điều, tự mình suy nghĩ cái gì nên làm cái gì không nên làm, nếu không cẩn thận tánh mạng.
Ngô Hàn Giang suy nghĩ liền biết đối phương là một vị quan lớn nào đó mình đang điều tra. Chốn quan trường rối ren, y xử lý công việc luôn luôn có quy luật, có nguyên tắc của bản thân, đối phương ở những khu vực khó khăn tham ô một khoản tiền kếch xù, khiến cho hàng chục người vô tội bị tổn thất mà không hề biết nguyên do, chuyện này vô tình đụng vào mật thám của y, cho nên y vừa lên nhậm liền dứt khoát hẳn hoi tra rõ việc này, tuyến bố sẽ mang đối phương ra công lý.
Loại chuyện bị người ta đe dọa cũng không phải là lần đầu, Ngô Hàn Giang bất vi sở động, một mặt tiếp tục điều tra, một mặt bí mật thông báo cho bộ phận cảnh sát đáng tin cậy, đối phương phái một chiếc xe cảnh sát âm thầm hộ tống y xuất hành, luôn luôn đề phòng.
Sinh nhật của Trịnh Khải sắp đến, Hứa Minh đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng, còn đặt một chiếc bánh kem, xin với Trương quản lí một ngày nghỉ, ai ngờ buổi sáng ngày sinh nhật, bạn gái Trịnh Khải đột nhiên bảo Trịnh Khải đến nhà ga đón nàng, thì ra nàng muốn cho hắn một kinh hỉ.
Trước khi Trịnh Khải đi, Hứa Minh tặng quà cho hắn, thâm ý chúc hắn có một đêm khoái trá.
“Thằng nhóc này chưa đủ lông đủ cánh còn dám trêu chọc tôi.” Tâm tình Trịnh Khải rất tốt xoa tóc Hứa Minh đến độ rối bù xù lên, dặn dò cậu, “Hảo hảo ăn cơm cho tôi.”
“Yên tâm đi.”
Chạng vạng, Hứa Minh dự định đến cửa hàng bánh mang bánh kem về nhà. Cửa hàng này nổi tiếng làm bánh, mỹ vị dị thường, không hay ăn đồ ngọt như Hứa Minh mà chỉ sau một lần ăn là đã thấy ghiền rồi, một mình cậu ăn gần nửa cái, chỉ chốc lát sau dạ dày bắt đầu phản kháng, buồn ói phun hết ra.
Hứa Minh bất đắc dĩ đi tới đi lui trên đường để tiêu thức ăn.
Bầu trời miền Bắc Trung Quốc bắt đầu nổi trận tuyết mùa đông đầu tiên.
Hứa Minh lớn lên ở phía nam, năm đầu mới đến tỉnh A, lần đầu tiên trông thấy cảnh tuyết rơi nhiều như thế, ngạc nhiên vô cùng, năm nay là năm thứ hai, cậu như cũ vẫn có chút hưng phấn, nhưng không duy trì được bao lâu, đã không chịu nổi gió tuyết lạnh giá.
Ven đường có một quán bar trang hoàng đơn giản gần như chìm trong bóng tối, Hứa Minh không nghĩ nhiều bước vào, vào rồi mới phát hiện, bên trong cơ hồ tất cả mọi người đều là đàn ông, hiểu được có lẽ đây là một gay bar đi.
Hứa Minh không rõ bản thân mình liệu có phải là gay chính hiệu hay không, bởi vì cậu tựa hồ không có hứng thú quá lớn đối với thân thể của người đàn ông, cho dù là Ôn Trạch, cũng chỉ hoang tưởng hôn môi hắn, ôm hắn, không tiến thêm bước nào. Có lẽ là bởi vì năm đó cậu còn quá nhỏ, có lẽ cậu chỉ đơn thuần xem hắn là thân nhân mình, nên mới đối với Trịnh Khải như thế.
Nghĩ đến đây, đêm hôm ấy ở bao sương của Đông Phương, cảnh tượng tự an ủi hiện ra trong đầu, Hứa Minh bỗng dưng một trận mặt đỏ tim đập.
Khi cậu hãy còn đương ngẩn ngơ cầm ly rượu, thì có một người đến xoa bóp bả vai của cậu, cậu ngẩng đầu, gương mặt nhã nhặn của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rơi vào tầm mắt, cũng đeo mắt kính gọng bạc.
Nỗi nhớ nhung mấy ngày nay bị giấu kín dưới đáy lòng lúc bấy giờ lập tức dấy lên, cái tên Ngô Hàn Giang cứ quẩn quanh trong ngực, đôi mắt sương mù của Hứa Minh nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, không biết là nên dùng từ ngớ ngẩn hay là ngây dại để hình dung.
“Không ngại nếu tôi ngồi bên cạnh chứ?” Thanh âm người đàn ông thực ôn hòa, điểm này thực bất đồng với tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh như sắt của Ngô Hàn Giang, Hứa Minh lập tức quay về hiện thực.
“Ừhm, không ngại.” Hứa Minh lần đầu tiên đến nơi này, không hiểu dụng ý của đối phương, tận lực lễ phép đáp lại.
Người đàn ông chỉ cách mấy cm mờ ám, ngồi xuống bên cạnh Hứa Minh.
Hứa Minh chú ý tới chiếc áo sơ mi trắng đơn giản gả mặc cùng thân hình trông rất giống Ngô Hàn Giang, nhưng ngũ quan không tuấn mĩ sâu sắc như Ngô Hàn Giang, trên người cũng không toát nên loại hơi thở không giận mà uy áp bách người khác, so với y ôn hòa hơn.
Nhận thấy ánh nhìn của Hứa Minh, người đàn ông cũng quay đầu mỉm cười với cậu, “Tôi mời cậu uống, thế nào?”
Hứa Minh lừa mình dối người đem gương mặt người đàn ông này đổi thành Ngô Hàn Giang, một bên tưởng tượng người nọ cũng dịu dàng mỉm cười với mình như vậy, một bên chậm rãi gật đầu, “Được.”
Người đàn ông gọi vài loại rượu không biết tên, Hứa Minh thuận theo uống một ly rồi lại một ly, nửa tỉnh nửa say nửa khép ánh mắt, cùng nói chuyện với người đàn ông câu được câu không, tự động nhận ra dục vọng phủ đầy không hề che giấu trong đôi mắt của người đàn ông. Thẳng đến khi thị giác bắt đầu xoay tròn, dần dần rơi vào cơn say.
“Nếu ông nói muốn tình một đêm với tôi, thật có lỗi, tôi không có hứng thú.” Hứa Minh cố gắng điều chỉnh tiêu điểm thân ảnh màu trắng đang không ngừng mơ hồ lắc lư trước mắt, tận lực nói nhấn rõ từng chữ.
Láng máng trông thấy người đàn ông há hốc mồm, nhưng nghe không được gả đang nói gì, lúc này đột nhiên thắt lưng bị người ta túm lấy.
Một khắc trong đầu còn lắc lắc lảo đảo mềm nhũn vô lực, như không có nửa điểm năng lực phản kháng rồi thân thể cậu bất ngờ chấn động, tay dùng sức gỡ bỏ cánh tay ở trên lưng mình, sờ vào túi quần lấy ra vài tờ tiền màu hồng vứt lên quầy bàn, khép nửa mắt nói năng mạnh miệng với người đàn ông nọ: “Chầu này tôi mời. Ông có thể đi rồi.”
Không cần nhìn kỹ cũng biết sắc mặt của người đàn ông khẳng định là không tốt, không chỉ không có dấu hiệu động thân rời đi, ngược lại còn nghiêng người tới áp cậu.
“Wow –” Hứa Minh cầm lấy bình rượu đập lên bàn một cái, miểng chai vỡ vụn khắp nơi, phần nhọn hoắc từ chai thuỷ tinh chỉa thẳng vào mặt người đàn ông, “Cút!”
Bốn phía bỗng nhiên im bặt, người đàn ông bị xung quanh nhòm ngó, nên hổn hển vội rời đi, trước khi đi còn mắng thêm vài câu nhưng Hứa Minh căn bản không nghe rõ.
Chung quanh rất nhanh lại khôi phục huyên náo. Hứa Minh mất hết sức ngã lên sô pha, tay chậm rãi che khuất đôi mắt, thật lâu sau, môi không tiếng động mà thốt nên tên một người.
Chạng vạng ngày hôm sau Trịnh Khải từ bên ngoài thoả thuê trở về, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn đến chiếc bánh kem ăn được phân nửa ở trên bàn, đoán Hứa Minh đã vì mình mà chuẩn bị, cảm giác vừa xúc động vừa áy náy, càng đau lòng cho cậu em cái gì cũng đều chôn giấu trong lòng chỉ lộ ra một bộ mặt kiên cường mạnh mẽ.
Vào phòng Hứa Minh, mùi rượu xộc lên mũi khiến hắn chau mày, đau lòng lại bất đắc dĩ cách một tấm chăn vỗ vỗ Hứa Minh, nhẹ giọng gọi cậu: “A Minh, đừng ngủ, đứng lên.”
Người trong ổ chăn vẫn không nhúc nhích. Trịnh Khải xốc phần chăn trên đầu cậu ra, thấy tóc cậu ướt mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, thống khổ cau mày, môi trắng bệch. Trịnh Khải kinh hãi một trận, nhẹ nhàng sờ mặt cậu, tay chạm vào nhiệt độ nóng kinh người, “Không xong, A Minh cậu tỉnh lại mau, cậu bị phát sốt!”
Mí mắt Hứa Minh giật giật, miệng phát ra thanh âm rên rỉ mỏng manh, Trịnh Khải có chút hốt hoảng, ôm lấy cậu cùng với tấm chăn, thoáng nhìn qua một ly nước có ở trên bàn, cầm lấy đem đến bên miệng của cậu, “A Minh, uống nước.”
Hứa Minh quả nhiên là khát, hé miệng uống ngay mấy hớp, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ.
Thấy cậu đã tỉnh, Trịnh Khải thoáng nhẹ nhàng thở ra, dựng thẳng chiếc gối đặt lên đầu giường, dìu đỡ Hứa Minh đương vô lực tựa vào, “Anh đi tìm thuốc cho cậu, cậu chờ chút.”
Chờ hắn cầm nhiệt kế, thuốc hạ sốt và nước ấm đến, thì Hứa Minh đã muốn trượt từ trên gối trượt xuống dưới, suy yếu ngã lệch sang một bên, Trịnh Khải đỡ cậu, lấy nhiệt kế tới cho cậu kẹp vào, đút cậu uống thuốc hạ sốt, nóng lòng nói: “A Minh, cảm giác thế nào, nóng cháy da như vầy chúng ta đi bệnh viện nha.”
“…… Lạnh……” Hứa Minh nhắm mắt lại, hữu khí vô lực phát ra một tiếng.
Trịnh Khải cầm tay cậu, chỉ cảm thấy tay cậu đầy mồ hôi lạnh lẽo, kiểm tra chân cậu, trạng thái đều giống nhau, nhưng các bộ phận khác trên thân thể lại đều nóng cháy cả da, có thể tưởng tượng được cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò. Trịnh Khải nhất thời tự trách không thôi, nếu hắn sớm trở về một chút để chăm sóc cậu, Hứa Minh sẽ không bệnh đến mức lợi hại như vầy.
Trịnh Khải tận lực ôm chặt cậu, cằm đụng vào cái trán nóng kinh người của cậu, nóng lòng không biết phải làm sao.
Cảm nhận được cái ôm chặt chẽ của hắn, Hứa Minh ngây ngô cảm thấy an tâm, cơn ác mộng đeo bám ban nãy đều biến mất.
Là…… Ba ba sao?
“Ba ba……” Cậu thử thăm dò gọi.
Trịnh Khải do dự một chút, dịu dàng đáp ứng: “Ừa, Minh, ta là ba ba.” Bất đắc dĩ, Hứa Minh, không nên trách Khải ca chiếm tiện nghi của cậu.
Mặc dù thanh âm không giống lắm, nhưng Hứa Minh đang sốt nóng hổi đến hồ đồ thì vẫn cho đây là thật, hơn nữa càng không thể cứu vãn gọi, “Ba ba……”
“Con ngoan, ba ba ở đây.” Hứa Minh a, ngày mai cậu cũng không nên trở mặt, anh đây chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.
“Con…… con tìm người thật khổ sở……” Hứa Minh nghẹn ngào nói, chất lỏng trong suốt tràn ra khóe mắt.
Trịnh Khải trong khoảnh khắc thiếu chút nữa cũng khóc theo cậu, giờ khắc này hắn thực sự hy vọng bản thân mình là ba ba như trong lời cậu nói.
“Cha biết, con ngoan, về sau ba ba sẽ không rời xa con nữa.”
“Trễ…… Quá muộn rồi……”
Trịnh Khải khó hiểu, tiếp tục an ủi nói: “Không muộn, Minh đừng sợ, có ba ba ở đây.”
“…… Dạ……”
Trịnh Khải vẫn ở bên cạnh Hứa Minh, lấy khăn đắp lên trán cậu giúp hạ sốt, cứ cách một lát lại đo nhiệt độ cơ thể cậu một lần, thật vất vả đến sau nửa đêm, nhiệt độ cơ thể Hứa Minh từ bốn mươi độ ban đầu giảm xuống còn ba mươi tám độ, hắn mới có thể thở ra một hơi.
Không bao lâu, bên ngoài mặt trời đã nhô lên.
P.s:
(1) bát tự hoàn nhất phiết: ý nói sự việc còn chưa có dấu hiệu xảy ra
(2) câu này nghĩa là một người lạnh lùng khiết phích như bạn Giang thì làm sao có thể có con rơi con rớt cho được.
(3) thấy tốt hãy thu: chờ đợi thời cơ thích hợp mới là khôn ngoan
(4) tân quan thượng nhậm tam bả hoả: xuất sứ từ điểm tích lúc Gia Cát Lượng mới lên làm quân sư cho Lưu Bị, đã ba lần dùng hoả công thắng địch. Một, Hoả thiêu Bắc Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh của Hạ Hầu Đôn chết không biết bao nhiêu mà kể. Hai, Hoả thiêu ở Tân Dã, khiến Tào Nhân bỏ chạy, 10 vạn binh lính bị giết chết. Ba, Hoả thiêu Xích Bích, đánh bại trăm vạn đại quân. Vậy câu này ý nói, khi mới nhậm chức làm việc phát huy uy nghiêm và năng lực với cho cấp dưới mình thấy, để nhận được sự nể nang lẫn tin tưởng và nhúng nhường từ mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...