Ta theo sự chỉ đạo của heo, bắt đầu thao túng thứ gọi là xe này. Chỉ chốc lát như cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Heo rất hoài nghi hừ hừ, nhưng thông minh không nói ra cái gì.
"Dừng lại, bên trong cái siêu thị lớn kia, cái gì cũng có." Heo gọi.
Ta dừng lại, mang theo cái đuôi heo con xuống xe, lạnh quá a, so với ở trong xe hình như là hai thế giới, nơi này cũng có tuyết đọng thật dầy, nơi nơi đều là kiến trúc lưu ly trong suốt, không, chất như thế so với lưu ly càng trong suốt hơn, đẹp quá. Nơi này là từ băng tuyết tạo thành, tất cả đồ vật đều là băng cùng tuyết cấu tạo thành? "Đây là thứ gì, dường như hoàn toàn không có gì, có thể nhìn xuyên qua." Ta hỏi tự nhiên.
Heo nhìn chung quanh, nhẹ nhàng nói: "Có người nhìn, một lát nữa rồi nói."
Ta mềm mại cười một tiếng, chỉ bằng vẻ mặt kỳ quái mới vừa rồi lúc từ trong gương thấy dung mạo của ta, tất cả mọi người đều nhìn cũng không kỳ quái đi. Đẩy nó: "Dù sao vĩnh viễn đều có có người nhìn, ngươi liền nói đi."
"Đó là thủy tinh!" Heo hạ giọng.
Ta gật đầu, ta chưa bao giờ thấy đồ vật đẹp như vậy tinh khiết như vậy, thế giới này có nó đều trở nên sáng sủa hơn nhiều.
"Khóa cửa xe, nếu không sẽ bị trộm" Heo nói.
Ta rất hiểu biết mà gật đầu, đồ tốt như vậy cho dù là ai cũng đều muốn trộm. Nhưng ta lại chưa khóa, đổi thành xách lỗ tai heo, như vậy nói chuyện với nó tiện hơn một chút. Ta theo yêu cầu của nó, xoay một hồi cái khóa kỳ quái kia. Không còn cách nào khác, ta còn đang thích ứng. Ta đứng ở đó trước mặt cái nghe nói gọi là thủy tinh, bên trong có thể chiếu đến bóng dáng mờ mờ của ta, đây là lần đầu tiên ta thấy hình tượng toàn thân của mình. Một đầu tóc dài màu đỏ? (ta xuyên qua, Hạ Gia Bảo này là con nhà ai, lại có kiểu tóc như thế?!) ngũ quan tỉ lệ hoàn mỹ, (nói thật ra, ta còn thật sự chưa nhìn thấy cô gái nào dễ nhìn hơn bộ dáng hiện tại này của ta) quần sort siêu ngắn đỏ sậm bó sát người? Ôm sát đường cong hoàn mỹ của thân thể ta, giày màu trắng thật dài càng lộ vẻ duyên dáng yêu kiều của ta. Nhưng mà ở... trời đông rét lạnh này, mặc cái... này, có phải quá đùa dai hay không?! Đây sẽ là người đẹp ‘đông lạnh’ trong truyền thuyết. Cũng thật là khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Heo cũng đang run rẩy, da heo dày như vậy cũng sợ lạnh? Ta còn thật sự chưa nghĩ ra trời mùa đông mặc cho heo cái gì.
"Vào đi thôi, bên trong ấm áp."
Mỗi một câu nói heo đều phải nhìn quanh bốn phía qua một cái, cứ như làm đạo tặc vậy. Thật ra lạnh như thế, trên đường căn bản không có bao nhiêu người. Hơn nữa mỗi người ăn mặc đều như bánh chưng tiết đoan ngọ, trái một tầng phải một tầng, duy độc chỉ có ta trên thân Hạ Gia Bảo này nghịch thiên mà đi, mặc như vậy. Cũng do người đẹp thì ngốc nghếch, nhưng hiện tại ta xuyên qua, có tính xinh đẹp cùng trí tuệ hay không phải xét nhiều mặt, hắc, ta cũng có một chút tin tưởng vào trí lực của chính mình. Thấy trên cửa thủy tinh có dán chữ thật to, ta đưa tay đẩy cửa mà vào, bên trong cũng ấm áp. Bên trong có rất nhiều đồ, thượng vàng hạ cám, có rất nhiều trái cầu màu sắc rực rỡ kết chung một chỗ được treo lên. Thật đẹp.
Người dường như còn khá nhiều, mặc kỳ quái hơn ta cũng có. Tóc đủ mọi màu sắc, dài ngắn cuốn thẳng cái dạng gì cũng có. Nói chuyện ngôn ngữ lại càng 7-8 quốc gia, ta lại đều nghe hiểu? Nhưng ta nhìn người khác người khác cũng thích nhìn lại, Hạ Gia Bảo này lớn lên đáng yêu như vậy, lại ăn mặc đáng yêu như vậy, còn mang theo heo con đáng yêu như vậy, muốn không gây chú ý của người khác cũng khó. Ta thấy mỗi người đều đẩy một cái xe đẩy, rồi chạy qua cũng đẩy một cái, bên cạnh có một bà mẹ trẻ đặt hài tử của nàng lên một chỗ ngồi nho nhỏ phía trước. Ờ, đây quả thực là vị trí làm theo nhu cầu của heo. Ta thúc heo, mặt hưng phấn đến đỏ cả lên. Trời ạ trời ạ trời ạ, đây là cái gì? Một con đường biết trôi, không cần bước đi, mỗi người đều từ trên xuống dưới. Ta hơi sợ, đứng ở mép cửa, dừng chân không bước. Không biết bị ai đẩy, ta thúc xe, vừa trượt, liền lên mất rồi. Thật sự, không cần bước đi, ta liền bay tới lầu hai. Heo dùng ngón tay mập mạp của nó, ta vui vẻ ôm nó đi. Khu đồ ăn như khu dân chạy nạn, đại hỗn loạn, ta còn chưa bao giờ cùng một đám dân chạy nạn tranh đoạt cơm như vậy. Thủ tục lại phiền phức vô cùng, sau khi heo vào nhà đánh chết cũng không nói lời nào. Sau khi ta làm sai tất cả bước, rốt cục chiếm được đồ ăn của ta. Ta nhìn một chỗ trống, an tâm ngồi xuống, ta cũng đặt heo lên bàn, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa ăn đầu tiên trong thế giới mới. Thời đại này đồ rất nhiều nha, so với thời đại kia của chúng ta, thích là có thể tự lấy. Ta chọn cho heo một cái rổ khéo léo, như vậy có thể dẫn nó chạy. Bởi vì ta biết nó là một nam nhân trưởng thành biến ra, có chướng ngại tâm lý rất lớn, nếu không ta đã sớm ôm nó chuyển sang thế giới khác. Nó thật sự là rất đáng yêu. Ta phải chọn trái chọn, mua sắm một hồi xe đẩy đầy thành núi nhỏ. Heo chẳng những không ngăn cản ta, còn liều mạng muốn cái này muốn cái kia, nhưng tất cả đều là đồ ăn. Xem ra người sau khi biến thành heo thói quen sinh sống có xu hướng heo hóa, đầu óc tất cả đều là ăn. Lúc này heo nó đang nhăn mặt nhìn gương giết thời gian đây.
"Thật sự là, thật sự là đáng yêu!"
Đừng hiểu lầm, tiếng thét chói tai này không phải là ta, ta hiện tại thân thể yếu đuối, tay chân chậm chạp một chút, đã thấy heo của ta lập tức bay lên giữa không trung, phượng nhãn của nó đột nhiên trợn to rồi nhắm chặt lại, miệng heo phát ra âm thanh hừ hừ đáng thương. Ta cũng không khỏi không đồng ý, nó, thật sự là siêu đáng yêu. Ta cười quay đầu lại, thấy thiếu nữ này cũng đang nhìn ta, tóc nàng màu đen tự nhiên, xõa xuống thật dài, mắt to tròn lấp lánh, quanh thân đều mặc đồ màu đỏ cùng bạc trang sức, giày bó cùng màu, một bộ trang phục Tiểu công chúa. Heo rơi vào trong lòng nàng, mắt heo híp, chăm chú nhìn vào nơi ngực hơi hơi phập phồng của thiếu nữ, còn hạnh phúc đem đầu heo cọ tới cọ lui.
"Thật sự là quá đáng yêu, giống heo gì lại có thể nhỏ gọn bỏ túi như vậy?" Thiếu nữ cũng híp phượng nhãn, khoái trá mỉm cười.
"Heo hương mắt phượng." Ta nói bậy bạ.
Thiếu nữ hình như đã hiểu, gật đầu đồng ý: "Nó chắc giống như tên chó, là kết quả việc sinh sôi nẩy nở không ngừng của lai giống gần."
Ta muốn cười, hình dung thật kỳ quái, sinh sôi nẩy nở - lai giống gần?! Mặt heo tái đi rồi, giãy dụa muốn xuống. Thiếu nữ mắt phượng ôm nó thật chặt, không muốn để... xuống. Heo bị đau kêu rên, dùng một con mắt duy nhất lộ ra bên ngoài của nó nhìn ta, cầu cứu! Xứng đáng! Ai kêu ngươi biến thành heo còn háo sắc như vậy! Nhưng ta là một người tâm địa thiện lương (heo nói: "Mới là lạ!"), cũng lên tiếng cứu giúp:
"Tiểu thư, để... nó xuống, ta phải đi."
"..."
Cô bé không lên tiếng, cũng không buông tay, hả, chẳng lẽ nàng muốn như Bá vương ngang ngạnh ép heo của ta vào cung?? Ta đột nhiên muốn cười, mặc dù pháp lực của ta không đủ, nhưng ta còn có chút vũ lực nha, ở thế giới này, lại có người da ngứa đến tình trạng này, thật sự là cho nàng ba phần mặt mũi nàng liền vênh váo! Nha đầu kia đừng hòng chạy thoát! Ta lại một lần nữa cảm thán bản thân mình tâm địa thiện lương, tiểu hài tử không hiểu chuyện như thế, thấy nhà người ta có cái gì liền muốn, nhưng lại ngược đãi tiểu động vật, nhìn xem, heo trong ngực nàng bị ngột ngạt đến mặt mũi đỏ bừng, có lẽ sắp xỉu rồi. Đang ngạo mạn tay chân chậm hoạt động, hết cách, thân thể hiện tại thật suy yếu! Nếu là lúc trước, hừ, cái tên yêu nữ này cũng không phải chỉ là để kêu khơi khơi! Phía sau có một thanh âm nam nhân:
"Tâm Nhị, làm gì vậy?"
"Thệ Chi ca ca, ta muốn con heo này!" Nàng còn biết làm nũng nữa.
Ngạo mạn chậm quay đầu lại, thấy một nam nhân. Thệ chi ca ca kia hướng ánh mắt cố định trên mặt ta, hồi lâu... Hắn đại khái 27-28 tuổi, lớn lên không tệ, tà tà cười một tiếng với ta, khiến ta có một cảm giác quen thuộc mà lạnh lẽo nói không nên lời.
"Xin chào, ta là Hoa Thệ Chi." Hắn rất tự tin vươn tay ra.
Cho dù móng vuốt hắn không xấu, cũng không phải thứ vô dụng, thì ta cũng không nhất định phải khen ngợi.
"Tên Thệ Chi ca ca cũng chưa nghe nói qua, học thức nông cạn!" Thiếu nữ đột nhiên chứa đựng thật lớn tâm tình đối địch với ta.
"Hừ! Chỉ là tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng con cóc góc tường, cũng dám xuất môn dọa người." Ta cũng một bụng không vui vẻ.
"Ngươi..." Thiếu nữ tức giận mở to hai mắt, giống như con ếch xanh nhỏ!
"Tiểu thư họ gì?" Hoa Thệ Chi coi như còn biết lịch sự.
"Ngươi biết họ ta rất quý, ta không thể tùy tiện nói với ngươi." Khẩu khí của ta không tốt.
"Một trăm tệ, mua họ của ngươi là gì?"
Bộ dáng kiêu ngạo của thiếu nữ thật khiến cho người ta muốn K chết nàng. Một trăm tệ, hừ, ta trước kia chính là sống giữa đống tiền mà lớn lên, đi xin cơm còn lẹ hơn ngươi, có gì hay mà khoe khoang!
Hoa Thệ Chi cười, cố ý lớn tiếng nói: "Ta không muốn mua họ của ngươi làm gì, chỉ muốn mua heo của ngươi!"
Hắn dễ dàng đem "họ", "của ngươi" vài chữ này biến đổi thật nhanh, chỉnh câu liền thành, "Ta không muốn mua ngươi, chỉ muốn mua heo!" Nói đểu ta? Khí huyết trong ngực ta bốc lên, hai tay bám trên xe, chân trái đá qua, đạp thẳng xương ống chân đối phương, quả không ngoài dự liệu, mặc dù rất ngẫu nhiên, hắn vẫn nhẹ nhàng né qua, rút lui 3 bước, vừa lúc như ta dự liệu, xe ta đồng thời đẩy tới bên kia, lập tức đụng trúng lưng thiếu nữ, thiếu nữ liền đánh rớt heo vào trong xe. Tay tiếp tục phát lực, thẳng hướng quầy thủy tinh phóng đi. Hoa Thệ Chi đuổi tới, ta thật sự rối loạn, sự dọa dẫm của hắn, khiến ta không yên, tay ta đã trống không không một vật, đành nâng khuỷu tay trái lên che, cả thân thể bị hắn hướng tới mà đánh. Hắn một chưởng đánh tới, mạnh mẽ đánh vào ngực ta, ta lui về phía sau rồi ngã xuống, khí huyết dâng lên, trong miệng rốt cục chảy máu ra. Ta vậy mà không ngã xuống. Một nam nhân ôm lấy ta. Phía sau ta là một nơi ấm áp, khiến người thoải mái.
Thật giống như một con mèo vào ngày đông dựa bên chân chủ nhân, ta đột nhiên lười biếng không muốn động. Ta bị người bế. Rất nhanh di chuyển, ta biết ta không thể bị hắn mang đi như vậy, ta còn muốn heo của ta. Nhưng mà, ta chắc chắn là người ham ngủ, càng biết sắp phải rời giường, thì càng không thể mở mắt ra, nơi này thật sự quá thư thái. Bên đầu ta loáng thoáng một thanh âm dễ nghe, trước khi tới... đây, ta chỉ nghe qua háo sắc, hiện tại ta biết, còn có dễ nghe. Thanh âm này ôn nhuận trầm thấp, mang theo vẻ hiền từ nói không nên lời, đi vào lòng người:
"Ngươi còn đau không?"
Bốn chữ này ngữ thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng giống như một hòn đá tảng, rơi xuống đại dương, khiến cho mặt biển, không tránh khỏi bị một vòng rung chuyển. Ta đột nhiên muốn khóc, ta không biết thanh âm của một nam nhân còn có thể vào đầu rồi lại khiến cho ngươi muốn khóc ra. Chỉ cảm thấy hắn ôm ta không ngừng, ta đột nhiên mở mắt ra, nhìn hắn... Hắn rất cao lớn rất tinh tráng rất anh tuấn, ta chưa bao giờ quá để ý nam nhân đẹp, nhà người ta đẹp đến trình độ thét chói tai, ta chỉ cảm thấy hơi đẹp một chút mà thôi. Ta chỉ có thể nói tên nam nhân tuấn mỹ này càng nam tính hơn một chút, hơn nữa có chút hài hòa khí chất còn có cả loại cảm giác... cao quý nho nhã. Tên nam nhân này cực kỳ nhẹ nhàng, lại có bề ngoài trẻ trung như vậy, lại đồng thời trầm tĩnh như thế, khiến cho người ta vừa hận mãnh liệt lại có cảm giác có thể dựa vào. Đôi mắt hắn rất đen rất sâu, giống như có vô số lực lượng thần bí, hấp dẫn ta, kéo ta, rơi vào tay giặc... Hắn quay ra mỉm cười với ta, ta nằm trên khuỷu tay hắn, ngửa đầu, liếc mắt, nhìn lên bầu trời tất cả đều là trái cầu đủ loại màu sắc, lúc không có gió thì là mây, lẳng lặng đong đưa.
Ta cảm thấy yên lặng mà hạnh phúc. Ta biết vẻ mặt của mình, đột nhiên lơ đãng từ trong mắt hắn mà thấy bản thân, lại có vẻ mặt tiểu nữ nhân e lệ điềm đạm đáng yêu. E lệ? Ta? Ta lại xuất hiện loại vẻ mặt này?! Kinh hãi như thế khiến ta đột nhiên giật bắn người, từ trong lòng nam nhân chưa biết tên này nhảy dựng lên, sau đó, thuận tay đoạt lấy heo trong tay thiếu nữ kia, heo bị kéo đau, phát ra một hồi dài kêu gọi hừ hừ... Hố hố ha ha. Sau đó, ta liền chuẩn bị không quan tâm nữa, thật mất mặt, nhanh chóng đào tẩu! Nhưng mà thiếu nữ đáng ghét kia cùng Hoa Thệ Chi đáng ghét kia chặn đường đi của ta.
Sau đó, nam nhân đẹp trai có thanh âm dễ nghe kia từ phía sau dịu dàng nói với ta: "Tiểu yêu, hoan nghênh ngươi về nhà."
Ta quay đầu lại, hắn mở cánh tay ra, cười nhìn, sau đó nói: "Ta là Long Tại Thiên!" Lệ ta lập tức chảy xuống... Đây là một thế giới xa lạ, hắn là một nam nhân xa lạ, ta ngay cả chính mình từ đâu tới cũng không biết, nhưng mà, ta nhất định cảm thấy, hắn là người nhà duy nhất của ta. Ta không cách nào bước nổi, ngơ ngác đứng tại chỗ, chờ hắn cười cười tiến lên, dịu dàng ôm ta, sau đó, giữa đám đông trong bể người, hắn hôn ta... Thân thiết quen thuộc... Môi hắn ngọt ngào mà thơm tho. Lần đầu tiên gặp gỡ, ta liền thật sâu rơi vào tay giặc. Ta nghĩ, ta bị cái hôn này cảm động rồi. Tất cả, tốt đẹp giống như một giấc mộng...
--- ------oOo---- -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...