Harry ôm đầu, hoàn toàn không nhớ được cái gì.
“Harry!” Hermione nâng đầu bạn tốt lại: “Đừng nghĩ, Harry, đừng nghĩ nữa.”
Harry nhẹ nhàng thở ra: “Mình thật sự…… không biết.”
“Bồ nghe mình nói đi!” Hermione vội vàng đánh gãy lời nói của Harry: “Đây có lẽ có liên quan tới vết sẹo của bồ, bồ càng muốn nhớ lại sẽ càng trúng kế hơn nữa.”
“Cái gì?”
“Có lẽ đó chỉ là ảo giác mà người kia tạo ra cho bồ, làm đảo lộn những suy nghĩ của bồ.” Hermione nói tiếp: “Bồ không thể loạn, Harry.”
“Ừm……..” Harry nhu huyệt thái dương.
“Rất có thể chuyện bồ nói cho mình cũng chỉ là một đoạn ảo giác.” Hermione đề nghị: “Như vậy, mình đi thư viện tìm tư liệu, chờ có kết luận mới nói tiếp, bây giờ bồ không cần suy nghĩ nhiều, được không?”
Hermione nhất định sẽ có biện pháp.
Harry chậm rãi hít thở, đồng ý.
Nhìn theo bóng dáng thiếu niên đờ đẫng đi vào ký túc xá, đôi mắt màu nâu của Hermione ngưng kết tình tự khó hiểu, cô không nói ra hết suy luận của mình, một tuần trước những biểu hiện vui vẻ của Harry không có chút nào là giả dối, hay nói là bị ảo giác, đúng hơn nên nói là đoạn trí nhớ kia dường như đã bị ai đó xóa đi, hay là đoạt hồn chú?
Mày Hermione nhíu chặt, cô phải xác nhận lại.
……….
Harry bị lời nói của Hermione quấy nhiễu, cho dù không cố ý nghĩ tới nhưng so với ngày thường lại càng hốt hoàng nhiều hơn, Ron thường xuyên phải gọi cậu hai ba lần cậu mới phản ứng.
“Potter! Ngươi lại để quên đầu óc của mình ở bên ngoài sao?” Trong phòng học độc dược, tiếng rống của đại sư độc dược ngày càng thăng cấp: “Hay là cứu thế chủ kiêu căng ngạo mạn cho tới giờ chỉ là một sinh vật ngu xuẩn!”
Tiếng cười nhào vang lên từ bên trái, ánh mắt lo lắng đến từ bên phải, Harry im lặng, cậu phải cố gắng kìm chế bản thân không cần nói ra lời gì kỳ quái nữa, những lời phản bác lại không ngừng tiến vào đại não cậu, đều bị cậu cố gắng chận lại ở cửa miệng, nếu cậu nói ra lão dơi nhất định sẽ chẻ cậu ra cho dù có cụ Dumbledore ngăn cản cũng vô ích.
Hốt hoảng rời khỏi phòng học, Harry thoát được Ron, còn Hermione vì cậu đã vội vã chạy tới thư viện.
“A…… Harry……..”
Âm thanh một cô gái cắt đứt suy nghĩ của Harry.
Harry quay đầu lại, gọi cậu chính là……. Cho Chang.
“Chào.” Harry có chút khẩn trương, mỉm cười hơi xấu hổ.
Cô gái tóc đen cũng có chút ngượng ngùng: “Mình thấy cậu gần đây tinh thần không được tốt lắm, không sao chứ?”
“Không sao cả.” Harry nhìn cô gái đến ngây ngốc.
“Harry?” Cho nghi hoặc.
“Ánh mắt của cậu rất đẹp.” Harry nói, sau đó sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Thực xin lỗi, mình mình……”
Cho đỏ bừng mặt, cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Harry, có muốn cùng nhau làm bài tập không?”
Từ sau lần mời đi dạ vũ Giáng Sinh thất bại năm thứ 4, trong lòng hai người ít nhiều cũng có chút ý tứ, lúc này Harry vội vàng gật đầu: “Được.”
Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Thư viện trường ngoại trừ dãy bàn dành để đọc sách cũng có khu phòng tự học.
Harry cùng cô gái chiếm cứ một góc, trước buổi ăn tối, hai người cũng không nói gì nhiều, chỉ ngẫu nhiên bàn luận một hai câu về bài tập, hay oán hận Umbridge vài câu.
Harry thích nhìn bộ dáng Cho bàn luận, nhất là cặp mắt đen kia, nó xuyên thẳng vào lòng cậu.
“Ngày mai chúng ta tiếp tục nha?” Khi tạm biệt, cô gái đề nghị.
Harry gật đầu.
Hermione quả nhiên nói đúng, cái gì mà có đối tượng ước hẹn chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, nếu như vậy Chúa tể Hắc ám đã bị thiệt hại lớn. Cậu rõ ràng đã có người mình thích, không phải chính là Cho sao?
Liên tục vài ngày, sau khi tan học Harry đều ở cùng một chỗ với Cho, cậu vui sướng phát hiện ra khi hai người ở cùng một chỗ số lần hoảng hốt của cậu giảm đáng kể.
“Bạn bè tôi luôn oán hận chả học được gì trong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám.” Một lần nọ, Cho nói: “Học viện bọn mình thực để ý tới chuyện này.”
“Con cóc hồng đó có thể dạy được cái gì chứ.” Harry thở dài lắc đầu: “Môn học đó cần thực hành.”
Hai người tràn ngập căm phẫn trò chuyện một ít, đương nhiên, người căm hận nhất chính là Harry, chờ đến khi hai người chia tay, Harry trở về ký túc xá đột nhiên có một ý tưởng lập một tổ học tập.
Khi cậu thừ nói ý tưởng này cho Ron và Hermione cùng nghe thì hai người bạn tốt đều giơ tay tán thành.
“Ý tưởng này thật sự tuyệt vời.” Ron lập tức chạy ra ngoài triệu tập những người tự nguyện.
Hermione gật đầu xong có chút do dự nói: “Harry, mấy hôm nay mình tra được ít tư liệu……”
“Mình ổn rồi.” Harry tươi cười đánh gãy lời Hermione: “Yên tâm, không có việc gì nữa.”
Hermione há miệng, đờ đẫn ừ một tiếng.
Cô định nói, Harry rất có thể đã uống thuốc lãng quên, bởi vì biểu hiện rất giống hiệu quả của loại độc dược này, nhưng sao Harry lại đột nhiên trở nên bình thường?
“……….nếu có vấn đề gì, phải lập tức nói cho mình biết.” Cuối cùng, Hermione chỉ có thể nói như thế.
………..
Nhóm học tập DA chính thức thành lập, thành viên chủ yếu từ Gryffindor cùng Ravenclaw, địa điểm là phòng cần thiết ở lầu tám, nơi này là do Neville phát hiện ra.
Harry bị chọn làm người lãnh đạo đồng thời cũng là người dạy, tham gia qua cuộc thi tam pháp thuật cậu đã được mọi người thừa nhận thực lực.
Mới đầu, Harry rất khẩn trương, nhưng dưới sự trợ giúp của Ron và Hermione, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, mọi người quơ đũa phép thực chiến kỹ xảo, Neville cũng đã có thể đánh bay được đũa phép của Ron.
Harry đi vòng qua mọi người, thỉnh thoảnh chỉ dẫn một chút.
“Harry.” Khi cậu tới trước mặt Luna, cô gái liền lên tiếng gọi: “Tôi thực thích thần hộ mệnh của mình, cám ơn anh.”
Cậu học tốt lắm.” Harry vò đầu, nên cám ơn bản thân mình đã rất cố gắng chứ không phải cậu a.
Cho dù là luyện tập nhưng Luna cũng đang theo đôi hoa tai cà rốt thật to, trên mặt còn có cặp kính mắt hồng nhạt kỳ lạ, tầm mắt của cô gái chạy dọc trên người thiếu niên: “Trên người anh có rất nhiều tư tư nhung.”
“Cái gì cơ?” Cơ mặt Harry có chút co rút.
“Là một loại động vật nhỏ rất đáng yêu, lông tơ mềm mại như nhung, nhỏ xíu, mắt thường không nhìn thấy được.” Âm thanh cô gái có chút mơ hồ: “Chúng nó thường vương vấn trên người đang yêu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt có màu phấn hồng, xuyên qua mắt kính tôi có thể nhìn thấy được.”
Biểu tình Harry cứng đờ, đó là bởi vì kính của cậu mà hồng nhạt.
“A, Cho!” Luna đột nhiên vẫy tay.
Harry lập tức đỏ mặt, cậu thấy Cho đi tới.
“Mình có chút không hiểu lắm.” Cho hỏi Harry, hai người nhanh chóng đi tới một góc trống luyện tập.
“Cậu thật sự quá tuyệt vời.” Cho không quên cổ vũ Harry.
“Đây là vì tất cả mọi người rất cố gắng.” Harry cũng rất vui vẻ.
……….
Thời gian học nhóm trên cơ bản là thứ bảy và chủ nhật hàng tuần.
Cứ như vậy, cơ hội Harry và Cho ở cùng nhau ngày càng nhiều hơn.
Sau ba tuần, Harry lần thứ hai chìm vào mê mang.
Thời gian cậu cùng Cho ở riêng với nhau ngày càng dài hơn, kỳ quái là cảm giác lại càng rõ rệt.
Cậu thích Cho, chính là loại thích này theo thời không không hề sâu sắc hơn, ngược lại thậm chí lại bắt đầu trở nên mờ nhạt, Cho ở trước mặt cậu ngày càng hoạt bát hơn, hay nói hay cười, mà cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lạ lẫm, dường như cậu thích chính là cô gái ít nói hay thẹn thùng, chứ không phải một Ravenclaw nhiệt tình.
Cậu thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, cậu xuyên qua Cho để nhìn một người khác, mà bóng dáng kia mới thực sự là người cậu yêu thích.
“Harry, đi ăn cơm tối đi?” Một ngày, thu dọn mớ bài tập xong Cho như bình thường hỏi.
“Không, mình hơi mệt.” Harry từ chối lời mời, cô gái vô cùng kinh ngạc rời khỏi thư viện.
“Hắc, Harry!” Âm thanh nhẹ nhàng từ Luna truyền tới, cô ôm sách từ phía thư viện chạy tới.
“Sao vậy?” Harry chớp mắt.
“Tôi có đem theo chút bánh quy, ăn thử không?” Cô gái tóc vàng đáng yêu đưa cho cậu một ít điểm tâm ngọt xinh xắn.
Harry không từ chối, cầm lấy một khối.
“Tư tư nhung trên người anh ngày càng nhiều.” Luna nheo mắt lại, giống như thật sự nhìn thấy vậy.
Cười gượng hai tiếng, Harry phất tay tạm biệt, trở về ký túc xá.
Có lẽ, cậu vẫn nên nói chuyện với Hermione.
Chứng hoảng hốt của cậu dường như đã trở lại.
Cấm túc buổi tối không thể quên, Harry không có thời gian để suy nghĩ khi đối mặt với lão dơi nữa.
Gần đây cậu thật sự rất nhức đầu, từ cắt con sên Snape đã tăng lên thành rửa bình đựng độc dược, còn không được phép sử dụng thần chú đổi mới hay rửa sạch, đây chả phải công việc tốt đẹp gì, nam nhân kia còn nói, nếu có một tấc nào không sạch sẽ sẽ bắt cậu liếm sạch.
Bất đồng với cắt con sên, cắt con sên cậu còn có thể làm theo quan tính rùi nhân thời gian đó mà ngẩn người, còn tẩy rửa bình độc dược phải luôn bảo trì lí trí rửa từng ngóc ngách.
Điều này đại biểu cho lão dơi bình thường khi nhìn thấy cậu luôn liếc mắt làm ngơ đã biến thành lớn tiếng rít gào.
“Làm cái gì mà ngây ngốc ra đó? !”
“Đầu óc của ngươi bị cự quái ăn rồi à? !”
“Sự chú ý của ngươi để đâu? Thứ Gryffindor vô kỉ luật! !”
Mọi việc cứ như vậy.
Hôm nay âm thanh lọ thủy tinh rơi vỡ vì Harry phạm sai lầm lại tăng lên một bậc.
“Potter……” Snape mím môi thành một sợi chỉ, trong ánh mắt bùng lên hai luồng sáng đen rừng rực như hai ngọn lửa băng: “Hiển nhiên ngươi đang khiêu khích quyền uy của ta.”
Ý thức quay trở về, Harry cúi xuống nhìn những mãnh vỡ thủy tinh xung quanh chân mình, thôi chết.
“Cút đi.” Ngữ điệu của độc dược đại sư càng thêm băng lãnh: “Còn nữa, Gryffindor trừ 100 điểm.”
Cái gì? !
Harry quay mạnh đầu lại, vẻ mặt phẫn nộ.
Một mạt cười đọng trên khóe môi khẽ nhếch của Snape: “Như vậy, trừ 200 điểm.”
“Ngươi không thể——”
“Bởi vì ngươi vô lễ, trừ thêm 50 điểm.” Snape đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa: “Cút đi, ta không muốn nói tới lần thứ 3.”
Harry không muốn tranh cãi vô ích lao ra khỏi hầm.
Điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn chính là nhóm học trò học viện đã không còn ôm gi vọng gì tới điểm nữa, mụ Umgridge trừ điểm đã trưa bọn họ xuống tới thứ hạng cuối cùng, có bị trừ thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Snape sửa một cái lọ thủy tinh trở về hình dáng ban đầu, Potter hoàn toàn là một đứa ngu xuẩn, rõ ràng trong não có một cái lỗ hổng lớn, lại không hề có chút phòng bị nào, loại trạng thái hốt hoảng này chẳng lẽ Chúa tể Hắc ám lại quấy phá?
Không được, cứ như vậy thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...