Thuốc an thần?
Harry ngửi ngửi, cậu từng uống qua thứ này nên có chút ấn tượng.
Snape thật khác thường, từ sau buổi tối hôm đó liền biến đổi hoàn toàn.
“Harry……” Phòng nghỉ chung, Hermione bám riết không tha.
“Hermione…..” Harry đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, Hermione cũng chỉ quan tâm tới cậu mà thôi, cậu tiến tới ôm lấy cô: “Mình thực có lỗi.”
Cô gái không chịu nhượng bộ trước bộ dạng này của Harry: “Đừng có lệ với mình.”
“Allen là một người tốt.” Harry đắn đo.
“Tốt đến mức cho bồ uống độc dược lãng quên.” Hermione sắc sảo vạch trần.
“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn!” Harry đau đầu, cậu không thể giải thích được những chuyện bản thân mình cũng không rõ: “Nếu bồ gặp anh ấy, nhất định sẽ đồng ý với quan điểm của mình.”
“Nga?” Hermione cất cao âm điệu: “Mình thật rất muốn gặp nam nhân làm cậu say mê đến thần hồn điên đảo.”
“A?” Bộ mặt Harry cứng ngắc, cậu chỉ tùy tiện nói mà thôi.
“……….mình sẽ hỏi anh ấy một chút.” Harry dưới ánh nhìn chằm chằm của Hermione đành thỏa hiệp, không biết Allen có đồng ý gặp bằng hữu của mình không nữa.
“Cấm túc thế nào?” Hermione vừa lòng, chuyển đổi đề tài.
“Cũng tạm, Snape giáo sư có chút…. kỳ quái.” Harry vui vẻ chuyển đề tài.
Cô gái tóc nâu nhếch lên một bên mi: “Snape…. giáo sư? Xem ra lần này Snape giáo sư không có trừ điểm.”
Harry gật đầu: “Ai biết y bị gì.”
Harry tạm biệt Hermione, trở về ký túc xá, cho dù Snape kỳ quái cậu cũng không quan tâm tới, cậu muốn đi xem sách của Allen cho mượn, hai quyển đó rất thực dụng.
Từ chối lời mời chơi cờ phù thủy của Ron, Harry tựa vào đầu giường đọc sách.
Nếu chơi cờ phù thủy, đối tượng là Allen thì thú vị hơn nhiều.
Không biết Allen đang làm gì ở nhà?
Hẳn là đang làm độc dược đi, chính mình tự nuôi sống bản thân, thực vất vả.
Thật muốn chạy tới giúp anh.
Harry ôm sách chìm vào cõi thần tiên.
“Chơi bài nổ không Harry?” Seamus la to.
“Trời ạ, sao bồ lén đem vào được?” Ron kinh ngạc: “Con cóc hồng kia gần đây kiểm tra hàng rất nghiêm.” Kỳ thật Ron càng muốn gọi Umbridge là bà Snape hơn, vì xưng hô như vậy có vẻ chính xác hơn, nhưng e ngại tâm hồn yếu ớt của Neville, Ron đành từ bỏ.
“Có tuyệt chiêu.” Seamus ra vẻ thần bí.
Harry hoàn hồn, lắc đầu: “Mình muốn đọc sách.”
“Bồ đọc nửa giờ cũng chưa lật một trang.” Ron nhỏ giọng nói thầm.
Harry làm bộ như không nghe thấy, bất quá, lần này, cậu nghiêm túc xem.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cho đến tận khuya, Harry xem đến mê mẩn.
Thực tế, trong tất cả, môn học làm cậu có hứng thú nhất ngoại trừ Quidditch chính là phòng chống nghệ thuật hắc ám, cậu thích thực hành hơn là những lời văn rỗng tuếch.
Lời nguyền treo ngược này thật thú vị, lần sau khi học nhóm thử luyện tập một chút.
Harry sờ cằm, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Nếu ở bên ngoài trường học có thể được phép sử dụng pháp thuật thì tốt rồi, cậu có thể thảo luận với Allen.
Harry hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, tay phải sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, tâm trí lại bay tới bên người bạn trai. Không biết Allen có đang nhớ tới cậu hay không.
Cúi đầu nhìn về quyển sách, trên đó dường như có hơi thở của người nọ.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Harry tùy tay lật qua trang, đột nhiên một hàng chữ viết chạy thoáng qua trước mắt.
Đó là cái gì?
Harry ngừng lại, một lần nữa giở trang sách, lật ngược về vài tờ, vừa nãy cậu xác định mình nhìn thấy gì đó.
Một tờ, lại một tờ.
Harry nhìn thấy một dòng chữ viết tay bằng mực đen.
Chữ viết rất ẩu.
Harry đưa trang sách tới gần hơn, soi bên ngọn đèn cẩn thận đọc, là một câu.
Sách này của hoàng tử lai.
A?
Harry lúng túng.
Đây là sách của Allen, Allen gọi mình là hoàng tử lai?
Harry xoay người vùi đầu vào gối cười khanh khách, Allen thật sự rất đáng yêu.
Mọi người trong phòng đã sớm chìm vào giấc ngủ, Harry cười đủ, vui vẻ cầm lấy quyển sách đang đặt trên bàn, đặt một cái hôn lên trên bìa: “Ngủ ngon, hoàng tử của tôi.” Cẩn thận đặt sách xuống dưới gối đầu, thiếu niên yêu thương nhắm đôi ngươi lại.
……….
“Hermione, mình phải làm thế nào mà không lộ tên thật vẫn có thể liên lạc thư từ với Allen?” Mơ mộng tới người trong lòng suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau Harry liền nhờ tới sự giúp đỡ của tiểu thư vạn sự thông: “Mình không thể gửi cú mèo tới cho anh ấy, nhưng mà lại rất muốn mỗi ngày có thể liên lạc.”
“……….bồ quá mê mẩn rồi.” Hermione có loại xúc động muốn túm Harry tới chỗ bà Pomfrey để chữa trị.
“Mình chỉ muốn cùng anh ấy trò chuyện về phương diện học tập thôi, anh ấy rất giỏi, thật đó, anh ấy là một thiên tài.” Harry vội vàng biểu đạt: “Anh ấy có thể thoải mái sử dụng thần chú vô thanh, còn có thể điều chế các loại độc dược rất phức tạp, nhà anh ấy có rất nhiều sách, chi chít luôn, cờ phù thủy cũng rất lợi hại, Ron nhất định sẽ thích anh, còn nữa, anh nấu cơm giỏi lắm a, chỉ cần xem qua hướng dẫn một lần sẽ làm ra được, giống như đúc……”
Harry quơ tay múa chân, càng nói càng không ngừng được.
Hermione nghe đến tủ sách có chút hứng thú, nhưng càng nghe, mày cô càng nhíu lại: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
Harry nghẹn lại, cậu chưa từng hỏi qua: “Hẳn là không tới 20.”
Hermione tính nhẩm một phen: “Thuộc học viện nào?”
“Mình không biết.” Harry không hề lo lắng tới vấn đề này.
“Harry!” Hermione không thể tin được, bạn tốt của mình cái gì cũng không biết, đương nhiên, lúc này Hermione vẫn chưa biết ngay cả tên thật của đối phương Harry vẫn chưa xác định, nếu không cô nhất định sẽ nổi bão: “Nghe này, từ lúc mình nhập học, mình có lưu ý tới những học trò xuất sắc trong học viện mình, xem bọn họ giỏi môn nào nhất? Để có thể dễ dàng học hỏi hơn, bọn họ rất nhiệt tình chỉ dẫn cho mình, đặc biệt là vào năm thứ 2.”
Harry lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này, nga, đương nhiên, năm thứ 2 cậu với Ron cũng không thường xuyên học tập cho lắm.
“Đối tượng bồ kết giao, theo lời của bồ thì anh ta nhất định là một thiên tài độc dược.” Hermione phân tích, hướng dẫn trong sách dạy nấu ăn cũng có hiệu quả như phương pháp điều chế độc dược: “Phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng rất giỏi…….”
Harry cao hứng gật đầu, tựa như chính mình chiếm được khen ngợi.
Nhưng trùng hợp là, Gryffindor cùng độ tuổi đó không có ai giỏi đều hai môn đó, bởi vì lúc đó mình khá phiền não về môn độc dược, vì thế có hỏi riêng một chút, trừ bỏ bốn nữ sinh được tham gia lớp độc dược cao cấp, còn lại toàn bộ bị Snape giáo sư đuổi sạch, không có một nam sinh nào.” Hermione nhớ lại.
“Bởi vì y quá thành kiến.” Harry phản bác.
“Không, Snape giáo sư sẽ không vì thành kiến mà cướp đi quyền lợi học tập của học trò, chỉ cần bọn họ có năng lực.” Hermione quả quyết phủ định: ” Mặc khác, Ron học tập không bao lâu đã khiêu chiến hết cao thủ cờ phù thủy trong học viện, mình nghĩ cậu nghe không ít lời than thở nhàm chán của cậu ta vì không tìm được địch thủ, vì thế, Allen không phải là Gryffindor.”
“Vậy thì thế nào?” Harry khó hiểu: “Anh ấy đâu nhất thiết phải là Grynffindor……”
“Đúng vậy, vấn để không phải ở chỗ anh ta không phải Gryffindor, Harry, vấn đề là thủ đoạn và ngành học mà anh ta giỏi.” Hermione đánh gãy lời bạn tốt: “Mình cũng không phải nói anh ta không tốt, chẳng qua bồ không biết là không nói tiếng nào lẳng lặng hạ độc, tính cách này thực giống Slytherin không phải sao?”
“Không, anh ấy không phải Slytherin.” Harry lập tức phản lại: “Có lẽ anh ấy là Ravenclaw, đúng vậy, uyên bác, lại nhiệt tình với tri thức. Hơn nữa anh ấy còn sống ở giới Muggle, là một phù thủy Muggle……” Harry đột nhiên nhớ tới danh hiệu hoàng tử lai, úc, ý tứ của danh hiệu đó chẳng lẽ là: “Hỗn huyết có thể tiến vào Slytherin không?”
“Trên lý luận là có thể.” Hermione chăm chú nhìn Harry: “Nhưng có thể anh ta sẽ không giao thiệp với bạn bè, tính cách quái gở, luôn cho rằng xung quanh đều là lũ thuần huyết ngu xuẩn.”
Harry mờ mịt, kỳ thật mặc dù phản bác nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo lắng, quả thật cá tính cùng phương thức nói chuyện của Allen rất cay độc, luôn hàm chứa ý châm chọc, là tác phong của Slytherin, chính là Harry vẫn luôn quăng nó ra sau đầu mà thôi, hiện tại tổng hợp tất cả lại, không có bằng hữu, bị khinh thường, quái gở, giống hệt, toàn bộ đều chính xác như lời Hermione nói.
Harry cúi đầu, không nói gì.
Hermione dường như đang an ủi vỗ vỗ lên lưng Harry.
“Cho dù anh ấy là Slytherin….” Harry cúi đầu thì thầm: “Anh ấy cũng không giống bọn người kia.”
“Là người mang lớp mặt nạ nói? Hay chính là bộ mặt thật Harry Potter nói?” Hermione hỏi lại: “Bồ thích anh ta, nhưng người anh ta thích là ai? Harry, hiện tại mình thật sự rất lo lắng, mình sợ bồ sẽ bị tổn thương, bồ biết theo thời cuộc hiện tại thì thái độ của Slytherin đối với chúng ta thế nào. Nếu anh ta biết bồ là ai…..” Hermione muốn nói lại thôi.
“Đủ rồi……..” Âm thanh Harry trở nên vô lực: “Hermione, mình sẽ hỏi anh ấy, nhất định, vì thế đừng nói nữa.”
Một năm nay, ngăn cách và đối chọi gay gắt giữa Slytherin và Gryffindor đã thực sự lên tới đỉnh cao.
Hai học viện không thể có được tình bạn, bất luận là ai với ai.
Đương nhiên, bọn họ cũng chưa bao giờ có ý định thân thiện.
Nhưng mà, Harry chưa bao nghĩ sẽ có một ngày, bức tường từ rất lâu này lại trở thành trở ngại giữa bọn họ.
………
Tối thứ ba.
Snape vì muốn chỉ đạo cho Potter mà phải âm thầm tự thỏa hiệp đã làm y chán nãn muốn chết, vì thế hôm nay nhìn thấy nhóc con đầu tóc rối bù gương mặt so với hôm qua lại càng uể oải hơn, Snape hận tới mức không thể bẻ gãy cổ tên nhóc con này.
“Bên kia!” Snape nghiến răng nghiến lợi chỉ vào một góc: “Làm bài tập của ngươi.”
“Vậy còn luyện tập?” Harry sửng sốt.
“Ta không muốn lập lại lần thứ hai.” Cả người Snape bị bao phủ bởi hơi thở u ám, y âm u nghĩ, hôm nay y phải làm một loại thuốc ngủ, để Potter ngủ đủ giấc, để cái bộ dáng chết dở sống dở kia gai mắt người ta: “Ranh con……”
Snape vừa đặt nồi quặng lên vừa mắng.
Harry thấy tình thế không đúng, vội vàng lấy bài tập nghiêm túc làm bài, hoàn toàn không biết rằng mình chính là ranh con trong miệng người kia.
Hai giờ sau, cậu bé gặp đại nạn không chết một lần nữa lông tóc không tổn hao gì rồi khỏi khu vực áp suất thấp của xà vương.
Harry Potter là một con sư tử thiếu thốn cảm giác an toàn, luôn gấp gáp muốn xác định cảm tình thuộc về chính mình hoặc những thứ không vững chắc, vì thế nửa giờ sau, cậu rời khỏi trường học, đúng vậy, không phải cuối tuần nên cậu khoác áo tàng mình tự tiện một mình rời khỏi trường học, đêm khuya mười hai giờ, giới Muggle, đường Bàn Xoay.
Đáng tiếc, cậu có chìa khóa mở cửa nhưng hoàng tử của cậu lại không có nhà.
Harry bọc mình trong lớp chăn, yên lặng chờ đợi.
Vô số ý niệm lướt qua trong đầu, Harry mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ đến khi cậu tỉnh lại trời đã sáng choang.
“Úc, Meilin!” Harry nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, phản ứng duy nhất là vô cùng hoảng sợ kêu lên.
Xúc động là phải trả một cái giá thật lớn.
Sáng thứ tư là giờ học của con cóc hồng.
Harry luống luống tay chân nhảy xuống giường, hướng ra ngoài, vừa vọt tới cửa cậu lại quay trở lại, viết vài chữ như gà bới lên mảnh giấy đặt trên bàn.
Sau đó, Harry vội vàng lao trên đường lớn của giới Muggle mà chạy như điên, trong đầu chỉ còn một ý niệm.
Cậu chết chắc rồi.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...