Tinh Phong Truyền Thuyết


Mặt trời gay gắt đã lên cao, bên ngoài Phong Vũ Quan thoang thoảng có mùi máu tươi khó ngửi. Thành hào chung quanh Phong Vũ Quan nhuộm một màu đỏ tươi, trên mặt đất loang lổ những vệt máu, có thể tưởng tượng cuộc chiến ở nơi này thảm liệt đến mức nào.

Bên ngoài Phong Vũ Quan, bên trong đại doanh của Minh quân.

Vương lão tướng quân và Hồng Trụ đang ở tại lều chỉ huy, lúc này bọn họ đang rất phiền não. Lúc đầu tốc độ của bọn họ quả thật rất nhanh, khi đến đây thì bên trong Phong Vũ Quan cũng chỉ có tám vạn thiết kỵ của Nguyên Mông (khi công thành đã tử vong hai vạn). Lúc ấy, hai người lập tức quyết định công thành.

Nguyên Mông thiết kỵ bên trong Phong Vũ Quan cũng biết sự lợi hại của trăm vạn đại quân Minh triều bên ngoài, bọn họ không xuất chiến mà chỉ tập trung cố thủ. Dựa vào sự hiểm trở của Phong Vũ Quan, tám vạn tinh anh của Nguyên Mông liều mình ngăn cản quân đội Minh vương triều điên cuồng tấn công.

Sau một ngày đêm huyết chiến, viện quan của các bộ tộc Nguyên Mông lần lượt đến nơi, binh lực lập tức gia tăng gấp nhiều lần. Vương lão tướng quân biết rõ sự lợi hại của Nguyên Mông nên đã sớm xây dựng các công sự phòng ngự bên ngoài Phong Vũ Quan, lúc này nhìn thấy quân đội Nguyên Mông khí thế đại tăng, lập tức ra lệnh rút lui về phía sau các công sự, chuẩn bị phòng ngự ngăn cản Nguyên Mông quân đánh sâu vào.

Chiến thuật của Vương lão tướng quân rất hợp lý, phòng thủ so với tấn công thì khả năng tử vong thấp hơn một nửa. Đương nhiên một trong số các nguyên nhân chính là do sự cường hãn của Nguyên Mông quân.

- Hồng Trụ a, bây giờ chúng ta co đầu rụt cổ lại ở đây như vậy, có phải rất mất mặt Minh vương triều hay không?
Vương lão tướng quân quay sang cười hỏi Hồng Trụ bên cạnh.

Hồng Trụ thân cao khoảng một thước bảy mươi ba, thân hình khá to lớn, không thích giao lưu với người khác. Khi hắn tác chiến thường sử dụng những mưu kế thoạt nhìn thì rất ấu trĩ, nhưng lại thường có hiệu quả bất ngờ, đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn có thể trở thành tướng quân.

Hồng Trụ nghe Vương lão tướng quân nói, liền mỉm cười:
- Ân ...... Nguyên soái đại nhân khiêm nhường rồi. Mục đích của việc chúng ta đến nơi này, thứ nhất chính là ngăn cản Nguyên Mông quân tiến sâu vào, thứ hai mới là đoạt lại Phong Vũ Quan. Bây giờ nhân mã của Nguyên Mông quân tương đương với chúng ta, hơn nữa người Nguyên Mông so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều, chúng ta nếu lại tiếp tục công thành thì chỉ là hy sinh vô ích. Phong Vũ Quan là một tòa thành kiên cố, nhân số tử vong khi tấn công so với phòng thủ ít nhất cũng phái gấp năm lần!

Hồng Trụ hít một hơi sâu tiếp tục nói:
- Nhưng bây giờ các công sự phòng ngự của chúng ta cũng có thể khiến cho phải Nguyên Mông thương vong gấp hai lần. Việc chúng ta nên làm bây giờ chính là ngăn cản Nguyên Mông tiến đến!

Vương lão tướng quân mỉm cười gật đầu. Ông ta rất hài lòng đối với Hồng Trụ, tỉ mỉ, cẩn thận, mưu lược hơn người. Điều duy nhất khiến cho Vương lão tướng quân thất vọng chính là Hồng Trụ tậht sự quá trầm mặc ít nói, việc gì cũng giấu ở trong lòng. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà Hồng Trụ luôn hành động một cách cẩn thận.

" Đô ——" Tiếng kèn lệnh vang lên.

Vương lão tướng quân và Hồng Trụ nhìn nhau, cùng bật cười: "Nguyên Mông quân không ngờ lại dám đến tấn công chúng ta, quả thật là không sợ chết. Ha ha!”.

Hai người lập tức đi ra khỏi lều.

- Hỡi các dũng sĩ Cát Nhĩ tộc, bây giờ chính là cơ hội lập công của các ngươi, tất cả hãy xông lên!
Một dũng sĩ Nguyên Mông thân hình ốm yếu, nhưng ánh mắt lại sáng rực như chim ưng, lớn tiếng hét lên.

"Nga
~" Một đoàn Nguyên Mông chiến sĩ lập tức hét lớn, huy vũ loan đao trên tay, xông về phía Minh quân.

Hồng Trụ đột nhiên nhướng mày nói:
- Nguyên soái, đây là những chiến sĩ của Cát Nhĩ tộc. Cát Nhĩ tộc là đệ nhất bộ tộc của Nguyên Mông, lực công kích cũng là mạnh nhất. Phòng thủ có lẽ sẽ rất khó khăn!

Vương lão tướng quân gật đầu nói:
- Ân ...... Ngươi nói rất đúng, nhưng chuyên này không cần lo lắng. Ta đã an bài đã an bài rất nhiều người ngăn cản, hơn nữa còn phân thành vài đội!

- Hai vị Nguyên soái đại nhân, các vị đối với phòng thủ lần này có nắm chắc không?
Thanh âm trong trẻo du dương vang lên, êm dịu tựa như tiếng chim sơn ca đang hót.


Hồng Trụ và Vương lão tướng quân lập tức xoay người lại nhìn vị công chúa bộ dáng oai hùng trước mặt. Vương lão tướng quân cười nói:
- Công chúa không cần lo lắng, chúng ta rất lòng tin!

Nhạc Nguyệt không nói gì thêm, mà lại chăm chú nhìn Nguyên Mông quân và Minh quân đang giao chiến với nhau. Nguyên Mông quân có vẻ rất kiêu ngạo, khí thế bức người, còn Minh quân chỉ có thể cu cụm lại bên trong công sự.

Vương lão tướng quân sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Thực lực của Nguyên Mông quân này thật sự là quá cường hãn, lại có thể khiến cho chúng ta phải co cụm phòng thủ.

- Lang Phong đại ca, huynh đi giúp bọn họ có được không?
Nhạc Nguyệt quay sang làm nũng với Lang Phong bên cạnh.

Lang Phong trên mặt lập tức nở nụ cười, đối với yêu cầu gì của Nhạc Nguyệt hắn cũng đều đáp ứng vô điều kiện. Vương lão tướng quân và Hồng Trụ bên cạnh vừa nghe Lang Phong muốn xuất chiến, lập tức vẻ mặt cũng trở nên tươi cười. Sự cường đại của Lang Phong vài ngày trước bạn họ đã thấy qua.

Một người có thể giết chết năm ngàn người, hơn nữa lại không hề bị thương, chiến tích này đã nói lên tất cả.

- Nhạc Nguyệt, muội ở nơi này đừng có chạy lung tung, ta đi đây!
Lang Phong mỉm cười, lập tức xông lên phía trước. Nhạc Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lang Phong, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác an toàn.

"Hắn như huynh ấy là thân đại ca của ta thì tốt quá! Nhạc Nguyệt bĩu môi thầm nghĩ. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt ân cần của Lang Phong, Nhạc Nguyệt có cảm giác như đang ở bên cạnh đại ca của mình.

Lang Phong nhìn đại quân Nguyên Mông trước mặt, khóe miệng cười lạnh.

"Ông ——"

Một thanh Trảm mã đao đã xuất hiện trên tay của Lang Phong, hắn nhẹ nhàng vuốt lên thân đao. Thanh đao này chính là năm đó Trương Tinh Phong dùng Bí Thiên Thạch chế tạo cho hắn. Lúc ấy công lực của Lang Phong vẫn còn chưa đạt đến Kim Đan kỳ, sử dụng thanh Trảm mã đao này rất thích hợp.

Quân đội Nguyên Mông này vẫn chưa xứng đáng để sử dụng thanh "Bích Huyết" nhân khí song tu, dùng Trảm mã đao được tạo thành từ Bí Thiên Thạch có lẽ cũng đủ rồi.

Lang Phong cặp mắt khẽ nhíu lại.

"Hô!"

Tàn ảnh!

Một đạo tàn ảnh không ngừng lóe lên bên trong trận doanh của Nguyên Mông dũng sĩ. Mỗi một đạo tàn ảnh đều mang theo một đạo đao ảnh, mỗi một nhát đao đều mang theo vô số máu tươi ......

Bên trong trận doanh của Nguyên Mông dũng sĩ lập tức bắt đầu rối loạn, trận thế tấn công cũng bắt đầu tan rã.

Một đại hán của Nguyên Mông bộ dáng như một vị tướng quân hét lớn:
- Dừng nên rối loạn trận cước, hắn chỉ có một người mà thôi!

Nói xong, thân ảnh của hắn chợt lóe lên, bay về hướng Lang Phong, chỉ nhìn thân pháp thì biết ngay hắn nhất định là một tuyệt đỉnh cao thủ.

"Thủ ấn màu huyết hồng!" Lang Phong cắp mắt khẽ nhíu lại.

Lang Phong đối với thủ ấn của Mật Tông cũng hiểu biết một chút. Cao thủ cảnh giới Nguyên Anh có thể phát ra thủ ấn trong suốt. Cao thủ Thần chi cảnh có thể phát ra thủ ấn màu đen. Cao thủ Thiên chi cảnh có thể phát ra thủ ấn màu đỏ nhưng có pha thêm một chút màu đen. Nhất phẩm cao thủ còn lại chính là màu đỏ hoàn toàn.


Hiển nhiên tên tướng quân trước mặt chính là một nhất phẩm cao thủ, cũng không ngoại trừ khả năng người này còn giữ lại thực lực.

- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ nhất —— Đao — Phách — Hoa — Sơn!
Lang Phong quát lớn, thân hình rồi đột nhiên bay lên, trảm mã đao mang theo đao mang cường liệt chém về phía Nguyên Mông tướng quân.

"Hừ!" Nguyên Mông tướng quân dường như cũng biết được sự lợi hại của Lang Phong, thân hình đột nhiên biến hóa, mờ mờ ảo ảo, không thể phân rõ được thật giả. Vô cùng đơn giản đã phá một chiêu này của Lang Phong.

Lang Phong thuận thế biến chiêu thành chém ngang, quát lớn:
- Tiệt Sát Đao Quyết thức thứ ba —— Địa — Ngục — Vạn — Kiếp!

Một chiêu này trên tay Lang Phong triển hiện uy lực vô cũng cường đại, như những con sóng dồn dập vô cùng vô tận ập về phía Nguyên Mông tướng quân.

Nguyên Mông tướng quân trong lòng sợ hãi, nhìn đao ảnh trùng trùng tựa như những con sóng lớn không ngừng công kích. Nhưng thân là một tuyệt đỉnh cao thủ, hắn biết không thể nào buông xuôi, nếu không chỉ còn một kết quả là tử vong!

- Tinh Huyết Chi Ấn!
Nguyên Mông tướng quân gầm lên, sắc mặt trở nên tàn độc.

Đột nhiên hai tay của hắn biến đích màu đỏ sậm, tựa như những dòng máu đang chảy xuống. Những ngón tay không ngừng biến ảo, màu đỏ cũng càng lúc càng đậm hơn.

"Phốc!" Nguyên Mông tướng quân đột nhiên thổ ra một ngụm máu tươi.

Hai tay phát ra một Huyết Thủ Ấn so với vừa rồi đậm hơn rất nhiều, trên thủ ấn đã bắt đầu xuất hiện màu đen. Máu tươi từ trong miệng hắn phun ra rơi xuống phía trên thủ ấn.

Huyết Thủ Ấn lập tức bừng sáng lên, nhất thời trong phạm vi trăm thước chung quanh đều bị bao phủ bên trong quang mang màu đỏ. Lang Phong sắc mặt nghiêm trọng, không chú ý đến Nguyên Mông tướng quân lúc này đã lui về phía sau.

Lang Phong muốn lùi lại, nhưng hắn đột nhiên lại cảm nhận được ánh sáng màu đỏ đã hình thành một chiếc lồng khí hoàn toàn vây khốn hắn.

Không thể lùi lại, chỉ còn cách tấn công!

- Tiệt Sát Đao Quyết thức mạnh nhất —— Khai — Thiên — Tích — Địa!

Tia chớp!

Ánh sáng!

Lồng khí màu đỏ hoàn toàn vỡ tan, tất cả mọi người chung quanh đều ngơ ngác.

Trong một khoảnh khắc cực ngắn, Lang Phong dùng một loại tốc độ đột phá cực hạn thân thể con người, khai thác tất cả tiềm lực của mình, theo một quỹ tích đơn giản nhất bổ ra một đao, khiến cho người khác ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Đem tất cả ý chí và tinh thần hoàn toàn dung nhập vào đao thế.

"Phốc ——"Nguyên Mông tướng quân mặc dù đã lui ra ngoài gần trăm thước, nhưng vẫn còn bị một chiêu này ảnh hưởng, thổ ra một ngụm máu.

Trong phạm vi trăm thước tất cả Nguyên Mông chiến sĩ đều ủy ngã xuống, trong nháy mắt máu tươi từ thất khiếu chảy ra, bọn họ đều đã chết!


Lang Phong nơi lồng ngực cũng cảm thấy chấn động, chân nguyên lực vận chuyển một vòng lập tức khôi phục lại.

- Không ngờ Nguyên Mông quân cũng có cao thủ cường đại như vậy. Thật khiến cho người ta kinh ngạc!
Vương lão tướng quân lắc đầu, có vẻ rất thanh thản. Ông ta có thể không thanh thản sao? Những chiến sĩ của Cát Nhĩ tộc đều bị một đao của Lang Phong chấn nhiếp, sĩ khí đã mất đi, thất bại đã được quyết định rồi. Nói cách khác quân đội của Minh vương triều lần này đã hàon toàn thắng lợi!

"Ngươi thật sự rất lợi hại!" Lang Phong cười cười nhìn Nguyên Mông tướng quân đã trở lại bên trên tường thành của Phong Vũ Quan. Nhưng Nguyên Mông tướng quân đã không thể nghe thấy những lời khích lệ này, bởi vì hắn bây giờ đang phải liệu thương.

Lang Phong thân hình lóe lên hai lần, chỉ để lại những đạo tàn ảnh, đã đi đến bên cạnh Nhạc Nguyệt.

- Lang Phong đại ca, huynh thật là lợi hại!
Nhạc Nguyệt nhìn Lang Phong, trong mắt tràn ngập sùng bái. Đột nhiên nàng dường như nhớ đến chuyện gì, liền lập tức nắm lấy tay Lang Phong kéo về lều của mình:
- Lang Phong đại ca, theo muội đến đây, muội có vật này muốn cho huynh xem!

Lang Phong đỏ mặt, tùy ý để Nhạc Nguyệt cầm lấy tay của hắn, giống như một khúc gỗ đi theo phía sau.
- Muội ...... Muội muốn làm gì?

Lang Phong trong đầu trở nên trống rỗng, nhưng vẫn hưởng thụ cảm giác nơi bàn tay nhỏ bé của Nhạc Nguyệt nắm lấy tay của hắn.

- Lang Phong đại ca, huynh xem!

Lang Phong trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, đó là một thanh đao, một thanh đao rất đẹp. Trên chuôi đao có quấn nhiều sợi tua đủ các loại màu sắc khác nhau, biểu hiện chủ nhân của thanh đao này cực kỳ yêu thích nó.

- Thanh đao này là khi còn nhỏ đại ca đã đưa uội, cũng là binh khí đầu tiên mà muội có được. Ta muốn giao nó cho người cường đại và dũng cảm nhất mà muội gặp. Bây giờ muội giao nó cho huynh!
Nhạc Nguyệt nói rất nghiêm túc, mặt mặc nàng vẫn tươi cười, nhưng Lang Phong biết nàng đang rất nghiêm túc.

Nhạc Nguyệt ngây thơ vẫn không biết thế nào là cao thủ chân chính. Nàng vẫn không biết Trương Tinh Phong người mà nàng luôn sùng bái mới thật sự là cao thủ. Trong mắt của nàng, Lang Phong một mình chống lại cả vạn người có lẽ chính là cao thủ mạnh nhất.

"Nàng nói ta cường đại nhất! Nàng nói ta dũng cảm nhất! Dũng cảm? Cường đại? Dũng cảm ......” Lang Phong trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, có lẽ là do hắn kích động. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: "Không phải là nàng cũng thích ta sao?"

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Lang Phong không thể nào ngừng lại được: "Đúng, ai nói là Nhạc Nguyệt nàng không thích ta? Lúc đầu nàng đến Tinh Phong trang viên chỉ là do Chu Lệ an bài mà thôi, không có nghĩa là nàng thích nhị đệ, vậy thì ......”

Nhạc Nguyệt còn đang cầm thanh đao yêu quý, nhìn Lang Phong không ngừng cười một mình, oán giận nói:
- Lang Phong đại ca, tay của muội đã mỏi lắm rồi, huynh mau cầm lấy đi!

Lang Phong giật mình, nhìn Nhạc Nguyệt dẩu mội đã bắt đầu tức giận, lập tức tươi cười nhận lấy thanh đao, nói:
- Cám ơn ...... Cám ơn!
Lang Phong có vẻ rất lúng túng, chỉ biết nói "cám ơn".

Khuôn mặt Nhạc Nguyệt lập tức giãn ra, nở nụ cười. Đột nhiên ánh mắt của nàng mơ màng nhìn nhìn Lang Phong, nói:
- Lang Phong đại ca, huynh làm sao có thể lợi hại như vậy? Muội chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe lên, sau đó tất cả mọi người đều ngã xuống. Thật là lợi hại, so với những cao thủ cung đình còn lợi hại hơn nhiều!

Lang Phong nhớ lại những lời Trương Tinh Phong đã nói với hắn, suy nghĩ vừa rồi lại hiện lên. Hắn nhìn ánh mắt của Nhạc Nguyệt lúc này, trong lòng đột nhiên dân lên cỗ dũng khí, mạc danh kì diệu nói:
- Nhạc Nguyệt, ta thích muội!

Nhạc Nguyệt ngẩn người, còn chưa kịp nghe rõ. Lang Phong nói thật sự là quá nhanh.
- Lang Phong đại ca, huynh nói gì vậy?

Lang Phong trả lời không kịp suy nghĩ:
- Ta nói ta thích muội!

Lời nói ra khỏi miệng, Lang Phong mới bắt đầu có phản ứng, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng. Hắn chỉ cảm thấy bên tai mình giống như bị lửa đổt, xấu hổ muốn chui ngay xuống đất.

- Nhưng mà, người muội thích là Trương Tinh Phong, Trương đại ca!


Câu nói trực tiếp của Nhạc Nguyệt khiến cho Lang Phong kinh ngạc. Hắn chợt cảm thấy xấu hổ và khó chịu. Sắc mặt biến thành tái nhợt, trở nên rất khó coi.

" Đô ——"
Tiếng kèn hiệu tấn công lại vang lên.

Lang Phong sắc mặt trong nháy mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, quay sang nói với Nhạc Nguyệt:
- Ta đi tấn công địch nhân đây!
Nói xong, liền trực tiếp biến mất bên trong lều.

Lúc này Nhạc Nguyệt phảng phất mới thanh tỉnh lại. Vừa rồi nàng chỉ là trả lời theo phản xạ. Nhạc Nguyệt vẫn tưởng rằng người nàng thích là Trương Tinh Phong, cho nên khi Lang Phong nói hắn thích nàng, nàng liền lập tức trả lời mà không suy nghĩ.

Nhưng đến lúc này, nàng mới hiểu được Lang Phong nói những lời này là có ý gì? Sắc mặt của Nhạc Nguyệt trở nên cổ quái: "Lang Phong đại ca, vừa rồi huynh ấy nói gì vậy? Huynh ấy nói thích ta? Không đúng, người ta thích không phải là huynh ấy, là Trương Tinh Phong, Trương đại ca. Nhưng mà Lang Phong đại ca lại thích ta ......”

Nhạc Nguyệt hoàn toàn không phân biệt được đâu là yêu, đâu là sùng bái. Nhạc Nguyệt sau khi nghe được những sự tích của Trương Tinh Phong, mới sinh ra sùng bái, hơn nữa nàng còn cho rằng mình đã thích Trương Tinh Phong.

- Sát!
Lang Phong điên cuồng phát tiết, từng đao đoạt mạng, từng đao nhiễm máu!

Lang Phong không ngừng chém giết những chiến sĩ Nguyên Mông, hắn đã quên mất những chiến sĩ này cũng là người! Hắn chỉ biết bây giờ tâm tình của hắn đang rất buồn bực, cho nên hắn cần phải phát tiết. Đúng, chỉ đơn giản là phát tiết.

"A!"

"A!"......

Từng tên Nguyên Mông chiến sĩ chém thành nhiều mảnh, những tiếng thét chói tai trước khi chết không ngừng vang lên.

......

Lúc này một đại hán phía trên tường thành đang yên lặng quan sát. Nếu như Trương Tinh Phong có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Tại sao?

Bởi vì vóc người của đại hán này không hề thua kém so với "hắc hùng" Thiết Đầu huynh đệ sinh tử của Tiêu Lâm. Thân cao khoảng hai thước hai, vòng eo lớn hơn người khác đến vài lần, cho dù là gấu có lẽ cũng không cao lớn bằng hắn.

Đại hán vẫn lạnh lùng nhìn Lang Phong đang mặc sức dồ sát, đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Sư đệ, lần này ngươi cuối cùng cũng đã biết thế nào là cao thủ rồi. Trước kia bảo ngươi chăm chỉ tu luyện thì ngươi lại cứ lười biếng!

Một Nguyên Mông chiến sĩ đang nằm trên ghế, nhắm mắt rên hừ hừ, dường như rất là thoải mái. Hắn chính là cao thủ vừa rồi đối kháng với Lang Phong.

- Sư huynh, huynh cũng thật là. Chẳng lẽ huynh cứ ngồi yên nhìn binh mã của Vũ Dương Bộ chết đi như vậy mà không ngăn cản hay sao!
Nguyên Mông tướng quân cuối cùng đã mở mắt ra.

Đại hán hừ lạnh nói:
- Không cần lo lắng, Tạp Sát ta nếu đã ra tay, chỉ cần một lần là sẽ thành công. Chẳng lẽ ngươi không biết cầm tặc trước hết phải cầm vương hay sao?

Nguyên Mông tướng quân vừa nghe liền nhíu mày nói:
- Sư huynh, ý của huynh là?

Tạp Sát khinh miệt cười nói:
- Ngươi hãy an tâm dưỡng thương đi, mọi chuyên hãy cứ giao cho ta. Ngày mai ta sẽ khiến cho quân đội Minh vương triều đại bại!

Ánh mắt Tạp Sát trở nên lạnh lẽo. Hắn liếc mắt nhìn Lang Phong đang điên cuồng đoạt đi tánh mạng của những Nguyên Mông chiến sĩ, mỉm cười khinh miệt, lại nhìn sang đại doanh của Minh quân. Nếu như có cao thủ chú ý, sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn đang tập trung tại căn lều của Nhạc Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui