Tinh Phong Truyền Thuyết


Trên các con đường của kinh thành tấp nập người đi lại, bởi vì hoàng đế bệ hạ đang đưa tiễn các chiến sĩ ra tiền tuyến. Đối với người Nguyên Mông, trong lòng người Minh triều chỉ có hận thù, đồng thời cũng có một chút sợ hãi. Bọn họ vẫn không quên, trăm năm trước khi Thiết Mộc Chân tung hoành thiên hạ, đã khiến cho người của Minh triều phải ghánh chịu những tai ương như thế nào.

Khi những người tại kinh thành biết người Nguyên Mông công phá Phong Vũ Quan, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tương tự khi vừa nghe triều đình đã bắt đầu phái binh, dễ lập tức tán dương ủng hộ.

Lang Phong lúc này cũng đang ở trên lầu ba của Long Đằng ngọc khí điếm nhìn từng hàng chiến sĩ Minh triều hùng dũng đi qua. Những chiến sĩ này đều là tinh anh trong tinh anh, trách nhiệm của bọn họ chính là bảo vệ những người lãnh đạo an toàn đi đến tiền tuyến. Còn lực lương quân đội chính thức tác chiến thì đã bắt đầu đi đến tiền tuyến rồi.

- Tốt, trẫm sẽ chờ tin tức tốt lành của các ngươi!
Chu Lệ đứng trên "Tống Quân Đài" nhìn Chu Đăng bọn họ trước mặt cười lớn nói.

Chu Đăng, Vương lão tướng quân, Nhạc Nguyệt lập tức quỳ xuống hô lớn:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Trên những con đường chung quanh mọi người cũng đều quỳ xuống hô lớn:
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Chu Đăng và Vương lão tướng quân liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng hét lên một tiếng:
- Xuất phát!

Các tướng quân hộ vệ lập tức bắt đầu đều binh, di chuyển về hướng cổng thành. Nhạc Nguyệt mặc một bộ giáp màu bạc, cỡi trên lưng chiến mã màu trắng, có vẻ anh khí bừng bừng. Đối với cuộc chiến sắp xảy ra, Nhạc Nguyệt không hề lo lắng chút nào, nàng chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.

Chu Lệ mỉm cười nhìn các tướng sĩ rời đi.

- Hồi cung!
Khi đội ngũ vừa biến mất, sắc mặt của Chu Lệ đột nhiên trở nên lạnh lùng, quay về thái giám bên cạnh ra lệnh.


Lúc này tâm tình của Chu Lệ căn bản là không hề thoải mài giống như biểu hiện vừa rồi. Ba nước nếu như thật sự đồng thời tấn công, Minh vương triều cho dù có thể chống đỡ, cũng sẽ nguyên khí đại thương. Hơn nữa sự cường hãn của thiết kỵ Nguyên Mông, căn bản không phải quân đội bình thường có thể ngăn cản được. Một khi phòng thủ thất bại, để cho Nguyên Mông thiết kỵ tiến vào bên trong Minh vương triều, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của những người ở địa vị cao. Còn nhân dân của kinh thành lúc này đều đều đang tung hô các tướng sĩ đi đến tiền tuyến.

Khi đội ngũ đi ngang qua Long Đằng ngọc khí điếm.

"Nhạc Nguyệt!" Lang Phong chấn kinh nhìn thân ảnh mặc giáp bạc cỡi trên lưng chiến mã màu trắng. Rất hiển nhiên Nhạc Nguyệt cũng đi đến tiền tuyến.

"Nhạc Nguyệt, nàng tại sao lại ......” Lang Phong lúc này trong lòng rối loạn. Lúc này, hắn đã không còn dáng vẻ băng lãnh thường ngày, chỉ còn lại sự kinh hoảng và lo lắng.

"Nhạc Nguyệt, tiền tuyến rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Nguyên Mông quân vô cùng lợi hại, một khi phòng thủ thất bại ......” Lang Phong không dám nghĩ đến nếu thật sự xảy ra chuyện này, Nhạc Nguyệt sẽ thế nào?

" Không, không, ta không thể để cho nàng lâm vào hiểm cảnh, không thể!” Lang Phong đột nhiên có một quyết định. Hắn biết hắn không thể để cho người mà hắn yêu thân lâm hiểm cảnh.

"Chu Lệ lão tặc, ngươi tại sao lại có thể để cho nữ nhi của mình đến một nơi nguy hiểm như vậy?" Lang Phong bây giờ đã bắt đầu oán hận Chu Lệ. Nhưng hắn làm sao biết được, trong mắt của một quân vương chí tại thiên hạ, quốc gia mới là quan trọng nhất. Cho dù quân vương phải hy sinh con gái của mình để đổi lấy sự bình an của quốc gia, hắn cũng sẽ không hề do dự.

"Nhạc Nguyệt!" Lang Phong trong lòng đã quyết định. Thân hành chuyển động, lập tức biến mất bên trong Long Đằng ngọc khí điếm.

***********************

Trương Tinh Phong lúc này đang xem tin tức của Vương ca truyền về.

"Nguyên Mông quân chỉ vừa mới đoạt được Phong Vũ Quan. Bởi vì trăm vạn đại quân của Nguyên Mông vẫn còn chưa đến, cho nên mười vạn tinh binh cũng chỉ có thể cố thủ Phong Vũ Quan, chờ đại quân đến."


Vì vậy lúc này vẫn chưa có nhiều lưu dân. Những lưu dân hiện nay chủ yếu đều là bên trong Phong Vũ Thành, cùng với những cư dân chung quanh, phỏng chừng gần tám trăm vạn người. Trong đó đại bộ phận đều mang theo ngận lượng, lưu dân cùng khổ thật sử tối đa chỉ có ba trăm vạn tối. Vương ca lúc này đã bắt đầu để cho nhân mã của Tiêu Lâm cùng với Xi Vưu thu nhận những nạn dân, dân cư sơ bộ đạt đến sáu mươi vạn.

Trương Tinh Phong nhẹ nhàng đặt bức thư lên chiếc bàn bên cạnh.

Hắn đứng lên, nhìn ra bên ngoài ngoài phòng. Lúc này trong đầu hắn đang có một kế hoạch không lồ. Kế hoạch hắn đã sớm muốn thực hiện, nhưng bởi vì điều kiện có hạn, mãi cho đến hôm nay mới có cơ hội. Để cho Thiết Huyết quân phục dụng linh đan chính là bước đầu tiên của kế hoạch, còn thu nhận những lưu dân này chính là bước thứ hai.

Trương Tinh Phong tin tưởng, một khi hắn thành công, thế lực của hắn sẽ trở thành một thế lực cường đại nhất vượt trên tất cả các thế lực khác. Cho dù là hoàng quyền cũng không thể nào ảnh hưởng được đến thế lực củ hắn. Đương nhiên kế hoạch này còn gian nan hơn rất nhiều so với thành lập thế gia.

- Nhị đệ! Ta muốn đi Phong Vũ Quan!

Trương Tinh Phong từ từ nhìn ra ngoài cửa. Lang Phong sắc mặt kiên định, đối mặt với ánh mắt nhiếp nhân của Trương Tinh Phong, hắn vẫn hề không hề dao động.

- Tại sao?
Trương Tinh Phong thản nhiên hỏi.

- Bởi vì Nhạc Nguyệt cũng đến tiền tuyến!
Lang Phong nói rất dứt khoát.

Trương Tinh Phong xoay người lại, không trả lời, cùng không hề liếc nhìn Lang Phong, trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Lang Phong quay lại nhìn theo bóng lưng của Trương Tinh Phong, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Nhị đệ, ta đã quyết định rồi, lần này ta nhất định phải đi, không ai có thể ngăn cản ta được!

Trương Tinh Phong bỗng nhiên quay đầu lại, mang theo vẻ mặt kỳ quái nói:

- Ta cũng không nói là sẽ ngăn cản huynh!

Lang Phong ngẩn người, lắp bắp nói:
- Đệ ...... đệ vừa rồi ......

Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Ta vừa rồi, ta vừa rồi làm sao? Ta vừa rồi chẳng qua chỉ muốn đi ra ngoài mà thôi!

Lang Phong nhìn Trương Tinh Phong, một lúc sau mới lên tiếng:
- Đa tạ!

Trương Tinh Phong thu lại vẻ tươi cười, nói:
- Huynh thật sự đã quyết định rồi sao? Ta chính là có một chuyện rất quan trọng muốn huynh đi làm!

Trương Tinh Phong không nói dối, hắn quả thật có một chuyện rất quan trọng muốn an bài Lang Phong đi làm.

Lang Phong mỉm cười nói:
- Nhị đệ, lần này ta không thể không đi. Tiền tuyến cái loại địa phương này, ta rất lo lắng!

Lang Phong đột nhiên ngữ khí biến đổi, nói:
- Nhưng đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của ta. Nếu như ta không đi, có lẽ ta sẽ không còn cơ hội để cho nàng biết cảm tình của ta!

Trương Tinh Phong vừa nghe, kinh hỉ nói:
- Huynh quyết định nói với nàng, huynh quyết định theo đuổi nàng sao?

Trương Tinh Phong vẫn vì chuysện này mà cảm thấy đau đầu. Khúc mắc của Lang Phong chính là luôn xem trọng thân phận, không dám nói rõ với Nhạc Nguyệt, còn cảm thấy mình không xứng.

Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Lang Phong, mà vấn đề lại là do tư tưởng của Trương Tinh Phong. Trên thế giới này cấp bậc quan niệm vẫn còn rất được coi trọng, kết hôn cũng phải là môn đăng hộ đối. Chịu ảnh hưởng của Tu Chân Giới, Trương Tinh Phong đối với quan niệm về cấp bậc không hề coi trọng. Trong mắt của hắn, chỉ có phân ra người mạnh và kẻ yếu mà thôi. Lang Phong trong hắn của mắt, không thể nghi ngờ một cường giả trên thế giới này, hơn nữa còn là huynh đệ của hắn. Đương nhiên hắn cho rằng Lang Phong hoàn toàn xứng đôi với Nhạc Nguyệt.


Lang Phong nghe được câu hỏi trực tiếp của Trương Tinh Phong, dĩ nhiên phá thiên hoang đích có nhè nhẹ đích không có ý tứ, nói:

- Nhị đệ, cái này, ta nhất sẽ có thể lập được chiến công trong cuộc chiến này, như vậy địa vị của ta sẽ tăng lên. Ta tin tưởng mình nhất định sẽ có thể xứng với Nhạc Nguyệt!

Trương Tinh Phong ngẩn người. Thì ra đại ca của mình vẫn là chưa thoát khỏi suy nghĩ trước đây, bây giờ chẳng qua chỉ cho rằng có thể lập chiến công, địa vị gia tăng thì có thể xứng với Nhạc Nguyệt.

Trương Tinh Phong trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Tốt lắm, nếu huynh đã quyết định như vậy, ta ủng hộ huynh!

Trương Tinh Phong nhìn bộ dáng kích động của Lang Phong, trong lòng thầm nghĩ: "Đại ca, nhất định phải cố gắng. Bằng công lực của huynh hiện giờ sẽ rất dễ dàng lập được chiến công. Nhất định phải nắm bắt cơ hội!"

Lang Phong nhìn Trương Tinh Phong cười nói:
- Nhị đệ, đa tạ! Ta nhất định sẽ thành công. Nhị đệ, bây giờ ta muốn đi ngay, Nhạc Nguyệt bọn họ đã bắt đầu xuất phát rồi!

Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
- Tốt, huynh cứ đi đi. Nhớ kỹ, có khó khăn thì đừng quên ta, ta sẽ luôn luôn ủng hộ huynh!

Đích xác, vì huynh đệ sinh tử này, Trương Tinh Phong hắn có thể làm bất cứ việc gì.

Lang Phong mỉm cười, không nói gì thêm, lập tức quay đầu rời đi. Đi ngang qua chiếc cầu phía trên "Mộng Trung Hồ", hắn quay đầu nhìn lại, nhìn về hướng gian phòng của Trương Tinh Phong. Lúc này Trương Tinh Phong đã không còn ở bên ngoài.

"Nhị đệ, ta nhất định sẽ vì tương lai của mình tương lai mà cố gắng!" Lang Phong nắm chặt tay, đột nhiên lại mỉm cười, quay về hướng gian phòng của Trương Tinh Phong nhẹ nhàng nói:
- Đa tạ!
Nói xong, liền lập tức rời khỏi Tinh Phong trang viên.

Thanh âm của Lang Phong mặc dù rất nhỏ, nhưng Trương Tinh Phong vẫn nghe được rất rõ ràng. Hắn lại từ trong phòng bước ra, nhìn ra ngoài cửa lớn, yên lặng cầu chúc cho huynh đệ của mình, cầu cho giấc mộng sẽ trở thành sự thật.

"Bây giờ, ta cũng nên vì giấc mộng của mình cố gắng!" Trương Tinh Phong mỉm cười, thân thể đột nhiên hư không tiêu thất tại hành lang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui