Tình Phi Đắc Ý

Điêu môn 

Tiểu Bạt đang thay chưởng môn chải tóc. Chưởng môn khi còn sống chỉ ở lúc lễ mừng năm mới hàng năm mới mặc cẩm y một lần, khoanh chân mà ngồi, mặt mũi an tường. Tóc hắn rất thưa, Tiểu Bạt dùng lược ngọc màu trắng của hắn từng chút từng chút chải tóc cho hắn. Sau đó, hắn phát hiện, trên huyệt Bách Hội của chưởng môn hình như có thứ gì. Nghiêng ra sáng, hắn nhẹ nhàng lục lọi, rút ra. Đó là một cây phong châm - phong châm đoạt mệnh của Tam Thiểu! Khi nhóm Nhạn đại cùng Long Tại Thiên trở về, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Bạt. 

"Tiểu Cửu nhi đi đâu rồi?" Tứ sư huynh hỏi. 

"Ở chỗ Tam Thiểu." Nhạn đại trả lời. Lại hỏi: "Làm sao vậy?" 

"Ta ở huyệt Bách Hội của chưởng môn phát hiện cái... này." Tiểu Bạt xuất ra một cây phong châm nhỏ đến mức cơ hồ không nhìn rõ. 

"Sao lại?" Ngộ Không bị dọa cho hoảng sợ, hắn mặc dù dọc theo đường đi cảm thấy Long Tại Thiên hiềm nghi cũng không lớn, nhưng Tam Thiểu, hắn cũng không thể tin nổi. Bởi vì Tam Thiểu quá kiêu ngạo, kiêu ngạo khiến tất cả những kẻ hèn hạ vô sỉ đồ đều vô duyên với hắn. Tam Thiểu quá sạch sẽ, sạch sẽ khiến tất cả vinh hoa phú quý đều vô dụng kém cỏi. Hắn không cần danh không cần lợi, chỉ tùy tâm ác chỉnh người cá biệt, bất cần đời đối mặt tất cả dụ dỗ. Người như vậy, vì cái gì mà giết người! Giết người không ngoài vì danh vì lợi, vì thù vì hận, bốn loại động cơ này cũng không tồn tại trong tình huống này, Tam Thiểu tại sao lại giết người.

Nếu như nói là vì Điêu Điêu Tiểu Cửu, hắn hà tất gì phải vậy. Hắn có thể không để ý tới chưởng môn cùng Long Tại Thiên, trực tiếp mang Điêu Điêu Tiểu Cửu đi. Tin tưởng rằng Tam Thiểu ở cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu lâu như vậy, khuyết điểm gì của Điêu Điêu Tiểu Cửu mà không nắm chắc trong lòng bàn tay hắn, hắn muốn mang Điêu Điêu Tiểu Cửu đi, trên đời này thật sự không ai có thể ngăn cản được. 

Động cơ? 

Động cơ là cái gì, Long Tại Thiên không muốn quan tâm, hắn chỉ biết là, tiểu yêu yêu mến của hắn hiện đang ở trong tay người bị tình nghi giết người! •••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Kỹ viện 

Điêu Điêu Tiểu Cửu nói đến mức miệng khô lưỡi khốc, Tam Thiểu mới rót một chén trà đưa cho nàng, thần sắc bình thản. Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi sợ, nhưng cũng tiếp nhận uống. Sau đó, ánh mắt nhìn thẳng tắp, nghiêng đầu, ngã trên bàn, ngất đi. Tam Thiểu không nhẹ nhàng chút nào lấy tay túm tóc dài sau đầu Điêu Điêu Tiểu Cửu, giống như xách gà, mang nàng theo vào phòng sau. Nha đầu hầu hạ ở bên thấy vậy mặt trắng bệch, mới vừa rồi còn khá ra vẻ nam tử tình thơ ý hoạ, sao lập tức đã dã man thành như vậy. 

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••• 

Điêu môn Nhạn đại triệu hoán Tam Thiểu. Chỉ chốc lát sau, thức thần của hắn bị thương trở về, trên ngực cắm ba cây phong châm! Tam Thiểu chưa trở về, hắn không đáp ứng lời triệu hoán của Nhạn đại.

Là bởi vì hắn nhất định là hung thủ thật, hay là hắn cũng đang gặp nguy hiểm?

Tất cả mọi người nhìn nhau, không nói được lời nào. 

Long Tại Thiên nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ứng vòng cổ tình chú, đây là pháp lực liên lạc độc nhất vô nhị của hắn và Điêu Điêu Tiểu Cửu. Sau đó hắn gọi chim công ra, bắt đầu hướng phương hướng hắn cảm giác thấy mà bay đi. Mặt Nhạn đại trầm như nước, giao bốn hài tử cho Liễu Liễu nói: 

"Đây là bọn muội muội của A Đạt, ngươi... chiếu cố các nàng." Sau đó ngoắc Ngộ Không, hai người cùng nhau đi theo Long Tại Thiên.

Kỹ viện 


Tam thiểu ấn Điêu Điêu Tiểu Cửu vào bồn tắm, bọt nước bốn phía, Điêu Điêu Tiểu Cửu hét rầm lên. 

"Ờ, không cần tiếp tục giả chết." 

Trên mặt Tam Thiểu mang theo ý cười, thanh âm vừa nhẹ vừa chậm. Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa lấy tay vuốt nước trên mặt đi, vừa ho khan, vẫn lắc đầu, không thể nói gì. 

Tam Thiểu nói: "Tắm thật sạch cho ta, không tắm sạch sẽ, buổi tối đừng nghĩ đến ngủ!" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu thở dài, ai, buổi tối nàng lại không ngủ với hắn, để ý nhiều như vậy làm cái gì. Nước rất ấm, Điêu Điêu Tiểu Cửu mặc xiêm y ngồi ở bên trong, thán khí, cúi đầu nhúng vào trong nước, qua một hồi, Tam Thiểu mà kiểm tra, phát hiện nàng không ướt đẫm, nhất định sẽ tức giận. Ai, tên kia thích sạch đến mức biến thái, trù cho hắn cưới phải một nữ hài tử... không thích sạch sẽ nhất thiên hạ. Mấy ngày nay nàng đều rất cực khổ, chẳng những chỉ là thân thể, tinh thần cũng thay đổi rất nhanh, chưa có lúc nào yên tĩnh, lúc này mới thả lỏng, chỉ chốc lát sau đã dựa vào cạnh bồn tắm ngủ thật say. 

"Tắm sạch chưa đó?" Thanh âm Tam Thiểu vang lên.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Điêu Điêu Tiểu Cửu trong mộng cũng lớn tiếng trả lời: 

"Sạch rồi sạch bong rồi! A..." 

Điêu Điêu Tiểu Cửu há mồm ngáp, vừa mở mắt ra nhìn, Tam Thiểu đang đứng cạnh bồn tắm, vẻ mặt âm dương quái khí cười. Điêu Điêu Tiểu Cửu há mồm ngáp được một nửa thì ngừng, ngu ngơ nói: 

"Hôm nay sao Bắc cực thật sáng a!" 

Tam Thiểu nhìn hướng bắc, sau đó lập tức phát hiện bản thân sai rồi, nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, mắt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ cùng khen ngợi. 

"Thật là một nha đầu thông minh." 

Xoay người liền nhảy ra ngoài. Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không đuổi theo. Kẻ giả mạo Tam Thiểu này là một thiên sư, cho nên mới có thể dễ dàng giả mạo hình dáng người khác như vậy. Thứ hai, hắn rất quen với tính lộ si của Tam Thiểu, cho nên mới sau khi vừa nhìn thoáng qua sao Bắc cực ở hướng bắc liền phát hiện bị Điêu Điêu Tiểu Cửu dụ, thứ ba, hắn cũng thích Điêu Điêu, cho nên mới không muốn dùng bạo lực, Điêu Điêu Tiểu Cửu phát hiện hắn là giả hắn liền bỏ chạy. 

Người này là ai vậy? 

Điêu Điêu Tiểu Cửu tạm thời cũng không rõ ràng lắm. Chỉ uể oải đứng lên, cởi áo cũ, đổi áo mới. Cũng không còn Tam Thiểu nào tới kiểm tra. Điêu Điêu Tiểu Cửu tự leo lên giường, cũng mặc kệ tóc còn đang ẩm ướt, ngủ. Trong mông lung, có người hôn nàng. Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi chấn động, lấy tay đẩy tên gia hỏa làm nhiễu mộng đẹp của người ta kia ra. Đáng tiếc, người có tâm là không thể tùy tùy tiện tiện như vậy mà đuổi đi được, hôn như bóng với hình, đi theo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu điều chỉnh tiết tấu của bản thân. 

Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị người dùng đầu lưỡi mềm nhũn liếm láp, ngứa, liền hì hì cười tỉnh, nói: 

"Tiểu Bạt, đừng." Chỉ cảm thấy người nọ cứng đờ, thanh âm cứng rắn:


"Tiểu Bạt?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa mở mắt nhìn, đúng là Long Tại Thiên! Một khuôn mặt tuấn tú đầy dấm chua không thể nghi ngờ! Lập tức hoan hô một tiếng, nhún người qua, vịn Long Tại Thiên xuống, cái miệng nhỏ nhắn như đầu heo không ngừng in lên mặt Long Tại Thiên một vết lại một vết nước miếng. 

Long Tại Thiên mềm nhũn, yên lặng tiếp nhận cái hôn của Điêu Điêu Tiểu Cửu, mới đẩy nàng ra một chút, tiếp theo ghen: "Tiểu yêu, ngươi gọi Tiểu Bạt là có ý gì?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười ngọt ngào nói: "Ta trước kia nuôi một con chó nhỏ, bởi vì nó có một đôi mắt to trong veo như nước, cho nên ta đều len lén gọi nó Tiểu Bạt nhi. Hắc hắc" ai, người là không thể làm chuyện xấu, nàng mới chỉ trộm hôn Tiểu Bạt sư huynh qua một lần, tự nhiên còn nói lỡ miệng. 

Long Tại Thiên hoài nghi lại không có chứng cớ, không thể làm gì khác hơn là... buông tha cho Điêu Điêu Tiểu Cửu. Chỉ quan tâm hỏi han "Tam Thiểu đâu?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu há mồm ngáp nói: "Không biết a, ăn cơm xong đã không thấy hắn đâu." 

"Tiểu Bạt ở huyệt Bách Hội của Đại bá phát hiện một cây phong châm." Long Tại Thiên chậm rãi nói, vừa chú ý nhìn ánh mắt Điêu Điêu Tiểu Cửu. 

Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Nhất định là có người hãm hại Tam Thiểu." 

Long Tại Thiên không vui nói: "Ngươi tại sao tin tưởng hắn như vậy?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu đúng lý hợp tình nói: "Người nhà không tin, còn có thể tin ai đây? Nếu có người hãm hại ngươi, ta cũng nhất định sẽ tin tưởng ngươi." 

Long Tại Thiên trong lòng ngọt ngào nói: "Được. Chúng ta cũng đi tìm Tam Thiểu nhà ngươi một chút đi. Nếu như không phải hắn làm, hắn hiện tại cũng rất nguy hiểm, nói không chừng hắn sẽ giống như A Đạt sư huynh của ngươi bị người diệt khẩu sẽ không hay."  

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhảy xuống giường, quần áo không chỉnh, tóc tai bù xù. 

Long Tại Thiên cau mày nói: "Ngươi không chải tóc sao?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, sau đó bĩu môi cười nói: "Thân thể ta đã gả cho chồng, chính ngươi phải chịu trách nhiệm, đương nhiên ngươi phải thay ta chải." 

Trên mặt Long Tại Thiên lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào, tiện tay cầm lấy một cái lược trên bàn, chuẩn bị thay Điêu Điêu Tiểu Cửu chải tóc, dưới ánh đèn, suối tóc phát ra một tia sáng yếu ớt, đó là một cây phong châm nho nhỏ. Tóc Điêu Điêu Tiểu Cửu thật ẩm, Long Tại Thiên để... lược xuống lấy một khối khăn lông dùng sức xoa cho nàng, sau đó, để... tóc xuống, cúi thấp lưng, dùng sức hôn nàng. 

•••••••••••• 

Rất lâu, chỉ nghe một người thản nhiên tự đắc trêu chọc: "Ta nếu thật sự chờ các ngươi tới cứu, thi thể cũng đã cứng ngắc rồi." 


Điêu Điêu Tiểu Cửu cực kỳ kinh ngạc, lập tức dùng lực đẩy Long Tại Thiên ra, Long Tại Thiên quay đầu lại nhìn xem gia hỏa giết phong cảnh là ai, không ngờ Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức nép về phía sau, trên đầu mép giường phát ra một tiếng vang lớn. Tam Thiểu đạp trăng mà đến, đứng trong ánh trăng trước cửa, áo trắng áo choàng vàng, nói không hết lời cao quý. Trên mặt hơi lộ ra ba phần vui vẻ, lại khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu sợ đến nguy hiểm. Mặt Tam Thiểu đối diện với Long Tại Thiên, 5555... Điêu Điêu Tiểu Cửu chỉ cảm thấy tương lai lờ mờ không ánh sáng. Long Tại Thiên không để ý tới cái bánh bao lớn khỏe mạnh đang co lại trên đầu giường, rung động nói:

"Tam Thiểu." 

Tam Thiểu suy nghĩ một chút, nói: "Nghe nói, ngươi cưới tiểu yêu nhà ta." 

Long Tại Thiên gật đầu, vẻ mặt đề phòng, hắn đã sớm nghe nói Tam Thiểu không đối xử tốt với Điêu Điêu Tiểu Cửu. 

Tam Thiểu mặt cứng ngắc hỏi: "Các ngươi động phòng chưa?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu. Long Tại Thiên gật đầu. Tam Thiểu cau mày, thanh âm khẽ nâng lên, nói không hết lời khí thế lạnh lùng: 

"Tới cùng là động hay chưa?" 

Long Tại Thiên nói: "Động rồi." 

Điêu Điêu Tiểu Cửu khẩn trương nói: "Chưa động." 

Nói cái gì vậy?! 

Ba người đối mặt, Điêu Điêu Tiểu Cửu ngượng ngùng cúi đầu, Long Tại Thiên da mặt dày lại cười. Dù sao Tam Thiểu biết ý là tốt rồi, hắn, Long Tại Thiên đã là phu quân thật sự của Điêu Điêu Tiểu Cửu, ai cũng đừng hòng cướp tiểu yêu khỏi tay hắn. Bất ngờ, vẻ mặt Tam Thiểu cảm động, thở phào một hơi, 

"Hắc... không thể không nói, thưởng thức của ngươi thật đặc biệt!" 

Long Tại Thiên hơi si ngốc, cái... này, nghe nói nam tử duy nhất cũng yêu thích tiểu yêu như hắn, hóa ra lại không thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, ít nhất không phải thích kiểu nam nữ. Chẳng lẽ, thưởng thức của hắn thật là không giống người thường?! 

Tam Thiểu nói: "Tiểu yêu, ngươi gả cho người ta rồi, trên vai trái có cái gì lạ không?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, nàng ăn mặc sơ sài, vải chỗ tay áo cũng mỏng, có thể nhìn thấy trên bả vai nàng cũng không có gì lạ. Long Tại Thiên nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve, cũng hơi ngạc nhiên. Long Tại Thiên đột nhiên vui vẻ nói: "Chẳng lẽ tất cả đều là người ta nói nhảm, tiểu yêu nhà ta không phải một trong 4 vị Long nữ." 

Tam Thiểu liếc liếc mắt nhìn Long Tại Thiên, hắn đối với người trí lực thấp luôn luôn đều mặc kệ không để tâm. Nếu Điêu Điêu Tiểu Cửu không phải Long nữ, vậy thì những vụ mưu sát liên tiếp quanh nàng là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đều là giết lầm người?! 

"Được rồi, chúng ta từ từ lật lại vấn đề, đầu tiên, chúng ta phải ghép từng thứ từng thứ chúng ta đã biết lại để đưa ra đáp án cuối cùng." Tam Thiểu chậm rãi nói, vỗ vỗ tay, một vị thị nữ xinh đẹp y phục rực rỡ bưng vài chén trà đi vào, để... xuống xong lại không tiếng động rời đi.

"Có muốn... chờ Nhạn đại hay không, lúc ta tìm đến tiểu yêu, hắn cùng Ngộ Không đi theo phía sau ta, đại khái một hồi nữa sẽ tới." Tam Thiểu đưa mắt nhìn bảy sao bắc đẩu ở Phương Bắc, ánh sao thiên cơ đã trầm ám. 

Tam Thiểu nói: "Tối nay Hoàng thái tử đại khái sẽ đi về cõi tiên. Nhạn đại nhất định là sợ thiên hạ có đại biến, chạy tới kinh. Phải rồi, ngươi hình như cũng là một trong những người có quyền kế thừa Vương vị, ngươi không đi sao?" Tam Thiểu trực tiếp xưng "Ngươi" với Long Tại Thiên, hiển nhiên đã coi hắn là người trong nhà. 

"Phải, ta còn có một vị huynh trưởng, chuyện như vậy, ta không ra mặt thì tốt hơn." Nhìn bộ dáng tỉnh táo của Long Tại Thiên không thể biết hắn cùng Hoàng thái tử là một đôi bằng hữu tốt cỡ nào. Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hoài nghi, nhưng cũng không nói gì, nam nhân đều thần thần bí bí, ở trước mặt Tam Thiểu cũng nên ít nói thì hơn. "Người khác nói ta quá tiêu dao, ta coi danh lợi như phù vân. Phẩm chất Long huynh siêu quần xứng đáng hơn, Tam Thiểu lấy trà thay rượu, ta uống trước tỏ lòng kính trọng." Tam Thiểu ăn nói nho nhã, phối hợp với dung mạo tuyệt trần tuyệt đỉnh xinh đẹp của hắn, thật khiến cho người ta chưa uống đã tự say. 


Long Tại Thiên đang muốn uống, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng giẫm lên hắn một cước. Trong trà này không chừng có cái quỷ gì, lúc Tam Thiểu cười, cẩn thận một chút thì hơn. Tam Thiểu cười như không cười, nhìn Long Tại Thiên. Cứ như hắn không uống cũng không sao. Long Tại Thiên nhìn Tam Thiểu, lại nhìn trà, nâng lên, uống một hơi cạn sạch. 

Tam Thiểu thở dài nói: "Quan trường giả dối, uống đi, Long huynh uống như trâu ngựa vậy, chắc đã lăn lộn vật vả rồi, khát thì uống thêm một chén đi." Cũng không thấy Tam Thiểu có động tác gì, trước mặt Long Tại Thiên lại đầy nước trà. Tam Thiểu nháy mắt nói với Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Chẳng lẽ Tiểu Cửu nhi không thích trà này, không phải muốn sư huynh vì ngươi tự tay rót một chén chứ?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, cũng nâng chén lên, nhắm mắt, há miệng, rót trà lẫn cả lá trà vào trong miệng. Cũng chưa biết ra cái vị gì, liền nuốt xuống. T

am Thiểu cười thán: "Không phải người nhà, không vào một cửa, nhìn lễ nghi ăn uống của vợ chồng các ngươi thật đúng là không câu nệ tiểu tiết." 

Long Tại Thiên nói: "Cũng nên trở lại chuyện chính đi!" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy hắn dám ăn nói như vậy với Tam Thiểu, bị dọa cho hoảng sợ. 

Tam Thiểu cũng không tức giận, cười cười nói: "Ta cho rằng, chuyện gì chỉ cần liên quan đến bốn vị Long nữ, thì nhất định liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, đây chính là một giao dịch quyền lợi lớn nhất, đặc biệt sao thiên cơ đã tàn, ta cảm thấy sau lưng chuyện này, chủ mưu nhất định là một trong những người có quyền kế thừa."

Long Tại Thiên nói: "Hiện tại người có quyền kế thừa Đại Tề Quốc cũng chỉ có ta cùng ca ca ta, còn có một vị Tề Vương." 

Tam Thiểu lắc đầu: "Ngươi nói chính là người có khả năng kế thừa Vương vị nhất, cũng chưa phải tất cả người thừa kế, người có tư cách còn rất nhiều. Có lẽ ngươi cho rằng bọn họ không có cơ hội, nhưng chỉ cần bọn họ có kiên nhẫn, từng bước từng bước tiêu diệt ba người bọn ngươi, như vậy, ngày sau người nhập chủ Hoàng cung là ai, còn rất khó nói đây." 

Long Tại Thiên gật đầu: "Người trong dòng họ Hoàng thất còn có mười vị, nhưng đều là họ xa, cơ hội được chọn trúng rất nhỏ, thật ra ta cùng anh ta đều là họ khác, nếu không thể cùng Tề công chúa làm đám hỏi, thì một ít khả năng cũng không có." 

Tam Thiểu cười lạnh nói: "Tề công chúa! Tề công chúa! Ngươi muốn cưới Tề công chúa sao?" 

Long Tại Thiên nghiêm mặt nói: "Ta đã đáp ứng tiểu yêu, cuộc đời này chỉ cưới một mình nàng." 

Tam Thiểu nhất thời ngẩn người, nói: "Cứ cho là đã chuẩn bị tốt, lại tính sai cái này." 

Long Tại Thiên hỏi: "Ai? Chuẩn bị tốt cái gì?" 

Tam Thiểu lắc đầu nói: "Không có gì." Sau đó lại hỏi Điêu Điêu Tiểu Cửu: "Ngươi cũng là cả đời chỉ theo một mình hắn sao?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu không hiểu chút nào nói: "Nữ hài tử có thể gả cho mấy người nam nhân sao?" 

Tam Thiểu cười nói: "Người khác không thể, ngươi nhất định có thể." 

Long Tại Thiên không vui nói: "Nàng dám?" 

Điêu Điêu Tiểu Cửu gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Nếu như hắn chỉ cần một mình ta, cả đời ta cũng chỉ cần một mình hắn." 

Tam Thiểu mỉm cười nói: "Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta cũng chỉ là vì tốt cho các ngươi, sau này, vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải nhớ kỹ lời nói hiện tại của các ngươi." 

Lời này hơi giống như dặn dò vậy, Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Long Tại Thiên liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cảm thấy trời xoay đất chuyển, cùng ôm nhau rồi ngã xuống. Tam Thiểu cầm lấy lược, cười híp mắt chải tóc thay Điêu Điêu Tiểu Cửu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui