Những đám mây ngũ sắc trên bầu trời của Tinh Phong trang viên hợp lại thành hai chữ song hỉ, khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ. Nhưng sự thần kỳ bên trong Tinh Phong trang viên cũng không chỉ có như vậy.
Chỉ thấy bên trong Tinh Phong trang viên đâu đâu cũng là sương khói, phảng phất như tiên cảnh. Trên mặt nước của Mộng Trung Hồ ngập tràn những đóa hoa chưa từng thấy qua, trên cánh hoa phát ra kim quang mờ ảo.
Tất cả kiến trúc bên trong Tinh Phong trang viên vốn đều được xây dựng dựa theo phương vị tiên thiên bát quái, Trương Tinh Phong bất quá chỉ chỉnh sửa một chút mà thôi. Mỗi một kiện vật phẩm đều phát ra quang mang nhè nhẹ, khiến cho người ta cảm nhận được khí tức của tự nhiên ......
Tất cả đều là kiệt tác của Trương Tinh Phong.
- Thật là đẹp quá, muội muội, lần trước ta đến đây hình như không giống như thế này. Chuyện gì xảy ra vậy?
Phong Thiết Tuấn quay sang hỏi Phong Ngữ Yên.
Lúc này Phong Ngữ Yên đang mặc trên người bộ Hồng La Phượng Y do Trương Tinh Phong chế tạo. Chỉ bất quá hắn sử dụng hỗn độn lực khống chế một chút, biến bộ y phục này trở thành hỉ phục.
- Đại ca, tất cả đều là do Phong ca làm đó. Hì hì, cách đây một ngày Phong ca đã tự mình chuẩn bị tất cả mọi thứ!
Phong Ngữ Yên mỉm cười hạnh phúc.
Phong Thiết Tuấn bên cạnh cũng ngẩn người, tại cực tây hắn chưa từng bao giờ thấy muội muội của mình lại có vẻ mặt hạnh phúc như vậy.
Phong Thiết Tuấn trong lòng cảm thấy ray rứt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cao hứng, cao hứng vì muội muội của mình sau này đã có một cuộc sống tốt đẹp. Hắn rất tin tưởng vào con người của Trương Tinh Phong.
......
- Nữ nhi, con đã chuẩn bị xong chưa? Giờ lành sắp đến rồi kìa!
Phong lão đầu đứng bên ngoài gọi lớn, hiển nhiên ông ta đang rất sốt ruột.
- Phong lão gia, không cần lo lắng, vẫn còn nửa canh giờ mà!
Thu Chí đứng bên cạnh vừa cười vừa nói.
Phong lão đầu trừng mắt nhìn Thu Chí, nói:
- Tiểu nha đầu ngươi thì biết cái gì? Mọi chuyện đều phải chuẩn bị cho thật tốt, cứ đợi nước đến chân mới nhảy lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Biết chưa?
- Biết rồi, biết rồi!
Thu Chí cười hì hì nói.
Phong lão đầu không nói gì thêm. Thu Chí dù sao cũng là hồng nhân tại Tinh Phong trang viên, hơn nữa còn là thiếp thân nha hoàn của Trương Tinh Phong. Nếu như là mấy tháng trước gặp Thu Chí, Phong lão đầu có lẽ ngay cả tư cách xu nịnh cũng không có.
"Hừ!" Phong lão đầu hừ một tiếng, sửa sang hồng bào trên người lại. Y phục này chính là do Trương Tinh Phong chuẩn bị cho lão trượng nhân của mình, so với Thiên Ti Tuyết Tằm Y gì đó còn tốt hơn rất nhiều, cho dù là đao kiếm cũng không thể cắt đứt. Bây giờ nó đã là bảo bối của Phong lão đầu, là phương tiện để hắn khoe khoang với người khác.
Đao thương bất nhập, thoải mái, hơn nữa còn là vật cho Trương Tinh Phong làm ra, sự trân quý đương nhiên không cần phải nói.
- Phong lão gia, gia chủ mời ngài vào đại điện, giờ lành sắp đến rồi!
Một hạ nhân chạy đến lên tiếng.
Phong lão đầu nghe được, liền lập tức đi ngay. Đối với đứa con rể này, ông ta thập phần yêu thích, hoặc có thể nói là yêu thích quyền thế của hắn.
Lúc này Trương Tinh Phong trên người cũng đang mặc hỉ phục màu đỏ, đây chính là "Thanh Kiển Tử Y" do hắn chế tạo cùng với Hồng La Phượng Y. Nguyên liệu của cả hai kiện đều giống nhau, chỉ là sau khi chế tạo xong, Hồng La Phượng Y đã bị Trương Tinh Phong áp chế trở thành pháp khí, đương nhiên là vì để cho Phong Ngữ Yên có thể mặc được.
Trương Tinh Phong đứng trước gương, trên người phát ra ánh sáng màu tím, một kiện hỉ phục rực rỡ xuất hiện trên tay của hắn. Kiện hỉ phục này khi mới mang đến đã bị Trương Tinh Phong tiện tay thu vào bên trong Thiên Vũ.
Đã có Thanh Kiển Tử Y, còn cần đến hỉ phục này hay sao?
Trương Tinh Phong đứng trong phòng, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn. Ngay cả tâm cảnh tu vi cực cao như hắn cũng cảm thấy lo lắng.
- Nhị đệ, ha ha ...... lần trước ta kết hôn, tiểu tử ngươi còn nói là ta sợ hãi, lo lắng, bây giờ ngươi không phải cũng vậy hay sao? Ha ha ha ha ......
Lang Phong bên cạnh đắc ý nói.
Lý Đại lập tức lên tiếng:
- Đúng thế, ngươi hãy nhìn ánh mắt của sự phụ kìa, ha ha ha ......
Bọn Lý Nhị lập tức liền chú ý đến ánh mắt của Trương Tinh Phong, bắt đầu cười lớn. Bọn họ quả thật không nghĩ ra vị sư phụ cho dù Thái Sơn có sụp đổ cũng không biến sắc lại có bộ dạng lo lắng như lúc này.
- Lý Đại, tiểu tử ngươi cũng đã kết hôn được một năm rồi, nhưng đúng là vẫn không khá hơn chút nào ...... Hừ!
Lúc này Trương Tinh Phong đã không còn vẻ trấn định như lúc trước, liền trút giận lên người Lý Đại. Lý Đại một năm trước đã kết hôn cùng với Hạ Thủy, bây giờ trong nhóm của Trương Tinh Phong, chỉ còn Lý Nhị và Trương Vũ là chưa kết hôn mà thôi.
Đương nhiên hiện tại Trương Vũ và Thu Chí đã dính với nhau. Chỉ còn tên gia hỏa Lý Nhị này đã gần ba mươi tuổi mà vẫn không hề lo lắng. Trương đại thúc tốt xấu gì cũng là nghĩa phụ của Lý Nhị, nhưng ông ta cũng không hề hối thúc hắn.
Theo như Lý Nhị nói, ngoài đánh bạc ra hắn không để ý gì đến những thứ khác. Hắn dựa vào tu vi Kim Đan tiền kỳ của mình, thân thể mạnh hơn người bình thường rất nhiều, thính giác, thị giác cũng nhanh nhạy hơn, hiện nay đã vang danh đổ thần.
Bây giờ tẩt cả các đổ phường đều biết đến danh tiếng của Lý Nhị. Chỉ cần hắn vừa đến, lập tức sẽ tìm ngay cao thủ đến so tài với hắn.
Đương nhiên là hắn không dám đến Thiên Phong đổ trang, nếu không Trương Tinh Phong bọn họ sẽ tìm hắn giáo huấn một phen.
Theo như Lý Nhị nói, dựa vào tài nghệ hiện tại của hắn, thậm chí có thể đồng thời không chế mười hai con, trong đổ giới tuyệt đối là nằm trong một trăm nhân vật đứng đầu.
Theo như hắn nói, tốt xấu gì đó cũng là danh tiếng!
- Hiền chất, ra ngoài thôi, đến giờ rồi đấy!
Trương Cuồng ở bên ngoài gọi vào.
Trương Tinh Phong trong lòng bình tĩnh lại: "Rốt cuộc cũng đến rồi!" Ánh mắt của hắn chợt lóe sáng, bước ra bên ngoài.
Trước tiên Trương Tinh Phong phải đến phòng của Phong Ngữ Yên. Nghi thức kết hôn này cũng không giống với người bình thường. Những đại sự của các thế lực lớn như hoàng gia và thế gia, nghi thức cũng bất đồng.
Trương Tinh Phong trong vòng vây chúc mừng của những phú hào quý tộc, cố gắng nở nụ cười đáp lễ.
Cuối cùng hắn cũng đến được phòng của Phong Ngữ Yên. Lúc này Phong Thiết Tuấn đang nắm tay của Phong Ngữ Yên, mẫu thân của Trương Tinh Phong cũng đang ở đây, mỉm cười khích lệ nhìn hắn.
Trương Tinh Phong bước lên phía trước, đưa tay trái ra. Phong Thiết Tuấn mỉm cười, đưa bàn tay phải của Phong Ngữ Yên đặt lên tay của Trương Tinh Phong.
Mềm mại, ấm nhuận, dễ chịu!
Trương Tinh Phong cảm nhận, đồng thời khi nắm lấy bàn tay của nàng, sự lo lắng trong lòng của hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.
Vững vàng, ấm áp!
Phong Ngữ Yên cảm nhận, nàng đột nhiên có cảm giác muốn dựa dẫm vào bàn tay này, tâm của nàng cũng trở nên ấm áp. Nàng biết, sau này nàng sẽ mãi mãi nắm lấy tay Phong ca của mình để vượt qua khó khăn trắc trở.
Trương Tinh Phong nhìn qua tấm vải đỏ che mặt, nhìn thấy cặp mắt to đen láy của nàng. Hai người dường như không hề chú ý đến trước mặt vẫn còn một tấm vải đỏ ngăn cách, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Đột nhiên Trương Tinh Phong mỉm cười, Phong Ngữ Yên cũng mỉm cười, bọn họ dường như đều cảm nhận được tâm ý của đối phương, không hề dao động, không hề hối hận.
Trương Tinh Phong đột nhiên cười lớn!
- Sau này Ngữ Yên là thê tử của Trương Tinh Phong ta. Cho dù biển cạn đá mòn, trời đấ có già đi, ta cũng sẽ ở cùng với nàng!
Trương Tinh Phong đột nhiên lớn tiếng tuyên bố.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, qua một lúc sau mới phản ứng lại!
Nếu như những lời này là một nhân vật thế gia nói ra, nhất định sẽ bị người khác chê cười. Nhưng do Trương Tinh Phong nói ra, không một ai dám cười.
Phong Ngữ Yên hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác lâng lâng.
"Phong ca!" Thanh âm khe khẽ vang lên, nhưng Trương Tinh Phong lại nghe rất rõ ràng.
Trương Tinh Phong khẽ mỉm cười nhìn Phong Ngữ Yên, càng nắm chặt bàn tay của nàng, như vĩnh viễn không muốn buông ra.
Trương Tinh Phong cứ như vậy nắm lấy tay Phong Ngữ Yên, theo kế hoạch đã định sẵn đi khắp Tinh Phong trang viên một vòng, gặp gỡ tất cả mọi người.
Từ đầu đến cuối, Trương Tinh Phong đều tươi cười, khiến cho những phú hào quý tộc đến chúc mừng cũng cũng thấy trong lòng phơi phới.
Cho dù mỉm cười, khí thể của hắn vẫn phiêu dật xuất trần, phảng phất như một vị thần tiên. Loại cảm giác này xuất hiện trong lòng mỗi phú hào quý tộc, nhìn thấy Trương Tinh Phong cười với bọn họ, trong lòng đều dân lên một cảm giác tự hào.
Cuối cùng cũng đã đến đại sảnh.
Ánh mắt của Trương Tinh Phong sáng lên. Tại nơi này, hắn sẽ cùng với Phong Ngữ Yên kết thành vợ chồng.
Hắn vẫn còn nhớ kỹ, một ngày cách đây không lâu, Nhu cũng đã từng như vậy, nhưng ngày đó tân lang lại không phải là hắn. Bây giờ Nhu đã ra đi, rời khỏi thế giới này, Trương Tinh Phong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.
Phong Ngữ Yên dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Trương Tinh Phong lúc này, nàng càng nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
Trương Tinh Phong bình tĩnh lại, hắn quay sang nhìn Phong Ngữ Yên. Cho dù có một vải đỏ ngăn cản, hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt của nàng.
An ủi, khích lệ, thấu hiểu, kỳ vọng ......
Trương Tinh Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, ngẩng đầu thở ra một hơi. Hắn quay đầu nhìn lại Phong Ngữ Yên, chỉ mỉm cười không nói gì.
Hai người nắm tay nhau bước đần đến đại sảnh ......
Hôn lễ hôn nay quả thật là khiến cho người ta lóa mắt, khắp Tinh Phong trang viên đâu đâu cũng giống như tiên cảnh. Mỗi một phú hào quý tộc đến nơi này đều cảm thấy tâm linh của mình dường như được gột rửa.
Nơi này có rất nhiều người, hoàng tử, công chúa, công tử thế gia, gia chủ, ngoài ra còn có một số vị hàong tử công chúa của quốc gia khác ...... Nhưng ở nơi này, không có một ai tự ình là cao quý. Tại một nơi giống như tiên cảnh này, bọn họ đều cảm thấy mình chỉ là một con người tầm thường mà thôi ......
***********************
Hai ngày sau!
Trương Tinh Phong nắm tay thê tử của mình đi đến hậu hoa viên.
Lúc này bên trong bát trận thế đều ngập tràn linh khí, không khác gì huyễn cảnh do Trương Tinh Phong tạo ra, phảng phất như một tiên cảnh vậy.
Nơi này có một ngôi mộ, mộ của Vũ Văn Nhu!
Trương Tinh Phong đứng trước mộ, biểu tình vô cùng phức tạp ......
"Nhu tỷ tỷ, bây giờ muội đã ở cùng với Phong ca rồi. Tỷ có trách muội vì đã cướp mất Phong ca hay không?" Phong Ngữ Yên vẫn nói chuyện giống như khi còn nhỏ, phảng phất như Nhu đang ở trước mặt nàng.
Phong Ngữ Yên dường như nhìn thấy Nhu tỷ tỷ âu yếm vuốt lên mái tóc của nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngữ yên muội muội, muội phải chiếu cố Phong ca cho thật tốt, có biết không?"
"Ừm!" Phong Ngữ Yên khẽ gật đầu, nàng cho rằng đó là ảo giác.
Vũ Văn Nhu mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhàng ......
Trương Tinh Phong yên lặng nhìn, trong lòng thầm nói: "Nhu, ta kết hôn rồi, là kết hôn với Ngữ Yên. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết ta cũng yêu nàng. Nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Đột nhiên Trương Tinh Phong ngẩn người!
Chuyện gì vậy?
Bới vì hắn nhìn thấy Vũ Văn Nhu. Không phải là ảo giác, là thật sự nhìn thấy! Linh giác của hắn nói cho hắn biết, hắn thật sự nhìn thấy.
"Phong ca, huynh nhất định phải chiếu cố Ngữ Yên muội muội cho thật tốt, muội ấy đã phải chịu khổ nhiều rồi. Nếu như hai người yêu nhau thì hãy ở cùng với nhau. Chẳng lẽ huynh lại muốn cứ tiếp tục đau khổ vì muội hay sao? Bây giờ huynh đã tốt rồi, muội cũng có thể yên tâm ra đi ......" Thân hình Vũ Văn Nhu đột nhiên phát sáng.
"Nhu, Nhu, nàng vẫn còn chưa chết. Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt xuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Tinh Phong khẳng định, Nhu nhất định vẫn còn sống, cho dù thân thể đã chết, linh hồn của nàng vẫn còn sống.
"Phong ca, muội đi đây, muội cảm thấy mình không thể nào tiếp tục ở lại đây được nữa, muội thật sự phải đi rồi!" Ánh mắt của Vũ Văn Nhu dường như không nỡ, nhưng cũng có một cảm giác được giải thoát.
Trương Tinh Phong lập tức lao đến, nhưng thân thể Vũ Văn Nhu phảng phất như là không khí, hắn hoàn toàn không thể chạm vào được.
Kim quang đột nhiên lại sáng lên ......
Trong nháy mắt trước mặt Trương Tinh Phong đều là một màu trắng, không còn nhìn thấy gì nữa. Đợi đến khi kim quang biến mất, hắn phát hiện ra Vũ Văn Nhu đã không còn nữa.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phương thức biến mất vừa rồi của Nhu lại giống như phi thăng vậy? Chẳng lẽ là nàng vẫn còn sống!"
Hắn có cảm giác, Vũ Văn Nhu vẫn còn chưa chết, chỉ đi đến một thế giới khác mà thôi. Hoặc có thể nói là đi đến một không gian khác, có lẽ không khác lắm so với Tu Chân giới và Tiên giới. Nhưng là ở nơi nào? Trương Tinh Phong không biết. Nhưng không gian loại này cho dù là Tiên giới cũng chưa từng phát hiện ra, Trương Tinh Phong có thể tìm được không?
"Nhu, ta nhất định sẽ tìm được nàng!" Trương Tinh Phong trong lòng đã quyết định.
- Phong ca!
Phong Ngữ Yên nắm lấy tay Trương Tinh Phong. Hắn quay đầu lại mỉm cười nhìn nàng.
- Ngữ Yên, đi thôi!
Trương Tinh Phong mỉm cười nhìn Phong Ngữ Yên, nắm lấy tay nàng đi ra bên ngoài. Nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của nàng, trong lòng hắn âm thầm quyết định: "Bất kể là bao nhiêu năm, bất kể có tìm được Nhu hay không, ta nhất định phải chiếu cố cho Ngữ Yên thật tốt, không để nàng phải thương tâm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...