Edit: Khía.
Beta: Tum.
__________
Trầm Bạch bị mặt trời hun tỉnh, nhắm mắt cũng có thể cảm giác được mặt trời dán sát vào mi mắt y, y lắc đầu mới phát hiện hình như khác cái gì đó.
Người như màu mây, địa linh nhân kiệt*, sao Thái Bạch xa thăm thẳm, hồn nhiên thiên thành*.
*Địa linh nhân kiệt: đất linh thiêng sinh người hào kiệt.
*Hồn nhiên thiên thành: hoàn hảo không tỳ vết, vật được thiên nhiên tạo ra.
Trầm Bạch nhìn chân rồng chín móng của mình bị vùi lấp trong bùn đất, từ từ ngẩng đầu lên, từ phần hông tới đuôi rồng đều bị ép dưới chân núi, mặt trời đỉnh Bất Chu Sơn chói chang vĩnh viễn không rơi xuống.
Thượng cùng bích lạc địa, viễn cổ thần kỷ, Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa sáng thế, Chúc Dung sinh ra lửa, Phục Hi đứng đầu tam hoàng, Thần Nông trong coi quỷ linh thần quái âm ti, còn có Cộng Công...
Trầm Bạch không nghĩ tiếp nữa, y hơi nheo mắt lại, xa xa, ở giữa trời từ từ lộ ra quầng sáng thất thải.
Hổ Phách đứng bên bờ Ngân Hà Cửu Thiên, mặt không biểu tình nhìn Bất Chu Sơn cách đó không xa.
Advertisement / Quảng cáo
Lúc Đông Thủy và Trần Uyên chạy tới, không biết Hổ Phách đã đợi bao lâu, Đông Thủy thấy người đó hiển nhiên bị dọa không nhẹ, yên lặng rất lâu mới cung kính nói: "Ngọc Đế."
Hổ Phách nhàn nhạt lướt qua cậu, khẽ mỉm cười: "Tới rồi."
Trần Uyên đen mặt lại, trầm giọng hỏi: "Trầm Bạch đâu?"
Hổ Phách giơ tay chỉ nơi xa xa: "Ở đó."
Đông Thủy nhìn theo tay nam nhân, há miệng cả buổi không khép lại, cậu cứng ngắc quay đầu nhìn Hổ Phách: "Đây... Rốt cuộc đây là chỗ nào?"
Hổ Phách không nói gì, nam nhân hình như đứng mệt, miễn cưỡng vén vạt áo ngồi xếp bằng xuống, một tay chống đầu, thâm tình ngắm nhìn Bất Chu Sơn: "Thượng cổ thần kỷ ơi thượng cổ thần kỷ, nhìn kỹ đi Đông Thủy, đời này đại khái có thể ngươi chỉ đi tới nơi này có một lần, đều nhờ phúc của Bạch ca." Hổ Phách nhìn Trần Uyên, ánh mắt thâm trầm: "Rắn nhỏ, ngươi có biết tứ chiến thần không?"
Trần Uyên không đáp, Hổ Phách cũng không ngại, tự mình nói: "Bàn Cổ sau khi khai thiên địa thì an nghỉ với ảo cảnh, Nữ Oa sáng thế phong tước cho tứ thần, Cộng Công, Chúc Dung, Phục Hi, Thần Nông. Mà Cộng Công chính là rồng thủy tổ, đứng đầu tứ thần, tính tình... cũng chính cũng tà."
Trần Uyên cũng nói: "Vậy có liên quan gì tới Trầm Bạch?"
Hổ Phách chê cười hừ một tiếng, hơi thương hại nhìn hắn: "Trầm Bạch chính là Phật Long của Cộng Công." Nói xong, nam nhân cúi đầu nhìn chân núi Bất Chu Sơn.
"Phật Long nắm trong tay thất tình lục dục, hỉ nộ ai lạc." Lời Hổ Phách còn chưa dứt đã thấy trong chân trời xa xa đột nhiên lao ra một con Thất Thải Long vươn thẳng phá trời cao, hung hăng đánh tới Bất Chu Sơn.
Nhất thời đất rung núi chuyển, trời đất u ám.
Advertisement / Quảng cáo
Đông Thủy Quân gần như không đứng vững kêu lên: "Đó là cái gì?!"
Trần Uyên há miệng, Hổ Phách thấy biểu tình này của hắn, rốt cuộc cũng bật cười: "Xem ra rốt cuộc ngươi cũng thông minh đó."
Nam nhân thở dài, từ từ đứng lên: "Không trách năm ngàn năm trước Trầm Bạch làm phép cho ngươi, bây giờ còn một lòng giúp ngươi hóa rồng."
"Thất Thải Long ơi Thất Thải Long." Hổ Phách lắc đầu, nam nhân nhìn Cộng Công đâm vào Bất Chu Sơn, nhẹ xùy một tiếng: "Nếu ngươi đã hóa rồng chắc chắn không chỉ sờ y một cái đâu nhỉ."
Trầm Bạch cảm thấy hòn đá đè trên người mình không ngừng rơi xuống, lẫn vào long huyết, mùi tanh nồng nặc.
... Đây là lần thứ mấy Cộng Công hóa thành chân thân nhỉ? Trầm Bạch mơ màng nhớ lại, dường như mỗi lần đối phương hóa rồng đều liên quan tới mình, uổng cho y là Phật Long nhưng không khống chế được tính khí của hắn.
Năm đó là chấp niệm của Trầm Bạch tiên sinh, mất đi Phật tính, trồng tâm ma, Chúc Dung và Phục Hi hợp lực vây y ở Bất Chu Sơn để hối cãi, kết quả ai có thể ngờ, có nhân thì sẽ có quả, y và Cộng Công sớm đã trở thành ma chướng của nhau, đối phương mãi mãi biến mất tại đây, một phát không thể sửa chữa.
Cộng Công thành ma, Chúc Dung và Phục Hi không địch lại, nguyên thần hoàn toàn bị tiêu diệt, Thần Nông cũng bị ảnh hưởng tới, lại bị Cộng Công giữ lại một hồn một phách.
Nam nhân cả người đẫm máu đứng trước hình hồn Thần Nông, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không giết ngươi, giữ ngươi lại ở dọc đường Hoàng Tuyền thay ta trông coi Trầm Bạch."
Thất Thải Long cứ một chút lại lao xuống, không ngừng đâm vào Bất Chu Sơn, trên vảy đã có vết máu lốm đốm, bừa bãi một đống.
Trầm Bạch lẳng lặng ngửa đầu nhìn, không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...