Gió nhẹ mơn man, thổi qua đại thảo nguyên bạt ngàn vô tận. Những cành cỏ tràn đầy sức sống hiên ngang vươn mình đung đưa theo gió. Tất cả đều mang đến một cảm giác an bình, tự nhiên.
"Đát, đát ......” Tiếng vó ngựa chợt vang lên, tại biên giới của đại thảo nguyên vô cùng vô tận đột nhiên xuất hiện đội thiết kỹ khổng lồ. Bọn họ chính là đội thường quy kỵ binh cường đại nhất của Phụng Dương Bộ.
Làm một thành viên của thường quy kỵ binh, bọn họ đều nhận được đãi ngộ rất hào lòng. Bọn họ không cần phải chăn thả gia súc, không cần phải vì cuộc sống mà phiền não. Bọn họ chỉ cần cố gắng tập luyện. Sự tồn tại của bọn họ chỉ là để cho địa vị quân sự của Phụng Dương Bộ vững vàng như thái sơn. Đương nhiên mười vạn người này cũng là số lượng quân đội lớn nhất mà Phụng Dương Bộ có thể chấp nhận.
Ngõa Mộc Lực nằm trong một chiếc xe ngựa lộng lẫy, bên cạnh là hai nữ nhân xinh đẹp nửa quỳ nửa ngồi. Ngõa Mộc Lực nhìn mỹ nữ hoàn toàn thuần phục, đắc ý cười cười: "Hai con ả kỹ nữ, trước mặt bản vương tử còn làm ra vẻ cao ngạo, bây giờ còn không phải giống như đãng phụ hay sao? Chỉ cần đe dọa sẽ diệt tộc là trở nên nghe lời như vậy, quả thật là tiện lợi. Lần này chiến tranh chấm dứt trở về, nhất định phải đến mấy bộ lạc nhỏ này kiến thêm ít mỹ nữ. Nếu như không đáp ứng, ta sẽ đem bọn chúng diệt tộc. Ha ha ha ...... Ha ha ha ha ......”
Ngõa Mộc Lực nhìn hai nữ nhân, một người thì đang giúp hắn xoa bóp, người kia thì đang rót rượu, trong lòng đắc ý cười lớn. Hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Hắn chính là dựa vào thân phận của hắn, tam vương tử của siêu cấp bộ tộc Phụng Dương Bộ.
- Vương tử điện hạ! Ta cảm thấy nguy hiểm đã đến rồi!
Thanh âm trầm thấp hùng hậu từ bên ngoài xe ngựa truyền đến.
Ngõa Mộc Lực đang hưởng thụ đột nhiên giật mình, lập tức phất tay ra hiệu cho hai nữ nhân tránh sang một bên, bước ra khỏi xe ngựa.
"Ngõa Thác làm sao vậy, tại sao lại nói những lời này?" Ngõa Mộc Lực trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn bước ra.
Bởi vì Ngõa Thác chính là đệ nhị cao thủ của Phụng Dương Bộ, so với tổ trường hiện tại còn mạnh hơn một chút, hơn nữa còn là đại bá của Ngõa Mộc Lực. Đối với lời nói của Ngõa Thác, Ngõa Mộc Lực không dám không nghe.
Ngõa Khắc thân ột thước tám, khuôn mặt kiên nghị, cặp môi dày, cái mũi giống như mũi ưng. Mái tóc thẳng đứng cắt ngắn khiến cho hắn trông có vẻ rất cường hãn. Mà dễ thấy nhất chính là cặp mắt hóp vào phảng phất giống như một con chim ưng.
- Ngõa Thác, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Ngõa Mộc Lực nghi hoặc hỏi.
Ngõa Thác lẳng lặng nhắm mặt lại, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh. Qua một lúc sau, hắn đột nhiên cau mày, mở mắt ra, thần sắc có vẻ nghiêm trọng nhìn về phương xa. Hắn đột nhiên quay sang nói với Ngõa Mộc Lực:
- Lần này, xem ra có người sẽ đối phó với chúng ta. Phía trước đang có người mai phục. Mặc dù ta bây giờ chỉ là Nhất phẩm cảnh giới nhưng vẫn nhìn ra được!
Ngõa Mộc Lực đột nhiên trừng mắt nói:
- Cái gì, có người mai phục? Mẹ Kiếp, kẻ nào dám cản đường Phụng Dương Bộ chúng ta. Ngõa Thác, đã chuẩn bị chưa? Có tin tưởng sẽ tiêu diệt được hết bọn chúng hay không?
Ngõa Mộc Lực trên người đột nhiên hiên lên sát khí, hiển nhiên hắn đã nổi giận. Những kẻ dám đối đầu với Phụng Dương Bộ, kết quả chỉ có một con đường chết!
Ngõa Thác cao ngạo cười nói:
- Chúng ta có bảy vạn kỵ binh cường đại, còn lo lắng mấy vạn người đánh lén hay sao? Vương tử điện hạ cứ an tâm mà nhìn, tất cả hãy giao cho ta!
Ngõa Thác có vẻ rất là kiêu ngạo, nhưng hắn kiêu ngạo cũng là chuyênrất bình thường. Nếu như ngươi có thể chiến đấu bất bại trong mười năm, tin rằng ngươi cũng sẽ kiêu ngạo như vậy.
Bảy vạn kỵ binh tiếp tục đi tới, nhưng trận thế lại thay đổi thành công kích. Quan trọng nhất chính là bảy vạn người đều đã bắt đầu cảnh giác, kế hoạch của Tiêu Lâm có vẽ như không hề dễ dàng thực hiện.
Ngõa Thác và Ngõa Mộc Lực cỡi trên lưng Hãn huyết mã, bọn họ đã chuẩn bị sắn sàng.
"Hô!"
Gió thổi qua, Ngõa Mộc Lực đột nhiên co rúm lại: "Gió ở nơi này quả thật là lạnh, xem ra là từ Thiên Sơn thổi xuống!"
"A!"
Ngõa Mộc Lực đột nhiên hoảng sợ mở to hai mắt nhìn về phía trước. Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ngõa Thác cũng khiếp sợ nhìn về phía trước.
Một ngọn núi đầu người!
Một ngọn núi hoàn toàn do đầu người tạo thành. Đầu của ba vạn kỵ binh Phụng Dương Bộ!
Bất kể là ai chứng kiến cảnh này, đều sẽ trở nên điên cuồng. Vậy khi bọn họ nhìn thấy những đầu người này là huynh đệ của mình, bọn họ sẽ có phản ứng gì?
- Ngõa Khắc!
Ngõa Thác đột nhiên mở to hai mắt hét hớn, thanh âm dường như rất khó tin.
- Đệ đệ, là ai giết ngươi, là ai giết ngươi? Ta phải giết bọn chúng, giết hết bọn chúng!
Ngõa Thác sắc mặt trở nên kinh khủng. Hắn và đệ đệ Ngõa Khắc từ nhỏ đã không có cha mẹ, hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau, đệ đệ hoàn toàn là do một tay hắn nuôi lớn. Hắn từ nhỏ đã cố gắng tu luyện, chính là muốn cho cuốc sống của đệ đệ trở nên tốt hơn. Đối với hắn, tánh mạng của đệ đệ so với chính mìnhcòn quan trọng hơn.
Bây giờ bỗng nhiên lại có người giết chết đệ đệ của, hơn nữa lại còn cắt đầu lâu đặt trên đỉnh ngọn núi đầu người này!
" A
~!" Ngõa Thác điên cuồng hét lên, hai tay vung lên, một thanh cự kiếm mang theo kiếm khí vô tận bay về phía xa. Sắc mặt Ngõa Thác trở nên cực kỳ dữ tợn.
Đúng, ngọn núi đầu người này chính là do Tiêu Lâm an bài Thiết Đầu đi làm. Hắn muốn người của Phụng Dương Bộ phải giận dữ, bi thương, bởi vì hắn muốn trả thù.
"Bồng!"
Một thanh Lang nha bổng đột nhiên xuất hiện, ngăn cản kiếm khí.
Ngõa Thác đồng tử trong mắt co lại, nhìn "hắc hùng" Thiết Đầu trước mặt. Hắn nhớ đến một người: Cát Nhĩ tộc đệ nhất cao thủ Tạp Sát, được xưng là thiên tài mấy ngàn năm nay của Mật Tông. Chỉ gần mười năm đã đạt đến Thần chi cảnh.
Đối với đại hán vóc dáng không kém gì Tạp Sát trước mặt, Ngõa Thác không dám khinh thường, thần sắc có vẻ cực kỳ tập trung, dường như không hề vội vã báo thù. Đây chính là tố chất tâm lý cần có của một tuyệt đỉnh cao thủ.
Hắn không vội, nhưng có người lại vội!
- Tấn công!
Ngõa Mộc Lực nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện khoảng hai vạn người, liền hét lớn. Hắn trong lòng thầm nguyền rủa: "Ba vạn, ba vạn thiết kỵ cường đại đã bị tiêu diệt. Ta nhất định phải khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Bảy vạn thiết kỵ lập tức mang theo một cơn gió lốc lao về hướng Dã Thú quân đoàn.
Tiêu Lâm đột nhiên xuất hiện, khinh miệt nhìn đội quân thiết kỵ trước mặt, khẽ quát lên:
- Hai cánh tấn công!
Bảy vạn thiết kỵ không ngừng gia tăng tốc độ. Bọn họ tin tưởng dựa vào tốc độ của mình, địch nhân trước mặt nhất định sẽ bị nghiền nát một cách dễ dàng!
Bảy vạn thiết kỵ không ngừng gia tăng tốc độ. Bọn họ tin tưởng dựa vào tốc độ của mình, địch nhân trước mặt nhất định sẽ bị nghiền nát một cách dễ dàng. Nhưng thượng thiên đã quyết định vận mệnh của bọn họ.
"Tê!"
"A!"......
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh âm của những phần thân thể bị Trảm mã đao cắt rời, máu tươi bay múa trên bầu trời. Tẩt cả trận thế của kỵ binh đều hỗn loạn.
Ngõa Mộc Lực mở to hai mắt, khó tin nhìn tất cả những việc xảy ra. Lúc đầu tất cả đều rất hoàn hảo, chiếu theo kế hoạch của hắn mà tiến hành. Hắn đã tưởng tượng được những tiếng kêu thảm thiết của địch nhân dưới chân thiết kỵ. Nhưng tất cả bỗng nhiên thay đổi, bởi vì hai bên cánh đột nhiên xuất hiện một đại đội nhân mã.
Ba vạn người này chính là do Tiêu Lâm đã an bài từ trước. Hắn biết một khi địch nhân nhìn thấy những đầu người, nhất định sẽ giận dữ tấn công. Kỵ binh kinh khủng nhất chính là trùng kích, dùng tốc độ cực nhanh đánh thẳng vào. Tương tự, khi mất đi lợi thế về tốc độ, kỵ binh so với bộ binh càng bất lợi hơn.
Cho nên Tiêu Lâm đã quyết định phải ngăn chặn những kỵ binh này phát huy lợi thế về tốc độ.
Ba vạn Dã Thú quân đoàn ở hai cánh đột nhiên đánh vào bên sườn của kỵ binh, hai vạn người ở phía trước cũng lập tức đánh thẳng vào. Kỵ binh phía trước bị ngăn trở, kỵ binh phía sau do không thể kìm hãm được tốc độ nên đâm sầm vào phía trước, lập tức trở nên hỗn loạn. Những chiến sĩ của Dã Thú quân đoàn lập tức huy vũ Trảm mã đao trong tay lần lượt đoạt đi tánh mạng của các kỵ binh.
Tiên huyết trên không trung càng lúc càng nhiều, không ngừng bay múa thê lương!
Lúc này Ngõa Thác cũng đang đối mặt với Thiết Đầu. Thiết Đầu là ngoại công cao thủ, đã đạt đến Ngũ phẩm cảnh giới. Người bình thường tu luyện ngoại công tối đa cũng chỉ có thể đạt đến Lục phẩm. Thiết Đầu nhờ vào tố chất thân thể cường hãn mới có thể đạt đến Ngũ phẩm, đây cũng đã là cực hạn của hắn.
Nhưng nội công của Thiết Đầu thì đã đạt đến Nhị phẩm, đương nhiên đây là do tác dụng của linh đan.
Thiết Đầu tống hợp thực lực —— Nhất phẩm!
"Bồng!"
Hai người lại một lần nữa ngạnh kháng, Ngõa Thác bay ngược về phía sau, còn Thiết Đầu chỉ lùi lại hai bước, hiển nhiên Thiết Đầu đã thắng!
"Người nầy thân thể quá cường hãn, phản chấn công kích không hề có ảnh hưởng gì với hắn!" Ngõa Thác sắc mặt nghiêm túc, thực lực của Thiết Đầu đã khiến cho hắn bắt đầu coi trọng. Lợi thế của việc tu luyện ngoại công là thân thể cường hãn luôn luôn chiếm được thượng phong trong những trận chiến lớn. Người khác còn phải cận thận chú ý đến công kích của đối phương, cho nên khó có thể phát huy hết tất cả thực lực, ngoại công cao thủ thì chẳng cần quan tâm, cứ tiếp tục tấn công.
Ngõa Thác thân hình chuyển động, tốc độ lập tức tở nên nhanh kinh người, cự kiếm trên tay cũng đột nhiên biến mất.
"Hưu!"
Hàn quang hiện lên, Ngõa Thác chấn kinh, Thiết Đầu mỉm cười.
Vừa rồi trong nháy mắt Ngõa Thác đã dùng chủy thủ công kích, nhưng Thiết Đầu nhìn như có vẻ chậm chạp lại né tránh rất dễ dàng. Thiết Đầu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Chuyện nhỏ, tốc độ này so với huynh đệ "liệp báo" của ta còn kém xa. Muốn dùng chiêu này để đối phó với ta à. Ha ha!"
Ngõa Thác đột nhiên nhìn thấy quân đội phía trước cua mình trở nên rời rạc đang dần dần bị nghiền nát, trong lòng khẩn trương. Hắn lập tức gầm lên một tiếng, hai tay vung lên, một đao mang lập cực lớn lập tức bổ về hướng Thiết Đầu. Đao mang uy lực cực đại, hiển nhiên Ngõa Thác muốn ngăn trở Thiết Đầu để hắn có thời gian ổn định đội ngũ kỵ binh.
Lang nha bổng mang theo quang mang chói mắt, mạnh mẽ đánh vào đao mang. Đao mang trong nháy mắt vỡ vụn, biến mất tại không trung. Thiết Đầu đột nhiên hét lớn một tiếng.
Lang nha bổng lập tức bay về hướng Ngõa Thác, tốc độ nhanh kinh người. Không ai ngờ tốc độ của hắn lại nhanh đến như vậy.
Ngõa Thác đang chạy về hướng trận doanh của kỵ binh, đột nhiên hắn cảm thấy mặt đất chấn động. Thân thể to lớn của Thiết Đầu di chuyển, song cước mỗi lần đạp xuống đều khiến mặt đất nứt ra.
Ngõa Thác trong nháy mắt phán đoán tình hình. Cho dù mình có thể chạy đến bên trong trận doanh, cũng không thể thoát được công kích của Thiết Đầu.
" Tê!"
Thanh âm phá không đột nhiên vang lên, Thiết Đầu còn chưa kịp phản ứng, một thanh chủy thủ màu đen đã xuất hiện trước mặt. Thiết Đầu trong lòng cả kinh, hắn muốn tránh né nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể cố gắng tránh khỏi chỗ yếu hại.
Ngõa Thác cũng rất đau lòng. Thanh chủy thủ này chính là một loại ám khí phi thường lợi hại, tốc độ nhanh hơn chủy thủ bình thường gấp hai lần. Nhưng hắn cũng biết tốc độ phản ứng của Thiết Đầu, chủy thủ này có thể đả thương nhưng không thể nào lấy mạng của hắn được.
"Phanh!"
Đột nhiên một thanh cự phủ xuất hiện trước mặt Thiết Đầu, ngăn cản chủy thủ đang bay đến. Cự phủ vẫn không hề lay chuyển, chủy thủ lại vô lực rơi xuống trên mặt đất.
- Sau này cẩn thận một chút!
Tiêu Lâm chỉ nói một câu, lập tức lại bắt đầu đồ sát.
- Đại ca!
Thiết Đầu cảm động. Tiêu Lâm quả thật đã cứu hắn rất nhiều lần. Lúc trước tại Hồng Hoang, Tiêu Lâm đã từng một mình ngăn cản với yêu thú ngân lang vô địch để cho bọn họ chạy trốn. Lần đó Tiêu Lâm nhân họa đác phúc, nhận được truyền thừa của Bàn Cổ.
Tại sa mạc, Tiêu Lâm công lực cường hãn nhất hầu như không cần dùng thức ăn nước uống, tất cả đều đem cho bọn Thiết Đầu. Đối mặt với những sa lang cường đại, Tiêu Lâm một người dựa vào Phách Tản Phủ đứng phía trước che chắn cho bọn họ. Vì để tiết kiệm sức lực, Tiêu Lâm đã không do dự ném đi Phách Tản Phủ nặng hai ngàn cân, mặc dù sau đó đã tìm lại được ......
"Đại ca vì chúng ta, nhiều lần vào sinh ra tử, chúng ta ngay cả một hài tử suy nhất của đại ca cũng không bảo vệ được!" Thiết Đầu oán hận. Tại Hồng Hoang cuộc sống rất bất ổn, không biết lúc nào sẽ bị mãnh thú giết chết, cho nên bọn họ rất coi trọng những thế hệ sau. Bọn họ có thể chết, nhưng những hài tử thì không thể chết được!
Bây giờ đứa nhỏ còn chưa chào đời của Tiêu Lâm vì Ngõa Mộc Lực nên đã chết.
- Sát!
Thiết Đầu đột nhiên điên cuồng hét lên, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào một người phía xa. Lang nha bổng điên cuồng vung lên, tất cả những kỵ binh trên đường đều bị nghiền nát.
Thiết Đầu điên cuồng, bởi vì hắn đã nhìn thấy Ngõa Mộc Lực!
Những kỵ binh dũng mãnh mặc dù biết không thể đối phó được với người trước mặt, nhưng bọn họ vẫn không hề lùi bước.
"Không thể để cho vương tử bị tổn thương!" Đây là niềm tin của tất cả những kỵ binh, cũng là thành quả huấn luyện của Phụng Dương Bộ.
Kỵ binh trước sau nối nối tiếp xông lên ngăn cản Thiết Đầu, từ bốn phương tám hướng không ngừng công kích khiến cho Thiết Đầu nhất thời cũng luống cuống tay chân. Nhưng sự thù hận đã tiếp thêm sức mạnh, hắn bất chấp công kích của kỵ binh xông đến Ngõa Mộc Lực. Dựa vào thân thể cường hãn của hắn thì trừ phi là Tiên thiên cao thủ mới có thể đả thương được.
" Tê!"
Lại thêm một kỵ binh bị đập chết, máu tươi bắn ra, thanh âm khiến cho Ngõa Mộc Lực phía xa cũng cảm thấy hoảng sợ. Đột nhiên cặp mắt Ngõa Mộc Lực mở thật lớn, lắp bắp nói:
- Ngươi ...... Ngươi chính là đêm hôm đó ......
Ngõa Mộc Lực đã nhớ lại Thiết Đầu, đêm hôm đó năm trăm Dật Đồ dũng sĩ và Tiêu Lâm đồng thời tấn công đại doanh của Ngõa Mộc Lực. Năm trăm người hoàn toàn đánh bại một vạn người. Tiêu Lâm và Thiết Đầu, một người sử dụng cự phủ, mỗi lần vung lên đều giết chết hơn mười, một người sử dụng Lang nha bổng, mỗi lần vung lên đều đánh bay cả một đám người.
"A!"
Đột nhiên một tiếng gầm vang lên.
Là Tiêu Lâm, hắn cuối cùng đã phát hiện ra Ngõa Mộc Lực giấu mặt ở phía sau. Phẫn nộ trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của hắn đỏ bừng, gân xanh mở lớn, cắp mặt trợn trừng so với Thiết Đầu còn lớn hơn.
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ hai —— Thị Huyết Thiên Lý!
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ hai —— Thị Huyết Thiên Lý!
Thanh âm giống như đến từ cửu u, khiến cho người ta sợ hãi. Trên thân Phách Tản Phủ đột nhiên phát ra khí mang màu đỏ bắn về phía trước. Những nơi khí mang đi qua những chiến sĩ đều bị chém thành nhiều mảnh.
Trương Tinh Phong đứng trên đỉnh Thiên Sơn nhìn một chiêu này của Tiêu Lâm. mỉm cười lẩm bẩm nói: "Ân ...... Uy lực cũng không tệ. Không ngờ dùng cự phủ để sử dụng đao quyết cũng cường đại như vậy. Xem ra lúc trước đem Tiệt Sát Đao Quyết truyền cho sư đệ quả thật là một quyết định đúng đắn!"
Ngõa Mộc Lực hoảng sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Lâm. Hắn nhớ lại cái đêm ma qủy đó, nếu như không phải lúc ấy sư huynh của hắn cứu đi, có lẽ hắn đã bị Tiêu Lâm giết chết rồi.
"Ta tại sao lại trêu chọc đến một sát tinh như hắn!" Ngõa Mộc Lực rất hối hận, hắn thật sự rất hối hận. Chỉ vì một lần cướp bóc Dật Đồ tộc, lại rơi xuống bước đường như hôm nay.
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ ba!
Đột nhiên cả chiến trường đều bắt đầu trở nên u ám, tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh hơn. Trương Tinh Phong cũng cảm thấy khiếp sợ: "Chẳng lẽ đây mới chính là uy lực của Địa Ngục Vạn Kiếp?
Một chiêu này của Tiêu Lâm uy lực đã vượt qua cả Trương Tinh Phong. Bởi vì lúc này hắn đang cực kỳ phẫn nộ, mới có thể khiến ột chiêu này đạt đến hiệu quả như vậy.
Tất cả kỵ binh đều bắt đầu cảm thấy bất lực.
- Địa —— Ngục —— Vạn —— Kiếp!"
Cả chiến trường bắt đầu nổi lên từng cơn gió lốc. Cự phủ bỗng nhiên biến thành ảo ảnh, càng ngày càng nhiều xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả cự phủ đột nhiên bắt đầu công kích, một búa lại nối tiếp một búa, không hề có một khe hở nào, phảng phất như những cơn sóng không ngừng nối tiếp nhau. Tiêu Lâm tựu giống như một người không lồ, mỗi bước đi lại gây nên hàng loạt những đợt sóng.
"Phốc!"
"Phốc!"
Tất cả kỵ binh chắn trước những cơn sóng đều bị cuốn đi. Nếu như thật sự là sóng biển, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể giữa được mạng, nhưng đây lại là những cơn sóng đao do cự phủ hình thành, bị cuốn đi chỉ có một kết quả —— chết!
Bị cự phủ trảm chém thành nhiều mảnh, kỵ binh bắt đầu sợ hãi lui về phía sau. Bất kể là ai, cho dù là những anh hùng, khi bọn họ cảm nhận được tử vong, cảm thấy không thể chống lại được, cảm thấy bất lực, kẻ đó sẽ lùi bước.
"Nếu như công kích đã không có tác dụng, vậy thì bảo trụ tánh mạng thì tốt hơn!" Nhìn Tiêu Lâm tựa như một sát thần vô địch, suy nghĩ này nhất thời hiện lên trong đầu những kỵ binh.
" Bồng!"
Một thanh cự kiếm chắn phía trước những "cơn sóng".
" Phốc!"
Ngõa Thác thổ ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn cừu hận nhìn Tiêu Lâm, gầm lên:
- Nói, là ai giết đệ đệ Ngõa Khắc của ta!
Ngõa Thác đã tuyệt vọng, nhưng hắn đã quyết định cho dù chết cũng phải kéo theo kẻ đã giết đệ đệ của mình.
- Là ta!
Tiêu Lâm đột nhiên cười tàn nhẫn, giống như một con độc xà đang nhìn một chú gà con. Một chiêu Địa Ngục Vạn Kiếp vừa rồi đã chém qua mấy trăm người, uy lực đã giảm hơn phân nửa, nhưng Ngõa Thác vẫn còn không ngăn cản được. Hiển nhiên công lực của Ngõa Thác vẫn còn kém hơn hắn rất nhiều.
Ngõa Thác đột nhiên căm phẫn: "Lão Thiên, lão Thiên, tại sao, tại sao lại để cho tên ma quỷ này xuất hiện?"
Nhưng đột nhiên hắn lại trở nên giận dữ, điên cuồng hét lên:
- Bất kể là ai, chỉ cần giết chết đệ đệ của ta, ta sẽ giết chết hắn. Bất kể là ai!
"A!"
Cự kiếm mang theo sự phẫn nộ và tuyệt vọng của Ngõa Thác, công kích về hướng Tiêu Lâm.
"Phanh!"
Kiếm vỡ, máu phun!
Ngõa Thác ngã xuống trên mặt đất, nhìn Tiêu Lâm không hề thương tổn đến một sợi tóc, nước mắt chảy ra: "Tại sao, tại sao ta ngay cả đả thương hắn cũng không làm được? Tại sao, đệ đệ của ta, đệ đệ thân thích của ta!"
Ngõa Thác nhớ lại lần đầu tiên cùng với đệ đệ ăn chung một cái bánh bao, lần đầu tiên luyện công ......
Đột nhiên hắn lại nhớ đến chiếc đầu của đệ đệ mình nằm trên đỉnh núi đầu người, chết không nhắm mắt, phẫn nộ từ đáy lòng dâng lên.
"Ta muốn giết ngươi!" Thanh âm từ sâu thẳm bên trong linh hồn của Ngõa Thác vang lên.
"Oanh!" Đột nhiên Ngõa Thác cảm thấy Tiên thiên nội lực bắt đầu phản ứng, mãnh liệt dâng trào ......
Tiên thiên nội lực tựa như biển lớn bắt đầu chuyển động. Ngõa Thác cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên tất cả Tiên thiên nội lực đều biến thành màu xanh.
"Chân nguyên lực!" Ngõa Thác đột nhiên mừng phát đên, không nghĩ đến tại thời khắc sinh tử bỗng nhiên lại có thể đột phá. Hắn cười lạnh nhìn Tiêu Lâm bên cạnh, chậm rãi đứng lên.
Tiêu Lâm kinh ngạc nhìn nam tử Nguyên Mông trước mặt đột nhiên đứng dây, dường như khí thế hoàn toàn thay đổi. Khí thế của một cao thủ, một siêu việt nhất phẩm cao thủ.
"Ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng!" Tiêu Lâm từ đáy lòng bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn. "Ta muốn cho các ngươi biết ta chính là bất khả xâm phạm !"
Ngõa Thác tự tin đem chân nguyên lực tụ lại ở hai tay. Hừ lạnh một tiếng, Huyết Thủ Ấn trên tay đột nhiên bắn ra, trên thân thủ ấn đã phảng phất có màu đen.
"Tuyệt vọng đi!"
Tiêu Lâm bắt đầu bộc phát, Phách Tản Phủ đột nhiên sáng lên. Hắn trực tiếp dùng Phách Tản Phủ công kích, tốc độ kinh người. Tiêu Lâm trước tại Hồng Hoang chính là một dũng sĩ cường đại cả về lực lượng và tốc độ, tốc độ của hắn còn vượt xa huynh đệ "liệp báo" rất nhiều!
Thủ ấn vỡ tan, không hề có một chút ngăn trở nào!
Đối mặt với đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ, Huyết Thủ Ấn nhỏ bé này căn bản là không hề có một chút sức lực ngăn cản.
Ngõa Thác kinh ngạc!
"Phốc Xuy!"
Phách Tản Phủ xuất hiện sau lưng Ngõa Thác.
"Tại sao?" Ngõa Thác thống khổ muốn lắc đầu, nhưng động tác này hắn đã không thể nào hoàn thành được.
"Bồng" Thân thể đột nhiên Ngõa Thác chia làm hai nửa ngã xuống trên mặt đất.
Ngõa Thác chỉ trong nháy mắt đã bị Phách Tản Phủ chia làm hai nửa, tốc độ kinh người của Tiêu Lâm căn bản là không để cho hắn có một cơ hội phản ứng. Ngõa Thác vừa đạt đến Thiên chi cảnh tràn ngập tin tưởng trong nháy mắt đã nhận ra tên ma quỷ trước mặt cao không thể với tới được, sự tuyệt vọng từ nội tâm khiến cho h8án hoảng sợ. tử vong đã là kết quả cuối cùng của hắn. Đối đầu với một Tu chân giả thực lực tương đương với Xuất Khiếu hậu kỳ, kết quả đã sớm được quyết định rồi.
Ngõa Mộc Lực hoảng sợ nhìn Tiêu Lâm, hắn cho đến bây giờ cũng chưa từng phát hiện tử vong lại đến gần như vậy.
- Vì hài tử của ta, vì thê tử của ta, chết đi!
Thanh âm trầm thấp của Tiêu Lâm vang lên bên tai hắn. Phách Tản Phủ lóe sáng nhắm về hướng Ngõa Mộc Lực phóng đi.
- Vì những tộc nhân của ta, chết đi!
Năm mươi Dật Đồ tộc dũng sĩ giơ cao Trảm mã đao trong tay, năm mươi đạo đao khí bay về hướng Ngõa Mộc Lực.
Ngõa Mộc Lực nhìn đao khí công kích đến, hắn đã hoàn toàn bị bay vây, không còn đường lui. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
- Không!
Thanh âm cuối cùng của Ngõa Mộc Lực vang lên, sợ hãi, tuyệt vọng.
Tiêu Lâm đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ là vì đại cừu đã báo, sát ý cũng đã dần dần mất đi.
- Các ngươi tiếp tục công kích đi!
Tiêu Lâm quay sang ra lệnh cho Dã Thú quân đoàn, còn mình thì lại bước ra ngoài vòng chiến.
Ba vạn Phụng Dương Bộ kỵ binh còn lại lúc này đã không còn một chút sĩ khí. Đối mặt với sự tàn sát của Dã Thú quân đoàn, chỉ có thể vô lực chống cự.
......
Sau nửa canh giờ, tất cả đều đã chấm dứt.
Trên mặt đất lăn lóc vô số những thi thể, tất cả nhân mã của Phụng Dương Bộ đều đã chết, kể cả hai nữ nhân. Dã Thú quân đoàn đã dùng loan đao chém xe ngựa nát thành nhiều mảnh, cũng không hề quan tâm đến bên trong có những ai.
Trương Tinh Phong đứng trên đỉnh thiên sơn, đột nhiên hắn cảm thấy tim đập mạnh.
- Đại ca!
Trương Tinh Phong đột nhiên sợ hãi kêu lên, tâm lý trở nên hoảng hốt.
”Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may!" Trương Tinh Phong trong nháy mắt biến mất khỏi đỉnh Thiên Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...