Tinh Quỹ

Trở về, ngày hôm sau, Hứa Minh phân phát hàng hóa mà mình đã đi mua tặng mọi người, chủ nhiệm phá lệ cho phép cậu dán câu đối xuân trong phòng bệnh.

Ngô Hàn Giang đứng trên ghế, nghe Hứa Minh chỉ huy, đem câu đối xuân dán lên. Còn bó hoa hồng kia được cắm vào lọ thủy tinh, hương thơm lan toả bốn phía, những con rối được đặt trên đầu giường của Hứa Minh, trong phòng tràn ngập niềm hân hoan và không khí lễ Tết.

Cùng lúc đó, Từ Bạc Thuyền và Đỗ Hoa gấp gáp quay về, mở cuộc họp giữa ba vị trưởng bối và bác sĩ, bàn về việc giải phẫu cho Hứa Minh.

Tuy rằng trước mắt tình trạng sức khoẻ của Hứa Minh vẫn còn kém một nửa so với tiêu chuẩn của cuộc phẫu thuật, nhưng cứ để như vậy thì sẽ tiêu hao dần, thân thể Hứa Minh rất có khả năng ngày càng lụi tàn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh rất nguy hiểm, sau khi cân nhắc, bác sĩ đề nghị sắp tới hãy tiến hành giải phẫu, nếu Hứa Minh vẫn tiếp tục duy trì ở mức tiêu chuẩn hiện tại, thì xác suất thành công là năm mươi phần trăm.

Ba vị trưởng bối cuối cùng nhất trí quyết định, đồng ý giải phẫu, sau khi thuật lại tình hình với Hứa Minh, cậu cũng liền đồng ý. Nếu không có gì thay đổi, thì cuộc giải phẫu sẽ diễn ra vào ba ngày sau, cũng là ngày đầu năm mới.

Buổi tối, vẫn như cũ là Ngô Hàn Giang ở lại chăm sóc.

Hai người đã lập thành thói quen lặng lẽ chui vào ổ chăn, tuy thân mật dựa vào nhau mà ngủ, nhưng một người là thân thể suy yếu, một người còn lại thì coi người kia như đứa nhỏ, vậy nên đã không thể khơi dậy nổi cái phương diện tâm tư kia, vì thế mà hai người vẫn đối đãi với nhau theo kiểu lịch sự lễ độ, chưa từng có gì mờ ám.

Đêm nay, Hứa Minh giống như bị uống nhầm thuốc kích thích phá lệ làm ầm ĩ, nhào qua, đặt Ngô Hàn Giang ở dưới thân mình, chống hai cánh tay ở hai bên hông của y, chóp mũi kề chóp mũi đối diện với y,     “Này, chúng ta làm tình đi.”

Đương nhiên, cậu cũng không ôm một tia hy vọng nào, nhưng có thể cọ chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút thì cũng không tồi.

“Lộn xộn.”

Ngô Hàn Giang không nhẹ không nặng vỗ mông cậu một cái, muốn nhích người qua, thì Hứa Minh đã kịp ngậm lấy môi y, nói cái gì cũng không buông.

“Nhả ra.”     Môi dưới của Ngô Hàn Giang bị cắn, khó mà mở miệng nói.

“Hông.”     Hứa Minh nói cũng không rõ ràng.

Ngô Hàn Giang đã có biện pháp đối phó với cậu, đó chính là chọt lét, hồi lúc tắm rửa đã vô tình phát hiện ra.

Hứa Minh lập tức tan tác, thành thành thật thật bị Ngô Hàn Giang trở mình, giam vào ngực, động cũng không động được.


Hứa Minh suy nghĩ chợt loé,     “Hồi bữa ông nói muốn tặng quà năm mới cho tôi, tôi đã nghĩ xong rồi, tôi muốn một nụ hôn sâu của ông, cái loại mà đầu lưỡi phải vói vào bên trong ấy, không được ít hơn ba phút.”

Ngô Hàn Giang trầm mặc sau một lúc lâu,     “Vậy thì cho cậu.”

Một cái xoay người, đem Hứa Minh từ trong lòng đặt phía dưới, nhìn cậu thật sâu, chậm rãi áp tới.

Hứa Minh muốn nói tôi còn chưa chuẩn bị tốt mà, thì trước mắt đã hạ xuống một đạo bóng ma, gương mặt của Ngô Hàn Giang dần dần phóng đại, trên môi truyền đến xúc cảm và hơi thở say lòng người.

Cậu say mê nhắm kín hai mắt, nói trong đầu, ông nhất định phải hảo hảo mà, hảo hảo mà hôn tôi.

Bốn cánh môi từ từ nhẹ nhàng tiếp xúc, chặt chẽ gắn kết cùng nhau.

Hứa Minh lo tim mình sẽ nhảy ra khỏi ***g ngực.

Đầu lưỡi ấm áp dò xét tiến vào đôi môi cậu, cậu phối hợp mở ra một khe hở, lưỡi của Ngô Hàn Giang liền tiến quân thần tốc.

Dường như tiến vào và xâm chiếm không chỉ ở khoang miệng cậu, mà còn là toàn bộ thân thể cậu, toàn bộ linh hồn cậu, Hứa Minh bị suy nghĩ này kích thích thân mình run lên, tiếp theo còn có chút tê dại.

Đầu lưỡi của Ngô Hàn Giang thân mật mà nhiệt tình liếm qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Răng nanh, nướu, bơi một vòng bên trong má, liếm lưỡi của cậu thật mạnh, cuốn lấy, dẫn nó tiến vào miệng mình, rồi ngậm vào, dịu dàng mút.

Hứa Minh không chịu nổi bị thụ động, nên cũng sử dụng đầu lưỡi, liếm loạn một mạch trong miệng y, bị Ngô Hàn Giang dùng răng nanh giữ lấy, khẽ cắn xuống đầu lưỡi.

“Ưm ~”    Hứa Minh thoải mái mà hừ hừ.

Ngô Hàn Giang tiếp tục đùa bỡn khoang miệng cậu, đầu lưỡi lướt qua trên vòm miệng cậu, Hứa Minh bị ngứa tránh sang một bên, Ngô Hàn Giang nắm lấy chiếc cằm của cậu không cho cậu trốn, đồng thời đẩy đầu lưỡi về phía trước, thẳng đến cổ họng của cậu.

Quá sâu …… Hứa Minh cảm giác đầu lưỡi linh hoạt bá đạo kia dường như muốn từ cổ họng tiến vào bên trong thân thể mình, hút đi hồn phách của mình, cậu hy vọng, tốt nhất là Ngô Hàn Giang nuốt hết toàn bộ cậu đi, vậy thì cậu sẽ có thể hóa thành máu loãng hoà hợp với máu của Ngô Hàn Giang. Cậu ôm lấy cổ Ngô Hàn Giang, dùng sức ấn môi mình về phía y, trong lòng nói, sâu thêm chút nữa, càng sâu thêm chút nữa.

Ngô Hàn Giang dường như có thể đọc được tâm tư của cậu, nên liền thay đổi một góc độ để có thể xâm nhập sâu hơn, dùng sức đem đầu lưỡi đâm thẳng vào bên trong.


Loại cảm giác xâm nhập này, khiến bọn họ cảm thấy gần như nghẹt thở nhưng lại thoải mái, đồng thời cũng có một loại cực độ không cam lòng, bởi vì đây vẫn còn chưa đủ, vĩnh viễn không đủ, bọn họ không biết phải làm sao để có thể dính chặt chẽ vào nhau sâu hơn nữa, càng sâu càng tốt, đó là một sự tiếc nuối thật lớn, bọn họ cũng đều biết, bọn họ vĩnh viễn không thể đạt tới mức độ tối thân mật khăng khít, tuy hai mà một, hoàn toàn dung hợp từng chút từng chút.

Có lẽ là vì kích động, cũng có lẽ là vì tiếc nuối, Hứa Minh khóc, tuy rằng cậu vô cùng không muốn khóc vào thời điểm ngọt ngào này.

Động tác của Ngô Hàn Giang diễn ra càng lúc càng kịch liệt, gần như thô bạo cướp sạch khoang miệng Hứa Minh, môi lưỡi, tựa hồ muốn phát tiết một cỗ lửa giận, một loại cảm xúc không thể nói thành lời.

Đã không còn cảm giác ngọt ngào gì nữa, nhưng Hứa Minh không có một chút phản kháng mà ngược lại tiếp nhận tất cả, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Ngay tại khi Ngô Hàn Giang gần sắp không thể khống chế được, thì y nếm phải một mùi vị mặn đắng.

Y dừng động tác, mở hai tròng mắt đỏ máu của mình, trông thấy một đôi con ngươi ầng ậc nước mắt.

Y lập tức trở nên dịu dàng, đầu lưỡi rời khỏi miệng Hứa Minh, cẩn thận liếm hôn môi Hứa Minh, hướng lên trên, hai má, đôi mắt, cắn nuốt sạch sẽ vị mặn đắng kia.

Khi vừa chấm dứt nụ hôn, bọn họ cũng không biết là trôi qua bao lâu, tựa hồ rất dài, nhưng tựa hồ cũng không lâu lắm.

“Ông thật dữ dội, tôi sắp nghẹt thở.”      Hứa Minh mê ly nhìn Ngô Hàn Giang, hơi hơi thở hổn hển nói.

“Vừa lòng chưa?”      Ngô Hàn Giang khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.

“Vô cùng vừa lòng.”

Ngô Hàn Giang tắt đèn bàn, ủ Hứa Minh tiến vào trong lòng.

“Ngô Hàn Giang, có ai nói với ông rằng ông rất dịu dàng không?”


Bỗng nhiên Hứa Minh rất chi là vô tư vuốt ve khuôn ngực ấm áp rắn chắc của Ngô Hàn Giang, không hiểu rằng Ngô Hàn Giang cũng chả có phải là thánh nhân gì, cậu vẫn đơn thuần không biết đối với một người đàn ông bình thường mà nói, cái loại này là tương đương với trình độ trêu chọc, huống hồ bọn họ vừa mới trải qua một hồi hôn môi dữ dội. Xem ra là, Hứa Minh ỷ vào thể chất của mình kém cỏi, nên không ngại chuyện thắt lưng đau.

Ngô Hàn Giang không thể không cực lực áp chế dục hoả đang từ từ bốc lên,     “Không có.”

“Dù sao tôi cảm thấy ông thực dịu dàng. Có thể bọn họ sợ ông tức giận, cho nên mới không dám nói đi.”

“Cũng chỉ có cậu là biến đổi đa dạng chọc tôi tức giận.”

“Nhưng ông cũng đâu có trách phạt tôi đâu,”   Hứa Minh không khỏi đắc ý,    “Con người của ông chính là ngoài lạnh trong nóng, mọi người sợ vẻ mặt lạnh lùng bên ngoài của ông, cho nên không dám tiếp cận thấu hiểu ông, kỳ thật bên trong ông là một người tốt bụng, tôi nói đúng không?”

“Đừng nhiều lời, ngủ.”   Ngô Hàn Giang không thể nhịn được nữa lấy móng vuốt sói của Hứa Minh ra, hiếm thấy trở mình, đưa lưng về phía Hứa Minh.

Đột nhiên vắng vẻ, khiến Hứa Minh cảm thấy khó chịu,   “Xem đi, ông chính là ngại người ta dò xét mình.”  Dỗi rồi, cũng xoay người, trả lại một bóng lưng cho y.

Một lát sau, cậu được từ phía sau dịu dàng ôm lấy, mới vừa lòng đi vào giấc ngủ.

Hai mươi chín, cách ngày phẫu thuận chỉ còn hai ngày, Từ Bạc Thuyền phải nằm viện vì yêu cầu của bác sĩ, làm kiểm tra toàn diện lần cuối, bao gồm có bác sĩ và y tá ở bên trong, trong lòng mỗi người đều không khỏi bất an, nhưng ở ngoài mặt ai cũng hi hi ha ha, vô cùng thoải mái sinh động, là do muốn cổ vũ Hứa Minh.

Trong lòng Hứa Minh lại cực kỳ bình tĩnh, gần đây cậu cảm thấy mình đã không còn gì để tiếc nuối, tìm được cha mẹ rồi, được trải qua ngày tháng cuối cùng với người mình thích, thứ hai, chỉ cần có Ngô Hàn Giang ở bên cạnh mình, cậu sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, không sợ gì cả.

Sau buổi trưa ấm áp, hai cha con Từ Bạc Thuyền và Hứa Minh mặc quần áo bệnh nhân giống nhau, ngồi khoanh chân trên giường chơi cờ vua, vứt Ngô Hàn Giang phơi nắng ở một bên.

Hai cha con giết nhau khó phân thắng bại, Ngô Hàn Giang ở bên cạnh theo dõi cờ, thấy Hứa Minh đại thế đã mất, chỉ điểm cho cậu một nước cờ chặn tuyệt đường sống.

Hứa Minh bừng tỉnh đại ngộ, theo kế hoạch mà làm, giết Từ Bạc Thuyền trở tay không kịp.

“Xem người ta chơi cờ là không được chỉ có hiểu hay không?”     Từ Bạc Thuyền khinh bỉ chỉ trích Ngô Hàn Giang.

Hứa Minh phát hiện từ lúc phụ thân chạm mặt Ngô Hàn Giang, thì luôn nói lời lạnh nhạt với y, mặc dù Ngô Hàn Giang rất tỉnh bơ, nhưng cậu có thể cảm giác được giữa hai người bọn họ trong lúc đó có loại không khí ba đào gợn sóng quỷ dị, điều này khiến Hứa Minh bị kẹp ở giữa cảm thấy thật khó xử.

Mắt thấy không khí không ổn, Hứa Minh vội vàng giảng hoà nói:    “Ngô Hàn Giang ông xem thôi là được rồi……”

Ngô Hàn Giang căn bản không để ý tới cậu, ngược lại nhướn mày với Từ Bạc Thuyền,     “Thân phận của tôi là quân sư, sao nào, một mình anh chơi không lại, muốn tìm người trợ giúp?”


“Một mình tôi dư dả đối phó với anh.”

Từ Bạc Thuyền một kích liền mắc câu, cùng Ngô Hàn Giang ganh đua cao thấp. Hứa Minh thành con rối của Ngô Hàn Giang, y chỉ chỗ nào thì để vô chỗ đó.

Cuối cùng Từ Bạc Thuyền thua một nước cờ, bị Ngô Hàn Giang đánh bại.

Hứa Minh vô tâm vô phế đối Ngô Hàn Giang giơ ngón tay cái lên,     “Lợi hại!”

Từ Bạc Thuyền miễn bàn là đang cực kỳ thương tâm,    “Bảo bối nhi, con vô tư bắt tay với người ngoài cũng quá là lợi hại đi, con để lão ba của con ở chỗ nào, a?”

Hứa Minh vô cùng xấu hổ,      “Lão ba cha đừng có đoán mò.”

Từ Bạc Thuyền hừ lạnh một tiếng, phóng cho Ngô Hàn Giang một ánh mắt cảnh cáo và uy hiếp.

Vẻ mặt của Ngô Hàn Giang không chút thay đổi, cũng không lên tiếng.

Không khí lạnh lẽo cứng đờ mà xấu hổ, Hứa Minh ảm đạm trong lòng, vì hai người giảng hòa nói:     “Ba cha đừng ghét chú Ngô, cha không biết đâu, y vẫn luôn chiếu cố con, thật sự, con xem y như trưởng bối mà kính trọng, con hy vọng hai người có thể trở thành bạn tốt, chờ con khoẻ lại rồi, con sẽ hiếu kính với hai người.”

Lời này vừa thốt ra, không khí bỗng dưng trầm mặc, ba người đều mang tâm sự.

Đỗ Hoa từ bên ngoài trở về có mua một ít hoa quả mà Minh Minh thích ăn, vừa vào phòng thì cảm giác được bầu không khí thật không tốt,    “Ba người sao lại im lặng hết vậy, Minh Minh, dì mua anh đào và ô mai, lập tức rửa ra một mâm cho con.”

“Cám ơn dì Đỗ.”

“Đừng khách khí với dì, chúng ta là người một nhà.”

Từ Bạc Thuyền nắm lấy bả vai Hứa Minh, ánh mắt mang theo trào phúng ý cười rét lạnh, đối Ngô Hàn Giang nói,    “Đúng vậy, chúng ta mới là người một nhà.”

Hứa Minh bất an nhìn Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang hơi hơi cười cười với cậu, tươi cười chân thành, mang theo một tia cô đơn không dễ phát hiện,      “Thấy Minh Minh có người thương yêu, tôi an tâm.”

Hứa Minh bày ra một ánh mắt sáng tỏ nhìn y, từ nay về sau, bất luận là sống hay chết, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là quan hệ của tiểu bối cùng trưởng bối mà thôi.

Có điều, mọi chuyện không phát triển theo hướng mà bọn họ mong muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui