Lúc rời đi, Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên hỏi: “Xin hỏi trong nhà cô nương còn có người nào nữa không?”
Thiếu nữ còn chưa nói chuyện, Long Tại Thiên cười nói: “Nhà nàng còn có một vị ca ca làm thợ săn.”
“Vâng, công tử nói rất chuẩn.” Giọng nói của nàng trong trẻo, tràn ngập ý khâm phục, cũng tràn ngập dịu dàng mềm mại yêu thương động lòng người, nàng mỗi tiếng nói cử động, đều rất tự nhiên, chân tình biểu lộ, bất luận kẻ nào cũng không nhẫn tâm thương tổn nàng!
Điêu Điêu Tiểu Cửu rất buồn bực, ai không thể từ đồ treo trên vách tường mà nhìn ra nhà này có thợ săn. Từ y phục bên ngoài nhìn ra hắn là một nam tử trẻ tuổi. Từ trên mẫu tóc của thiếu nữ nhìn ra nàng chưa gả ra ngoài, ba điều đó gộp lại, cũng rất dễ dàng đưa ra một cái kết luận.
Còn sùng bái như vậy sao? Điêu Điêu Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng.
Nhưng thoạt nhìn Long Tại Thiên rất hưởng thụ, nhìn kỹ Điêu Điêu Tiểu Cửu không bình thường, cũng không nóng vội. Tiểu yêu này, trừ lúc trêu cợt bản thân hắn mới từng có loại vẻ mặt này ra, bình thường đều dùng một loại ánh mắt không thèm nhìn hắn.
Hừ, là thê tử, mà không có một chút tôn kính với trượng phu.
Nhìn xem, nhà người ta thật hiểu chuyện!
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có gió lạnh hiu hiu, lá cây tốc lên, nhìn bầu trời, mây trôi vô định, bỗng nhiên bay tới, lại bỗng nhiên bay đi…
Tất cả chỉ như nước chảy mây trôi, nhân sinh thay đổi không ngừng…
Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, bất lực.
Nàng đi ra, cái cô nương này tự cầu phúc đi! Thật là một người số khổ, bản thân có tình mà cũng không giúp nàng được.
Điêu Điêu Tiểu Cửu thiên tính lạc quan, hơn nữa trên đời này người đáng thương vốn là nhiều không kể xiết, nàng lại không quá tốt bụng, cho nên khi nàng một lần nữa bò lên trên xe ngựa, lúc nhìn thấy những… đồ ăn ngon này, lại nghĩ đến bản thân vừa rồi không ăn ngon thật là thiệt lớn, hiện tại phải bồi bổ. Lập tức quên mất phiền não nho nhỏ, toàn thân tâm đều tập trung vào nghiệp lớn ăn đồ ăn vặt…
Bởi vì là vùng ngoại ô, trên đường căn bản không có người nào. Long Tại Thiên mừng rỡ để Điêu Điêu Tiểu Cửu nhấc màn xe phía trước lên, có thể để cho hắn lúc dăm ba lần ngoái đầu đưa mắt liếc nhìn tiểu yêu ăn đến vẻ mặt say mê, thưởng thức cái mặt bánh bao nho nhỏ ngọt ngào đáng yêu vô địch.
Lấn cấn nho nhỏ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, dường như cho tới bây giờ không còn tồn tại.
Xe ngựa đi một ngày, tới lúc cực tối mới tìm được một gian khách trọ.
Hai kẻ tá túc. Điêu Điêu Tiểu Cửu ngồi xe một ngày cũng ăn một ngày, thật sự là mệt mỏi, vừa tìm được giường, nằm xuống liền ngủ, đến tắm cũng không thèm tắm.
Long Tại Thiên thay nàng đắp cái chăn, hôn trộm một cái. Bản thân đi làm cái gì ăn một chút.
Dù sao cũng là khách trọ, đêm khuya, cũng còn có mấy vị khách uống rượu.
Long Tại Thiên tìm một cái bàn không, gọi rượu và mấy thứ thức ăn, buổi tối, đồ đều là làm sẵn, cắt ra là được. Không lâu lắm liền lên tới.
Long Tại Thiên uống hai chén, hắn muốn ấm người lên chút. Hắn chuẩn bị ăn xong trở về ôm tiểu yêu ngủ đây.
Lúc hắn xuống, những… khách uống rượu này cũng không lên tiếng, chỉ để ý đưa ánh mắt nghiên cứu hắn, đoán hắn là người nào? Một lát sau, khách uống rượu một lần nữa lại quay về đề tài.
“Ai, hiện tại trong vòng trăm dặm thợ săn đang tìm kiếm khắp nơi, nhiều ngày như vậy, cũng không có dấu vết.”
“Việc này rất huyền bí. Ta thấy chẳng phải chuyện tốt gì đâu.”
“Sợ rằng tối thiểu đã chết mất từng này.” Một tên khách uống rượu giơ tay của mình, vươn năm đầu ngón tay ra.
“Ngươi nói, đã chết mất năm tên thợ săn?”
“Không, ta cảm thấy tối thiểu đã chết một nửa.”
“Đúng vậy, là thần vật a, vậy mà cũng muốn săn. Cũng không sợ bị trời phạt.”
Long Tại Thiên đột nhiên có hứng thú lắng nghe. Nơi này có cái gì thần vật muốn săn bắt sao? Điêu môn Tứ sư huynh có phải hay không vì vật ấy mà đến?
Thần vật này, rốt cục là cái gì?
Những… thợ săn chết này bị bắt đi nơi nào?
Hắn đột nhiên nhớ ra, trên đường ghé qua hai nhà, đều là thợ săn. Dường như biểu hiện của Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không phải chỉ quan tâm bình thường, có phải nàng phát giác cái gì rồi hay không?
Long Tại Thiên nhìn hai người nói chuyện phiếm… vui vẻ nói: “Đêm khuya tịch mịch, có thể mời hai vị dừng bước cùng nhau uống rượu không?”
Hai người nhìn qua trên bàn Long Tại Thiên, thức ăn a rượu a đều rất thịnh soạn, lập tức cũng rất sung sướng đồng ý. Cầm lấy cái chén chiếc đũa cùng rượu thừa còn lại của bản thân đi tới.
Long Tại Thiên rất khách khí làm tư thế đưa tay mời, tôn quý của hắn cùng tồn tại với những thứ… này, mặc kệ là dạng tư thái cùng động tác gì, do hắn làm, đều tràn ngập sự tao nhã của xã hội thượng lưu.
Hai người được quý mến mà thấy sợ hãi, vội vàng ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có một chút khẩn trương.
Nhưng hai ly rượu trôi qua, cả bọn lại lần nữa nói cười thoải mái.
“Mới vừa rồi, nghe hai vị nói chuyện, rất là mới lạ thú vị, không ngại tiếp tục nói ta nghe một chút, cũng thuận tiện giải rượu.” Long Tại Thiên mỉm cười đem đề tài chuyển tới vấn đề bản thân cảm thấy hứng thú. Nét mặt hắn tuy cười, nhưng giọng điệu thâm trầm kiên định, phảng phất có lực dọa người không thể miêu tả, cũng khiến người ta không thể không trả lời câu hỏi của hắn.
Long Tại Thiên cũng chỉ ở trước mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu mới thích tỏ vẻ vô lại. Bình thường hắn rất biết lợi dụng ưu thế trời sanh của bản thân.
Nam nhân tranh nhau đem toàn bộ chuyện họ biết như hiến vật quý mà nói ra, chỉ chốc lát sau, Long Tại Thiên liền hiểu căn nguyên sự tình.
“Năm ngoái một người du lãng ngày xuân, đúng là ngày đạp thanh tháng ba.
Mặc dù đại hạn không mưa, nhưng cô nương con dâu bị giam ở nhà một năm rốt cục có cơ hội đi ra phóng thông khí, cho nên hai ba bạn thân khuê phòng cũng mặc… một kiện xiêm y tươi mới, đeo… trang sức quý báu nhất, người nhà cùng đi, ngồi xe xuất môn du ngoạn.
Có ba bốn cô nương tới chỗ nước cạn bên cỏ lau sông Hoàng Hà chơi đùa, đang chơi trốn tìm, nghe thấy trong cỏ lau lay động có tiếng trâu kêu truyền ra.
Ban đầu còn không quá chú ý, sau lại nghe thấy thanh âm thê lương, có một vài vị cô nương to gan chạy qua xem.
Các cô nương dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vạch cỏ lau, từng bước từng bước dè dặt về phía phát ra thanh âm chậm rãi tìm, đột nhiên các nàng thấy được…
Các nàng thấy được cái đồ gì phát ra thanh âm, toàn bộ sợ đến cướp đường mà chạy.
Theo một cô nương lá gan siêu lớn vào trong đó sau khi trở về nói.
Đó là hang rồng rắn!
Một con rồng lớn giống trong truyền thuyết như đúc!
Đại khái lớn khoảng 15 tấc, thân thể giống rắn, người nhỏ như lân, trên đầu to có cái sừng thật dài. Chắc là bị thương, mắc cạn trong đám cỏ lau, không có nước, nó cực khát, trong ánh mắt tất cả đều là cao ngạo cùng bất đắc dĩ, đại khái là đang bi thương rồng gặp chỗ nước cạn đành bất lực đi.
Cô nương kia sợ run chỉ trong chốc lát, bỏ chạy kêu gọi tất cả người lại, còn thông báo thôn dân phụ cận, mang nước từ trong Hoàng Hà, dẫn tới chỗ thân thể con rồng.
Đại khái có gần ngàn người làm suốt một ngày, đột nhiên, rồng lay động thân thể, hí dài một tiếng, rốt cục bay mất lên không trung, sau đó nơi đây, ban đêm mưa to trong mấy ngày, cứu sống hoa màu nửa chết nửa sống trên ruộng đồng.
Ở chỗ nước cạn cách đó không xa phú thương quyên góp xây một tòa trạch mới, sửa chữa lại thành Long vương miếu, cùng với bốn thiếu nữ có công cứu trợ ngày đó phong thành thần giống như hộ pháp Long nữ.”
Long Tại Thiên cũng đã được nghe chuyện này, nhưng là nghe những chuyện này ở trong cung… so với cảm giác hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Lúc ấy hắn coi là dã sử vô căn cứ, hiện tại, chỉ còn vài phần hoài nghi. Hơn nữa nghe nói Hoàng đế gần đây cố ý chiêu dụ bốn Long nữ vào cung diện thánh, hoặc ban thưởng cho Vương gia làm phi.
Long Tại Thiên nói: “Chuyện năm ngoái, sao năm nay lại nói lại?”
Khách nhân kia nói tiếp: “Công tử có điều không biết, con rồng kia năm nay lại trở về.” Trong thanh âm lại để lộ ra lo lắng sợ hãi.
————– hạ hạ xuất phẩm * tất có tân ý —————–
Chương trình học hoa đào nở của Điêu Điêu Tiểu Cửu:
Muốn hoa đào nở thân hữu phải chú ý học tập.
Phương pháp thứ nhất:
Thân hữu hướng Đông Nam Phương bái hồng nương tỷ tỷ cùng nguyệt lão, bởi vì bọn họ là thần tiên khống chế chuyện hôn nhân. Sau đó mang theo Hồng Tuyến, phật châu… mở vận khí.
Đeo trên tay, hoặc là đặt để trong bao, trên y phục, yếm…
o(∩_∩)o có linh không linh, thành tâm sẽ linh. o(∩_∩)o
o(∩_∩)o có hành không đức hạnh, chơi vui là được. o(∩_∩)o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...