Tinh Quân Như Nguyệt

Thời tiết năm nay đặc biệt khác thường, vốn nên là tháng trời xanh mây trắng lại mưa dầm kéo dài nửa tháng.

Phương Nam càng bị mưa to gây thiệt hại nặng nề, đê điều sạt lở, khiến cho bá tánh thương vong vô số.

Thánh Thượng giận dữ, lệnh cho Thái Tử mang theo khoản cứu tế đến trấn an lòng dân, lại sai Cẩm Y Vệ điều tra kỹ càng quan lại có quan hệ đến việc tu sửa đê điều.

Bởi vì một tháng trước, triều đình đã chi một khoản tiền khổng lồ để củng cố đê ngăn lũ. Nhưng tiền… có thật sự được dùng để sửa đê hay không?

Chớp mắt đã đến tháng hai, Thái Tử hồi kinh, Tống Tri Nhàn cũng điều tra gần như từ đầu đến cuối, từ quan to nhất phẩm trong triều, đến huyện lệnh tép riu ở các địa phương, đều có trong danh sách.

Mà hết thảy ngọn nguồn… lại xuất phát từ nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi.

Nàng từng lén rời cung đến tìm ta, hi vọng ta có thể khuyên nhủ Tống Tri Nhàn, khi báo cáo với Thánh Thượng, hãy gạt tên nhà nàng ấy ra.

Nàng ấy xem như hiển nhiên mà nói với ta, quan viên trong triều có mấy ai sạch sẽ, gia tộc của nàng làm vậy cũng là bình thường.

Ta nhìn gương mặt xảo trá của nàng, cảm thấy có chút xa lạ.

Ta kiên quyết cự tuyệt, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: “Việc mọi người đều làm không nghĩa đó là việc đúng. Nếu ngày mai Tống Tri Nhàn không bẩm báo đúng sự thật, ai sẽ lấy lại công bằng cho những nạn dân và bá tánh vô tội bị các ngươi hại chết?”

Thái Tử Phi sốt ruột cắt lời ta: “Nhưng nếu Thánh Thượng biết được, hơn trăm mạng người nhà ta không ai có thể sống sót!”

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Ta nhìn thẳng vào mắt Thái Tử Phi, có chút mệt mỏi: “Vậy những nạn dân và bá tánh bị các ngươi hại chết là con sâu cái kiến, chết không đáng tiếc hay sao?”

Mắt nàng ấy rươm rướm lệ, tràn đầy bi thương tuyệt vọng nhưng biểu tình lại không cam tâm.

“Khi các ngươi yên tâm thoải mái hưởng thụ vinh hoa phú quý không thuộc về mình nên nghĩ đến sẽ có một ngày phải hoàn trả lại.”

“Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hết thảy đã có Thánh Thượng định đoạt.”

Nhìn Thái Tử Phi rời đi, không còn dáng vẻ kiêu hãnh của ngày xưa, ta rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ.

Có những người sợ rằng khó có thể gặp lại nhau.

Tống Tri Nhàn đem kết quả điều tra đúng theo sự thật giao cho Thánh Thượng. Thiên tử thịnh nộ, xét trảm toàn bộ gia tộc của Thái Tử Phi, làm gương cho thiên hạ.

Thái Tử Phi mang thai, bị giam cầm ở Đông Cung chờ đến khi hài tử sinh ra thì bị biếm làm thứ dân, đày vào lãnh cung.

Nhưng đứa bé vì sinh non mà thể trạng yếu ớt, chỉ sống được hơn trăm ngày thì chết non. Màn đêm buông xuống, Thái Tử Phi ở lãnh cung cũng tự tử theo con.

Gia tộc phồn thịnh trăm năm cứ thế mà sụp đổ.

Sai một bước, thua cả bàn cờ.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Vụ án vỡ đê liên lụy quá rộng, mấy ngày gần đây cửa chợ phố Đông chưa từng ngừng nghỉ. Bất kể là tham quan ô lại hay là người già, phụ nữ, trẻ em đều phải đến nơi đó trả giá cho tội lỗi đã gây ra.


Máu tươi chảy đầy đất, dù đứng cách rất xa vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi tản mát trong không khí, khiến người buồn nôn, cũng làm người bất lực.

Sự tình vốn nên hạ màn nhưng không hiểu vì sao thanh danh của Tống Tri Nhàn vốn đã không tốt, lại ngày càng xuống dốc không phanh.

Nguyên nhân cũng thật khiến người ta phải cạn lời. Các bá tánh thấy phụ nữ và trẻ em phải lên pháp trường liền sinh lòng thương cảm, lại nghe thấy bọn họ chửi rủa Tống Tri Nhàn trước khi chết, nói hắn tâm địa sắt đá, xem mạng người như cỏ rác, làm quan bất nhân, cả trẻ nhỏ cũng không buông tha.

Thậm chí còn nói hắn tra tấn phạm nhân, bắt họ nhận tội, cứ như thể bọn họ không hề tham ô tiền sửa đê, là người khác vu oan giá họa vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, những kẻ tự xưng là quần chúng chính nghĩa bắt đầu bịa đặt, âm mưu hãm hại Tống Tri Nhàn.

Bọn họ đã quên đám tham quan kia rốt cuộc đã hại bao nhiêu bá tánh phương Nam không nhà để về, thây phơi khắp chốn; cũng đã quên đầu mùa hạ năm nay, có bao nhiêu trẻ nhỏ vô tội chết không thấy xác khi con đê sụp đổ.

Dù sao cực khổ không rơi xuống đầu bọn họ, mở miệng giảng đạo lý, chính nghĩa mới đơn giản làm sao.

Mỗi lần ta nghe thấy những lời như vậy, trong lòng đều đau như kim châm. Tống Tri Nhàn ngoài mặt không thèm để ý, nội tâm lại rầm rì: [Cần được an ủi! Cần được ôm một cái! Bọn họ đều đang nói dối, tiểu tỷ tỷ đừng tin nha!]

Ta vòng tay ôm lấy hắn, kiên định nói cho hắn biết: “Ta không tin. Ta biết chàng không phải người như vậy.”

Một tên nhóc mít ướt suốt ngày khóc hu hu, một người ngay cả bọ cũng không nỡ giẫm, sao có thể là kẻ ác tội lỗi tày trời được chứ!

Ta cứ tưởng rằng qua ít lâu, việc này sẽ bị mọi người quên lãng, nhưng không ngờ ta đã quá coi thường “chính nghĩa” vặn vẹo trong lòng bọn họ.

Ta bị bắt cóc, bị đưa đến một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Bọn bắt cóc không tổn thương ta, chỉ muốn dụ Tống Tri Nhàn đến.

Kẻ cầm đầu là con trai của một tên tham quan trong vụ án vỡ đê, trước khi chuyện bại lộ, gã được cha mình đưa đi.

Gã lẫn trốn trong đoàn người, tận mắt chứng kiến người nhà mình bị hành hình, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tống Tri Nhàn, để thù hận ăn mòn tâm trí.

Sỡ dĩ gã bắt cóc ta là vì ngoại trừ ta, Tống Tri Nhàn đã không còn người thân nào khác.

Lời này đập vào tai ta, vô cớ trào dâng chua xót.

Tống Tri Nhàn một người một ngựa tìm đến, chỉ nửa canh giờ sau khi tin được gửi đi.

Dưới ánh dương nhỏ vụn, một thân ảnh đẹp đẽ, chói lóa chạy vụt tới.

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đau đáu trông về phía ta.

Ta nghe được suy nghĩ trong lòng hắn: [Khanh Khanh, đừng sợ. Ta tới rồi.]

Ừ. Ta không sợ.

Ánh mắt Tống Tri Nhàn nhìn về bọn bắt cóc bắn ra ánh sáng lạnh buốt, băng sương: “Thả phu nhân của ta ra. Ngươi muốn gì ta đều sẽ đáp ứng.”

Trong miếu bỗng phóng ra rất nhiều người, ai ai cũng mặt mày dữ tợn, bao vây Tống Tri Nhàn.

Không có nửa phần dáng vẻ chính nghĩa.


𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Ta bị một tên bắt cóc kề đao vào cổ, chỉ khẽ cử động cũng sẽ lưu lại vết máu đỏ tươi.

Ánh mắt Tống Tri Nhàn lạnh đến cùng cực: “Các ngươi muốn thế nào mới chịu thả nàng ra?”

Bọn bắt cóc cười nhạo một tiếng: “Ngươi quỳ xuống, tự dùng đao trong tay ngươi, kết liễu đời mình đi.”

“Để tế bái vong hồn của cha mẹ ta!”

Biểu tình Tống Tri Nhàn buốt giá: “Chỉ cần ta chết, các ngươi sẽ thả nàng đi? Thật sự?”

“Thật sự!”

Nhìn người đàn ông không chút do dự quỳ xuống đất, ta dùng ánh mắt cầu xin, tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt thấm ướt hai hàng mi, trái tim quặn đau như bị ai đó bóp nát.

Ta liều mạng giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Tống Tri Nhàn cầm lấy thanh đao sắc bén, dưới ánh nhìn khẩn trương của tất cả mọi kẻ từng chút một mà cắm vào bụng mình.

‘Vù! Vù! Vù’

Mũi tên nhọn xé gió mà đến.

Trong khoảnh khắc bọn bắt cóc buông ta ra để tự bảo vệ mình, Tống Tri Nhàn đầy bụng máu tươi xông tới, ôm ta vào lòng.

Ta nghe được có kẻ tức giận mắng hắn gian trá, cũng nghe thấy tiếng bọn chúng khóc thét trước khi chết.

Từ đầu đến cuối, Tống Tri Nhàn ôm siết ta trong lòng, không cho ta nhìn thi thể đầy đất, cũng không cho ta xem miệng vết thương trên người hắn.

Hắn chỉ vùi mặt vào cổ ta, như đang thì thào mà nói một câu: “Khanh Khanh, ta đau quá. Ôm ta một cái được không?.”

Ta vòng tay quanh eo hắn, cả bàn tay ướt đẫm toàn là máu.

Ta hoảng loạn không biết làm sao cho phải, chỉ không ngừng vừa khóc vừa lẩm bẩm gọi tên hắn.

“Tống Tri Nhàn.”

“Ta ở đây.”

“Tống Tri Nhàn.”

“Ta ở đây.”

“Tống Tri Nhàn.”


“Đừng sợ, Khanh Khanh. Ta ở đây.”

Thời điểm Tống Tri Nhàn đâm đao vào người mình đã đâm chệch đi nửa phân, tránh đi chỗ nguy hiểm nhưng hắn vẫn bị mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, ta cũng mất đi khả năng đọc suy nghĩ của hắn.

Không còn nghe được hắn ở trong lòng ngọt ngào gọi ta ‘tiểu tỷ tỷ’, ta có chút không quen.

Vì vết thương trên người, hắn được nghỉ ngơi khá lâu, đôi ta có rất nhiều thời gian âu âu yếm yếm bên nhau.

Tuy không còn đọc được suy nghĩ nhưng vì đã quá hiểu biết lẫn nhau, cho nên bây giờ chỉ cần một ánh mắt, ta cũng có thể đoán được nội tâm của hắn.

Ta hỏi hắn lúc giết người có sợ hãi không?

Hắn nói đã không còn cảm giác.

Khi hắn nói lời này, ánh mắt sâu thẳm đầy hoang vắng và cô tịch làm lòng ta cay đắng.

Ta hỏi hắn: “Muốn ôm một cái không? Kiểu ôm an ủi đầy ấm áp ấy?”

Hắn yên lặng nhìn ta, chợt cười, mi mắt cong cong.

Chờ thân thể hắn khôi phục như thường đã là năm mới.

Lúc đón giao thừa, ta hỏi hắn có điều ước gì cho năm mới không. Hắn vuốt ve ngọc bội ta tặng hắn, nỉ non: “Chỉ ước… Khanh Khanh yêu ta.”

Nói xong, hắn đỏ bừng mặt không dám nhìn ta, khẽ cắn môi dưới, ngoan ngoãn không chịu được.

Ta sững sờ một chớp mắt, xua xua tay: “Cái này mà điều ước gì chứ. Ước cái khác đi!”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt hoảng loạn, đau đớn gần như trào ra.

Hắn chua xót hỏi: “Tại sao… lại phải ước điều ước khác?”

“Bởi vì ta đã yêu chàng rồi!” Ta trả lời như thể hiển nhiên.

Tống Tri Nhàn cúi đầu nhìn ta, cảm xúc trong đôi mắt đã thay đổi, ánh sáng lấp lánh đều là lưu luyến.

Hắn hôn ‘chụt’ lên môi ta: “Điều ước của Khanh Khanh là gì?”

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

“Ta hi vọng chúng ta có thể có một đứa con.” Ta vươn tay vuốt tóc mái trên trán hắn: “Để trên đời này, chàng có một người cùng chung dòng máu với mình, trở thành ràng buộc và vướng bận cả đời này của chàng.”

“Nàng chính là… là ràng buộc của ta.”

Ta đoán giờ phút này, Tống Tri Nhàn trên mặt cực lực bình tĩnh nhưng trong lòng đã khóc đến mưa gió thét gào, gầm hú không ngừng.

𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱𒀱

Mấy ngày sau đó hắn có chút thần bí. Ta hỏi hắn đang làm gì vậy, hắn chỉ nói là bí mật.

Đảo mắt đã đến mười lăm tháng Giêng, Kinh Thành giăng đèn kết hoa trắng đêm, mười dặm hoa đăng, phố phường vô cùng náo nhiệt.

Ta nhìn người đàn ông đang nắm tay ta, đi ở phía trước. Dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, đôi con ngươi lập lòe ánh sáng nhỏ vụn, trong bóng đêm khiến người nhìn bị hút hồn.

Bọn ta đứng yên giữa dòng người ngược xuôi vui thưởng hoa đăng, Tống Tri Nhàn cùng ta mặt đối mặt, mặc kệ ánh mắt của bá tánh tới lui bên cạnh.


Tay hắn nắm chặt lấy tay ta, sự lưu luyến và say đắm trong ánh mắt làm ta mê mẩn.

Ta còn chưa kịp nghĩ ra lý do Tống Tri Nhàn đột nhiên dừng bước không đi tiếp, hắn đột ngột quỳ một gối xuống đất: “Khanh Khanh, nàng… là Thần của ta!”

“Đùng! Đùng!”

Theo tiếng hô tô của Tống Tri Nhàn xuyên thấu qua đám đông, nơi chân trời xa nở rộ pháo hoa rực rỡ.

Ta ngẩn người nhìn pháo hoa lộng lẫy, bừng nở trong chớp mắt rồi lụi tàn. Dưới ánh sáng chớp tắt không ngừng, hắn chăm chú nhìn ta, những vì sao lấp lánh trong đôi mắt làm ta có ảo giác như mình đang bị quyến rũ.

Cùng với… không khí im bặt đầy xấu hổ quanh mình.

Bây giờ ta nói mình không quen biết hắn còn kịp không?

Nhưng Tống Tri Nhàn không có ý định buông tha ta, hắn mỉm cười như thể đang hỏi ta có hạnh phúc không? Hơn nữa, tỏ vẻ sau này, ta sẽ không cần phải nói dối đám tỷ muội của mình nữa.

Đây là… đang trả thù ta chứ gì!

Nếu việc này chỉ đến đây là kết thúc thì ta vẫn có thể miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng sáng hôm sau, khi ông chủ tiệm pháo hoa đến tìm ta thanh toán tiền, nhìn con số làm ta choáng đầu hoa mắt kia…

Ta thật muốn bỏ nhà đi bụi!

Đúng là tên đàn ông chó không quản gia không biết củi gạo quý mà!

Bởi vì chuyện này, ta giận dỗi Tống Tri Nhàn một trận thật lâu. Cuối cùng hắn hết nước hết cái vẫn không dỗ được ta, ban đêm mon men chui vào chăn, túm góc áo ta mà gọi: “Tiểu tỷ tỷ, đừng giận mà…”

Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng gọi ta là ‘tiểu tỷ tỷ’ nha!

Quả nhiên đàn ông biết làm nũng, phụ nữ hồn sẽ bay.

Giờ khắc này đừng nói mấy cây pháo hoa, cả xưởng ta cũng mua cho hắn.

Tràng pháo hoa đêm mười lăm kia làm vang động toàn bộ Kinh Thành, thậm chí mấy vị trong cung đều sôi nổi suy đoán là kiệt tác của ai.

Còn ấn tượng của bá tánh về Tống Tri Nhàn cũng dần dần chuyển biến tốt.

Dù sao quần chúng ăn dưa vốn không nhớ được lâu, lại còn thích hóng mấy chuyện tình tình ái ái.

Có người dựa vào hành động đêm đó của Tống Tri Nhàn, tự tưởng tượng ra cuộc sống hôn nhân ngày ngày đường mật của hai ta, viết một thoại bản đặt tên là “365 ngày của Cẩm Y Vệ lạnh lùng cùng cô vợ nhỏ xinh đẹp”.

Quyển thoại bản nhanh chóng nổi như cồn, được các trà lâu và hiệu sách lớn săn đón.

Mấy câu truyện trong đó đều là bịa đặt nhưng lại viết hết sức thuyết phục.

Mọi người thậm chí nói: “Quả nhiên là vợ chồng thật có khác, hóng chuyện vui hơn hẳn!”

Ta tò mò nội dung câu chuyện, cũng mua một quyển về đọc không ngờ bị Tống Tri Nhàn bắt gặp.

Từ ngày biết ta bị hắn làm nũng sẽ không có sức kháng cự, hắn hoàn toàn giải phóng nhân cách mềm mại, đáng yêu trong lòng mình.

Ngoài đường, hắn vẫn là Chỉ Huy Sứ máu lạnh vô tình, vừa đóng cửa là biến thành quỷ nhõng nhẽo ‘Tỷ tỷ ôm một cái’, ‘Khanh Khanh hôn đi mà’.

Hắn nhìn tình tiết sến rện trong quyển thoại bản xong, đòi ta diễn với hắn hết đoạn này đến đoạn khác.

Hình tượng hoàn toàn sụp đổ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận