Tình Phi Đắc Dĩ

Snape rất hận Harry, nếu tầm mắt có thể giết người thì đứa trẻ kia nhất định đã bị trăm ngàn đao nhọn ghim khắp người.

Y tự hào về sức mạnh ý chí đã ngăn cản mình không giết chết cứu thế chủ, chứ không phải vì vài lời nói có vẻ có lí của Dumbledore mà ngừng việc trực tiếp xử lý tên vô liêm sỉ đó.

Chui vào tấm chăn lạnh như băng, Snape không khỏi rùng mình, y đã quên làm thần chú giữ ấm, trở mình, Snape lười đi lấy đũa phép, y ngủ ở phía bên trái giường, tầm mắt nhìn về khoảng trống còn lại, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên phức tạp. Thật lâu sau, y vẫn không nhúc nhích, duy trì tư thế như vậy mà ngủ.

Tựa như người kia vẫn còn ở phía bên phải.

Cùng lúc đó.

Harry nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đây không phải lần đầu tiên hiệu trưởng bên vực cho lão dơi nhưng lại là lần đầu cụ nói rõ nguyên nhân như vậy, nhưng mà quả thật rất có lý.

Không, năm nay Snape phạt cấm túc rất nhiều, năm rồi cũng vậy, nam nhân kia chính là không vừa mắt cậu, từ đầu tới cuối đã như vậy, như vậy những lần cấm túc trước cũng cần lý do sao? Harry nhớ lại, nhưng lại không nhớ rõ.

Harry cười khổ, bị bắt chà phòng học độc dược thêm một lần nữa còn hơn bị mụ Umbridge cấm túc.

Harry vùi đầu vào ổ chăn, ngón tay trái sờ sờ cánh tay phải, vết sẹo vẫn còn, miệng vết thương do ma thuật hắc ám tạo thành không thể hồi phục như cũ.

Mơ mơ màng màng, Harry tiến vào mộng đẹp, dần dần cậu lui thành một cục, hô hấp cũng dần ổn định.

Nửa đêm, Harry vô thức vặn vẹo, cái đầu nằm trên gối cọ cọ một hồi chui vào ổ chăn, đôi tay ôm chặt lấy lòng ngực.

“Allen……”

Không ai nghe thấy câu nói mê này.

………

“Harry, cái túi gì mà vừa mặn vừa cay của bồ hôm qua ở đâu ra vậy?” Sáng sớm, Ron đã bò tới.

Hôm qua Harry vào cửa xong liền ném một bao thức ăn vặt lên bàn sau đó liền lăn ra ngủ, đám Gryffindor đợi suốt nửa ngày nhất thời choáng váng, lão dơi còn cho thức ăn khuya? Đây đúng là chuyện cổ tích mà.

“Là cụ Dumbledore đưa.” Harry ngẩng đầu, vẫn còn buồn ngủ.

“Mình đã nói rồi mà!” Seamus lớn tiếng nói, Neville ở kế bên thở phào nhẹ nhõm.


Đầu óc Harry lập tức vận động, cười gượng: “Đừng nói với mình, mấy bồ tưởng là lão dơi đưa đi.”

Neville sợ run cả người.

“Y….. không làm khó dễ bồ đi.” Ron thận trọng hỏi.

“Bộ dáng của lão mình quen rùi.” Harry tỏ ra thoải mái để giảm bớt mặc cảm tội lỗi của bạn tốt, dù sao Snape cấm túc cũng từ nguyên nhân bị Umbridge trừng phạt mà ra.

Ron xem xét Harry vài lần, xác nhận xong mới cười phá lên: “Đúng rồi, cái này ăn rất ngon.” Cậu bé tóc đỏ giơ bao khoai tây chiên lên cười như một đứa ngốc.

“Thích thì lần sau mình sẽ mua về một ít, thực ra thì trước kia mình cũng chưa…….” Harry ngừng lại.

Trong trí nhớ cậu chỉ có Dudley từng ăn mà thôi, tên anh họ đáng ghét đó ăn xong liền quăng vào thùng rác, theo lý lẽ của Dudley thì ngay cả mảnh vụn cũng không cho cậu ăn.

Cậu mới không cần.

Chính là Harry dường như biết mua nó ở nơi nào, ngay cả siêu thị ở đâu, kệ ở chỗ nào cũng biết rõ.

Đại khái số lần cùng cả nhà dì dượng đi siêu thị không nhiều lắm, Harry buông tha việc nhớ lại, cậu nhu nhu huyệt thái dương.

“Khó chịu sao?” Ron lập tức khẩn trương.

“Không có…….” Harry nhún vai, nhưng vẫn nói ra: “Gần đây cảm thấy có chút là lạ.”

Seamus nhảy tới: “Bồ không phải bị lão dơi cho uống cái gì chứ?”

“Hạ độc?” Ron phát huy sức tưởng tượng của mình tới mức tối đa, sắc mặt biến thành màu đen: “Hay là ác chú?”

Harry vỗ tráng, cho dù cậu bị phạt hơi nhiều nhưng mọi người cũng không nên phát sinh hội chứng nạn nhân như vậy chứ, sau một lúc lâu, cậu vỗ vỗ vai Ron: “Không, mình nghĩ chỉ là ngủ không đủ giấc mà thôi.”

Duỗi người, Harry rời khỏi phòng ngủ.

Cậu bé tóc đỏ nghiêng đầu, ba giây sau liền vọt theo sau: “Harry, bồ đang trêu mình à!”


Buổi sáng, sau khi lớp biến hình kết thúc, tổ ba người ở đại sảnh tình cờ đụng mặt Umbridge, ba người làm bộ như không có việc gì tự nhiên đi ngang qua.

“Trò Potter.” Nhưng âm thanh nũng niệu của người đàn bà hồng chóe kia cản bước Harry lại.

“Giáo sư.” Harry bất đắc dĩ xoay người, tay đưa ra phía sau làm hiệu cho hai người bạn, ý bảo hai người mau đi trước.

Ron và Hermione lại không nhúc nhích.

“Chúng ta cần tìm một thời gian tốt để nói chuyện, buổi tối 8 giờ tới văn phòng của tôi.” Umbridge kiêu căng nói.

Harry khiêu mi: “Thật có lỗi giáo sư, viện trưởng Slytherin đã xếp lịch cấm túc cho em, thật đáng tiếc em không thể cùng giáo sư nói chuyện phiếm.” Cố ý tăng trọng âm vài từ, lời nói của Harry tràn ngập hương vị khiêu khích.

Mặt Umbridge tức giận tới tái lại.

Harry lập tức kéo Hermione và Ron đang sợ đến ngây người ngồi vào vị trí.

“Harry, như vậy có được không?” Hermione liếc trộm Umbridge, có chút lo lắng.

“Mình chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Harry nhếch khóe môi.

“Quả thế!” Ron vỗ tay, cười đến ngoác cả miệng.

“Ron?” Harry cùng Hermione cảm thấy khó hiểu.

“Nói trắng ra, bà Snape dưới uy lực của Snape cũng chỉ có thể lép vế thôi.” Ron chớp chớp mắt.

Lần này Harry không cười.

Snape giúp cậu, hơn nữa còn là cố ý giúp đỡ, nghĩ như vậy sắc mặt Harry liền xụ xuống, vui sướng vừa có được từ Umbridge cũng nhanh chóng biến mất.

…………


Hình phạt cấm túc mấy hôm nay đều là cắt con sên, Harry đã quen cúi đầu im lặng làm việc, mỗi khi quay đầu lại đều thấy nam nhân tóc đen phía sau hệt như một bức tượng bằng đá.

Im lặng quá mức.

Harry đột nhiên nhớ lại lời hiệu trưởng, nếu sự thật giống như lời cụ nói, lão dơi nếu không có miệng chẳng phải không hề có chút lực sát thương nào sao?

Harry muốn cười, lập tức cố nén xuống, chờ đến khi áp chế được ý cười thì hô hấp một lần nữa bị vị thối đến gay mũi của con sên làm thở không nỗi, tình huống không hay ho chút nào: “Khụ khụ…..” Harry nén giọng ho sặc sụa.

Lau lau cái mũi, hương vị càng nồng nặc hơn, bàn tay Harry dính toàn chất nhầy.

Thật không biết lão dơi lấy đâu ra nhiều con sên như vậy. Harry vừa nghĩ vừa tiếp tục công việc.

“Não bị tắc con sên à? Động tác ì ạch như vậy……” Nam nhân nghiêng đầu, chen vào nói mấy câu kích thích: “Kéo dài thời gian không thể đổi lấy phần ăn khuya đâu.”

Snape ẩn nhẫn thật lâu, lý do y không nói tiếng nào rất đơn giản, tránh để mình nhất thời xúc động mà phạm sai lầm. Hiện tại cho dù trước mặt chính mà bản mặt Potter mà y chán ghét nhất, nhưng phương phức biểu hiện căm hận nhất của Slytherin chính là không thèm nhìn tới, nếu không phải tên nhóc này đặc biệt, Snape hận không thể biến ngay nó thành không khí!

“Nơi này của ngươi….” Động tác Harry không ngừng lại, nhưng lời nói lọt vào tai cậu liền lập tức có phản xạ mà đáp lại, hoảng hốt len lỏi ập tới, nói được một nửa cậu liền ngừng lại, đầu lưỡi thắt chặt, ý thức của cậu lập tức quay lại.

Vừa rồi cậu định nói: nơi này của ngươi nhiều lắm chỉ có thể ăn dược liệu.

Đâu không phải lời học trò nói với giáo sư, mà là bằng hữu trêu chọc nhau.

Sao có thể như vậy? Não cậu trong khoảnh khắc dường như không thể khống chế, hoặc là cơ thể lập tức phản ứng, phun ra một câu châm chọc phù hợp như vậy.

“Là thầy, không phải ngươi!” Snape trừng mắt: “Không tôn trọng giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.”

“Dạ, Snape giáo sư!” Harry lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, lớn tiếng nói.

“Potter, cấm túc của ngươi kéo dài không kỳ hạn.” Snape lạnh khốc ra quyết định không để ý tới nữa, lần thứ hai tập trung vào đống giấy da, Snape không ngừng lập lại, thần kinh của mình phải cứng cỏi hơn khi đứng trước mặt đám ngu ngốc này.

Harry làm xong tất cả thì rời đi, đại sư độc dược ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên.

……….

Harry ở phòng nghỉ chung ngần người, cậu mơ hồ cảm thấy gần đây mình có chút kỳ lạ, mỗi lần có cảm giác khác thường cậu đều ném nó qua sau đầu, nhưng ngay sau đó lại có cảm giác kỳ quái khác xuất hiện.

Cho dù đang ở trên bàn ăn, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ngây người, chờ cơn hoảng hốt qua đi, khối cà rốt trong chén đã nguội lạnh.


Cậu rốt cuộc làm sao vậy?

“Harry.”

Là Hermione.

Đã muộn rồi, Harry muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ mới ở lại phòng nghỉ, cậu ngẩng đầu lên: “Có việc gì?”

“Cuối tuần lại đi ra ngoài sao?” Hermione tìm từ: “Mình cảm thấy bồ không nên đi trong lúc này, Umbridge vẫn đang nhắm vào bồ.”

“Lại đi ra ngoài?” Harry nhíu mi, nghi hoặc: “Đi đâu?”

Hermione chớp mắt, đi tới bên người Harry ngồi xuống: “Harry?”

Harry càng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì biểu tình Hermione lại phức tạp như vậy: “Hermione, mình nghe không hiểu lời bồ nói, hơn nữa mình không cần đi đâu cả…. ra ngoài là vi phạm nội quy.”

“Bồ——” Sắc mặt cô gái đông cứng lại, cô nghiêng mình nhìn vào đôi mắt xanh biếc của bạn mình: “Harry, bồ đừng làm mình sợ.”

Harry bị giọng điệu dọa sợ: “Hermione, mình thật sự không hiểu được ý bồ.”

Hermione hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Harry, sau lễ Giáng Sinh, bồ nói cho mình biết bồ có đối tượng hẹn hò, hơn nữa hai người thực sự vui vẻ.” Hermione điều chỉnh giọng điệu mình tự nhiên hơn.

“Cái gì? !” Harry khiếp sợ bật người dậy, kinh hoàng nhìn Hermione.

“Bồ không nhớ sao?” Hermione cẩn thận hỏi thử.

Harry hoảng hốt lắc đầu: “Không, mình không biết, bồ xác định là mình nói với bồ?”

Hermione nuốt nước miếng, gật đầu: “Mình xác định.”

Lễ Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh cậu đã làm gì? Harry nhớ lại, ăn cơm, ngủ, không hơn, cũng không làm gì khác nữa.

Độc dược lãng quên có tác dụng điều chỉnh trí nhớ, nó che dấu trí nhớ, đồng thời dùng những trí nhớ cũ che lấp khoảng trí nhớ cần nhớ, vì thế Harry rất khó phá bỏ tầng trí nhớ giả để tìm được sự thật.

Harry Potter không thể quên được những cảm tình trong tiềm thức cùng quán tính, đây là những thứ độc dược lãng quên không thể xóa bỏ.

——như là tình yêu của hai người.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui