Edit: Khía.
Beta: Sà.
___________
Trầm Bạch bưng từng món ăn lên bàn, Trần Uyên miễn cưỡng tựa vào bên cạnh bàn, nửa híp mắt giống như lim dim, Cửu Gia vẫn ở hình dạng nhóc con, mắt mèo xoay tròn bốn phía, thỉnh thoảng lại nắm đuôi Trần Uyên.
Trầm Bạch đá nó một cước, nhàn nhạt nói: "Thu móng vuốt lại cho ta, đừng tưởng ta không thấy."
Cửu Gia méo miệng: "Bạch Bạch, ngươi có mới nới cũ..."
Trầm Bạch nghiêm túc nhìn nó: "Bần tăng xuất gia nhiều năm rồi."
Cửu Gia: "..."
Trần Uyên không thích dùng đũa ăn cơm, lưỡi rắn vừa phun ra liền nuốt lại, tất cả thức ăn đều được đưa vào bụng, hắn cũng không thích nhai, Trầm Bạch làm thịt kho tàu thì một hớp nuốt thẳng xuống, kẹt một cục căng tròn ở cổ họng cũng không sợ bị nghẹn.
Cửu Gia tò mò duỗi móng vuốt sờ lên cổ Trần Uyên.
Hai người êm ái trao đổi ánh mắt một hồi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trầm Bạch nhếch mép, thất thần một cái thì thức ăn trên bàn đã vơi hơn phân nửa...
Buổi tối Trầm Bạch cắn răng tiếp tục niệm bi thương chú cho hắn, Trần Uyên thỏa mãn xì xì phun lưỡi, quay đuôi mấy vòng làm ổ một bên, Cửu Gia lau mặt liếm móng trước, dùng nước miếng luân phiên liếm không biết bao nhiêu lần mới thích ý nhảy lên cái bụng bự của Trầm Bạch, lộn một vòng rồi phơi bụng ra.
Trầm Bạch hung hăng gãi cằm nó, Cửu Gia kêu meo meo vừa lẳng lơ vừa dâm đãng...
Advertisement / Quảng cáo
Niệm được một nửa bi thương chú thì rơi vào giai cảnh, đột nhiên Trầm Bạch cảm thấy sau lưng chợt lạnh, tốc độ gõ mõ chậm lại một nhịp, Phật văn rối loạn, Trầm Bạch lấy lại bình tĩnh, lần nữa niệm quyết thu thế, nhẹ nhàng dập tắt phân nửa hương đang đốt.
Con ngươi thất thải của Trần Uyên di chuyển, đuôi rắn quét qua quét lại dán sát vào lưng Trầm Bạch, thích thú luồn vào sống lưng trắng lóa, nhiều thịt gồ ghề nhấp nhô.
Trầm Bạch thở dài, hai ngón tay kẹp lấy chóp đuôi: "Thí chủ, mặc dù thịt bần tăng rất nhiều, rất dày nhưng đó không phải cái nệm đâu."
Trần Uyên lắc đầu, dùng đuôi giữ eo Trầm Bạch.
Phía dưới Trầm Bạch cứng đờ không dám nhúc nhích, dù gì Cửu Gia vẫn còn ngủ trên bụng y...
Đuôi rắn giống như đang thăm dò cái gì, tìm chỗ nhiều thịt nhất cụp xuống, Trần Uyên ngáp một cái, tiếng bụng cũng hơi miễn cưỡng: "Không sai, vẫn đủ để ôm lên."
Trầm Bạch cúi đầu nhìn, bình tĩnh nói: "Thí chủ, ngươi tính làm thắt lưng da à?"
Trần Uyên: "..."
Trầm Bạch: "Mặc dù chất lượng không tệ, có điều màu sắc hơi sặc sỡ..."
Trần Uyên: "..."
Trầm Bạch còn muốn nói tiếp, đuôi rắn bên hông bỗng nhiên siết chặt, thiếu chút nữa y bị nghẹn chết.
Trần Uyên lạnh lùng nghiêm mặt, cũng không dùng tiếng bụng: "Nếu ngươi dám nói một chữ nữa có tin ta lập tức quất chết ngươi không?"
Trầm Bạch ngậm miệng, trong lòng yên lặng oán giận một câu: Không phải ngươi muốn quất chết ta, rõ ràng ta thấy ngươi muốn siết chết ta mà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...