Tinh Phong Truyền Thuyết


Đêm đã khuya, bầu trời chỉ là một màu đen, giơ bàn tay không thấy năm ngón.

Trương Tinh Phong, Tiêu Lâm, Cuồng Long ba người lơ lửng trên không trung, mặc cho cuồng phong quét qua thân thể, y phục tung bay.

- Thời gian không sai biệt lắm. Sư đệ, đệ phụ trách phía đông khu vực Thanh Châu. Cuồng Long huynh đệ, ngươi phụ trách phía tây khu vực Ung Châu. Nếu như có dũng sĩ của Thiết Huyết quân phát ra cầu cứu, các người phải lập tức đến ngay. Khu vực cũng không rộng lắm, tin rằng dựa vào tốc độ của các người sẽ có thể đến kịp.
Trương Tinh Phong nhẹ nhàng nói.

Tiêu Lâm nói:
- Sư huynh, huynh một người phụ trách cả bảy châu, hai người bọn đệ cộng lại cũng chỉ có hai châu mà thôi. Dựa vào tốc độ của bọn đệ, đương nhiên có thể đến kịp. Đừng quên, đệ còn có Phách Tản Phủ, ha ha ......

Cuồng Long cười nói:
- Trương huynh đệ cũng thật là, một mình lại chiếm địa bàn lớn đến như vậy, chỉ để cho chúng ta phụ trách một khu vực bé xíu!

Cuồng Long trong lòng thật sự có chút buồn bực. Lúc đầu hắn vốn nghĩ rằng sẽ được vui chơi một phen cho thỏa thích, không ngờ cuối cùng lại chỉ được phụ trách phạm vi một cái châu nhỏ bé.

Tiêu Lâm lập tức cười đùa nói:
- Ha ha ...... Tốc độ của ngươi thì ngay cả ta ngươi cũng đuổi không kịp. Cho ngươi phạm vi hai châu, ngươi có thể đến kịp sao? Ha ha!

Cuồng Long không lên tiếng, hắn quả thật thể nói lời nào. Tốc độ của hắn đúng là không bằng được Tiêu Lâm, bởi vì Tiêu Lâm còn có đỉnh cấp tiên khí Phách Tản Phủ.

Trương Tinh Phong đột nhiên nghiêm túc nói:
- Tốt, thời gian không sai biệt lắm, các người hãy nhanh chóng đến khu vực trung ương của hai châu, tùy thời chuẩn bị đối mặt với tình huống đặc thù!

- Được!
Tiêu Lâm và Cuồng Long hai người cùng gật đầu, dễ lập ngự không biến mất trong đêm đen.


Trương Tinh Phong lẳng lặng đứng giữa không trung, sắc mặt không hề biến đổi.
- Tốt lắm, đã đến giờ rồi, động thủ!

Ti Vũ quay về các huynh đệ bên cạnh nhỏ giọng ra lệnh. Ti Vũ là tiểu đội trưởng, dẫn dắt các huynh đệ của mình không một tiếng động đi đến bên cạnh một đổ phường của Lý gia.

Tất cả những Thiết Huyết dũng sĩ của tiểu đội này ánh mắt đều sáng rực, trên tay cầm Trảm Mã Đao đặc chế lớn hơn rất nhiều so với bình thường. Hai tay bọn họ nổi lên gân xanh, hiển nhiên trên tay đã tập trung đầy đủ lực lượng, bắt đầu xông đến đổ trường trước mặt.

Bên trong Lý gia đổ phường lúc này rất yên tĩnh, mọi người đều đang say ngủ, chỉ có hai tên gia hỏa không may phải gác ban đêm. Tuy nói là gác đêm, nhưng hai tên gia hỏa này lại đang ở bên cạnh cửa ngủ gà ngủ gật, bởi vì đây chính là địa bàn của thiên hạ đệ nhất thế gia.

"Hoảng!"

Một tên coi cửa đột nhiên bừng tỉnh, có lẽ là vì ở sâu trong tâm linh hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã không còn kịp. Hắn chỉ có thể nhìn thấy Trảm Mã Đao cực kỳ sắc bén bổ về phía mình, thậm chí còn không kịp hé miệng ra.

“Phốc Xuy!”

Máu tươi bắn ra, đầu đã rời khỏi cổ. Một tên coi cửa khác thì lại chết đi ngay trong mộng.

Theo chiếc đầu của hai người rơi xuống, đổ phường này của Lý gia cũng đã đến ngày tàn.

“Phốc Xuy!”

Một bát tiên huyết đỏ tươi in trên tường, một người nữa của Lý gia lại chết đi.

- Người nào, lại dám dương oai với Lý gia chúng ta!


Một tiếng chợt quát vang lên. Ti Vũ vừa nghe, đã biết không thể nào tiếp tục bí mật hành động, lập tức hét lớn:
- Nhanh! Giết!

Hầu như tất cả những người của Lý gia đang ngủ say đều tỉnh dây. Nhưng rất nhiều người trong bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn đã bị giết chết. Chờ đến khi bọn họ tỉnh táo lại, Lý gia chỉ còn lại mười mấy người.

- Các ngươi là ai?
Một đại hán quay về phía Ti Vũ bọn họ lớn tiếng hỏi.

Ti Vũ trên mặt lộ ra một nụ cười tàn khốc, nói:
- Chúng ta là ai, chúng ta là Thiết Huyết!

- Thiết Huyết!
Tất cả Thiết Huyết dũng sĩ trong mắt đều toát ra quang mang cuồng nhiệt.

- Tất cả những kẻ cản đường Thiết Huyết chúng ta đều phải chết!
Thanh âm của Ti Vũ giống như đến từ cửu u. Khi thanh âm của hắn vừa mới vang lên, tất cả Thiết Huyết dũng sĩ đều xông lên chém giết.

Đầu lĩnh đại hán ngẩn người: "Thiết Huyết, Thiết Huyết là cái gì?"

Nhưng đã không còn thời gian để hắn suy nghĩ, đối phương đã giết đến trước mặt rồi. Đột nhiên hắn nhớ đến cái gì.

”Đúng, Thiên Vệ đại nhân không phải cũng ở nơi này sao?"

"Hưu!"


Thanh âm của một mũi tên vang lên, trên mặt đại hán hiện lên vẻ tự tin. Ti Vũ sau khi nghe được thanh âm, đã biết sự tình không tốt, đây nhất định chính là thủ đoạn truyền tin tức ra bên ngoài. Hắn lập tức cẩn thận nắm chặt thanh đao trong tay, bắt đầu công kích. Bây giờ tất cả đều phải tranh thủ thời gian.

"Tê!"

Ti Vũ trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn. Trên mặt đại hán của Lý gia lại có vẻ sợ hãi cùng với khó tin, thống khổ ôm lấy ngực.

- Rõ ràng là đao đã ...... lệch ...... qua ...... sao ...... sao ......
Hắn vẫn còn chưa biết nguyên nhân thì đã chết, cặp mắt vẫn mở to. Hắn chết không nhắm mắt!

Ti Vũ mỉm cười nói:
- Đây là thủ đoạn của "hắc hùng" lão đại, thân thể mới chính là vũ khí mạnh nhất của chúng ta!

Ti Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay phải lên liếm một chút, từng giọt máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

Một phút, chỉ một phút, những người của Lý gia bên trong đổ phường toàn bộ đều đã chết, còn các huynh đệ Thiết Huyết quân thì lại không hề chết một người nào. Cả đổ phường chỉ có ba Tiên thiên cao thủ, đối mặt với sự công kích của năm mươi Tiên thiên cao thủ, không hề có một chút lực phản kháng nào!

- Đại ca, chúng ta lần này hành động quả thật là tốt đẹp, toàn thắng!
Một Thiết Huyết dũng sĩ hưng phấn nói với Ti Vũ. Ti Vũ cũng khẽ mỉm cười.

- Các ngươi đều đáng chết!
Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo vang vọng khắp chung quanh, một trung niên nam tử xuất hiện tại cửa đổ phường.

Ti Vũ trong lòng chấn động, bởi vì hắn không hề phát hiện được trung niên nam tử này xuất hiện tại cửa lúc nào. Hắn bây giờ đã đạt đến Tam phẩm cảnh giới, xem ra công lực của người đến ít nhất cũng đã trên Tam phẩm.

Nhưng Ti Vũ vẫn còn đánh giá quá thấp đối thủ!

"Hô!"

Trung niên nam tử một tay chém xuống, một luồng ánh sáng màu hồng hình thành một thanh đao lập tức bổ về phía các dũng sĩ. Ti Vũ lập tức chém tới một đao, nhưng không hề có một chút hiệu quả nào. Thân thể lập tức bị kình khí màu hồng chấn bay lên, Trảm Mã Đao trong tay nát bấy.


- Chỉ là một tên Thiên Vệ mà cũng kiêu ngạo như vậy!
Thanh âm của Trương Tinh Phong lạnh lùng vang lên bên trong đổ phường.

Thiên Vệ tứ hào nhìn người trẻ tuổi tóc bạc trước mặt, thân thể khẽ phát run. Thiên Vệ bình thường quan hệ với nhau rất rốt, giống như những huynh đệ đã ở cùng với nhau hơn cả trăm năm. Lần trước tại Vũ Văn gia Thiên Vệ nhất hào và tam hào chết đi, Thiên Vệ tứ hào và hai vị huynh đệ của hắn đã sớm muốn báo thù. Nhưng bọn họ biết được thực lực của Trương Tinh Phong, cho nên vẫn tiếp tục nhẫn nhịn. Hôm nay Thiên Vệ tứ hào biết mình không thể nào trốn thoát, trong lòng đã có quyết tâm.

Thiên Vệ tứ hào nhìn Trương Tinh Phong, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị.

Đột nhiên, trên người Thiên Vệ tứ hào bắt đầu phát ra từng đạo ánh sáng màu đen, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh. Trương Tinh Phong cặp mắt khẽ nhíu lại, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường, nói:
- Mặc dù Thiên Vệ các ngươi bây giờ dựa vào tu ma đều đã đạt đến Kim Đan kỳ, nhưng một Tu chân giả Kim Đan kỳ tự bạo, ta vẫn còn chưa để vào mắt!

Trương Tinh Phong mặc dù cảnh giới là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng thực lực chính thức của hắn thì đã đạt đến Phân Thân hậu kỳ. Thiên Vệ tứ hào và hắn chênh lệch thật sự rất lớn, cho dù là tự bạo, cũng không thể nào uy hiếp được Trương Tinh Phong.

Thiên Vệ tứ hào nhìn thấy bộ dạng khinh thường của Trương Tinh Phong, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Hắn lập tức chắp hai tay lại, toàn thân dường như bị trói chặt, vẫn không nhúc nhích.

"Phanh"

"Phanh"

Đột nhiên từng tiếng nổ vang lên. Thiên Vệ tứ hào lỗ tai, cặp mắt, miệng, mũi đều bị những đạo kình khí phá hủy. Hai tay và hai chân của hắn cũng hiện lên từng đạo huyết quang, gân tay gân chân tất cả đều đứt ra!

Này không phải là do công kích của Trương Tinh Phong, mà là do chính Thiên Vệ tứ hào tự mình tạo thành.

Khuôn mặt của Thiên Vệ tứ hào đã không thể gọi là mặt, bộ dáng kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi. Lúc này, trên khuôn mặt của hắn lại có vài cơ nhục khẽ co giật. Trương Tinh Phong biết, hắn đang cười.

"Tê......”

Hai tay của Thiên Vệ tứ hào vẫn chắp lại đột nhiên biến thành màu đen, một đạo hắc mang bay về phía hướng Trương Tinh Phong. Không hề có khí thế kinh thiên động địa, thậm chí cũng không hề có thanh âm, hắc mang kia làm cho người ta cảm thấy một cỗ hấp lực, ngay cả ánh sáng cũng bị hấp thu. Thiên Vệ tứ hào đã bỏ qua tất cả để đổi lấy một lần công kích duy nhất, cũng là một lần công kích mạnh nhất trong cuộc đời của hắn!

"Tuyệt —— Sát!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui