Mặc dù Brigitte ghét Heinz, cô vẫn muốn lấy được gã. để gã hẳn của cô chứ không của ai khác.
Nếu Brigitte đã ghét Heinz ngay từ bây giờ, trước khi cô lấy được gã, thì cô sẽ ghét gã đến mức nào, một khi đã xảy ra chuyện hiện còn rất mong manh là cô mãi mãi và vĩnh viễn có gã chứ không còn phải nỗ lực để lấy được gã.
Tạm thời thì cô vẫn cứ phải cẩn thận che giấu lòng căm ghét của mình, vì cô vẫn chưa là thớ gì, là một cô thợ may nịt vú thôi, mà cô thì đang muốn đạt được vị thế tử tế, muốn làm vợ Heinz.
Nhiều thợ may khác đến từ nam tư, hungary, cộng hòa séc hay các nước khác của khối đông âu.
Hoặc họ cưới chồng. hoặc họ tàn lụi.
Là một trong rất nhiều thì chẳng có vị thế gì.
Brigitte cho rằng, là một trong số rất nhiều, trong đó thậm chí lại có nhiều người cũng may đường chỉ giống mình thì cô chẳng có vị thế gì. Brigitte cho rằng, là một trong rất nhiều các bà vợ thì cô có vị thể tử tế. Brigitte cho rằng Heinz có vị thế tử tế, nghĩa là tương lai có vị thế tử tế và có doanh nghiệp riêng, do đó tự khắc cô cũng có vị thế tử tế. khi từ các nịt vú không có hào quang tỏa ra thì mọi hào quang trong đời phải đến từ Heinz.
Vì ánh hào quang mà ta đọc thấy hay xem trong tivi đến từ những người khác xa lắc, vì ánh hào quang trong tạp chí và phim ảnh thuộc về những người lạ hoắc chẳng mấy khi đeo nịt vú chứ đâu có chuyện họ làm nghề may nịt vú, vì ngay từ đầu đã chẳng thấy ánh hào quang nào nên Brigitte chăm chỉ tạo hào quang. hàng giờ liền. và luôn xoay quanh Heinz.
Cô hy vọng rằng một chút hào quang sẽ phản chiếu trở lại cô. nhưng ai có hào quang thì người ấy giữ cho mình, chuyện đó mẹ Brigitte đã phải nhận ra. hào quang của bà đến từ một tay chào hàng. và tắt từ bao giờ? trước đây nhiều năm rồi. cùng với ô tô của hắn.
Mẹ Brigitte nói, Brigitte nên dong Heinz bằng dây cương dài, nhưng đừng thả ra, hiện giờ chưa giam lại, nhưng vẫn giữ chân gã và buộc vào mình bằng muôn vàn chuyện nhỏ, bằng một đứa con chẳng hạn. nhưng cũng bằng những khả năng và khiếu thủ công đặc chủng: ví dụ như giặt quần áo.
Rõ ràng là mẹ Brigitte vẫn chưa ngán đến tận cổ.
Rõ ràng là mẹ Brigitte vẫn còn một chỗ bé xíu còn trống trong cổ.
Một cuộc săn đuổi không khoan nhượng.
Cả con thú săn Heinz lẫn người đi săn mệt mỏi đáng thương Brigitte đều không được nghỉ lấy hơi. đôi khi người thợ săn sa vào thế tồi tệ hơn cả con mồi.
Trong trường hợp Brigitte thì tình cảnh cô tồi tệ hơn Heinz.
Susi làm một người đầy hào quang. trong vòng sáng của vầng dương, cô tung tẩy đuổi theo một con bướm vàng lấp lánh huỳnh quang. mái tóc vàng của cô đúng là tóc vàng.
Có những người chỉ cần chút nắng là sinh hào quang, những người khác thì cần cả một cửa hàng đồ điện.
Brigitte không nên đòi hỏi quá đáng mà hãy vừa lòng với ánh nắng, giống như Susi.
Susi tắm mình trong ánh sáng của vầng dương ngoài vườn. vườn không phải là của cô, mà của Heinz, nghĩa là của Brigitte. Brigitte lao vào Susi và quật cô xuống đất, ra khỏi tầm hào quang. cô chỉ ước sao chôn susu hẳn xuống đất, xuống lớp bùn ướt.
Brigitte nằm đè lên Susi, vừa thở hổn hển vừa giải thích tại sao người ta muốn làm gì với của cải riêng của mình thì làm, còn của cải của người khác thì người ta chỉ được phép làm gì mà chủ sở hữu cho phép, trong trường hợp này đó là cô, là Brigitte. đơn cử ví dụ: ở nhà máy, Brigitte nói, tôi phải làm những gì người ta nói với tôi. nhưng trong tủ thay quần áo vách tôn thì tôi muốn làm gì cũng được, vì đó là tủ CỦA TÔI, tôi muốn trật tự hay mất trật tự là hoàn toàn tùy tôi. tất nhiên tôi muốn trật tự. vào căng-tin là của chung, nhưng ra đến bàn làm việc thì tôi muốn làm gì cũng được. đó là bàn CỦA TÔI. thế đấy, hãy bắt đầu từ việc nhỏ.
Và cô nhấn đầu Susi vào một vũng nước, cho tới khi Heinz chạy đến và giằng Susi ra khỏi tay cô.
Và, giả sử ông chủ nhà máy đến nhà tôi, Brigitte tiếp tục, thì chính ông ấy cũng chỉ được làm gì tôi muốn, vì nhà tôi là vương quốc của tôi. nhỏ vậy thôi, song tôi là người quyết định ở đó.
Chủ nhà máy CỦA CHỊ sẽ chẳng bao giờ tới nhà CHỊ, CHỊ là người rất khó chịu, Susi lầm bầm một mình.
Thật chứ? biết đâu ông ấy sẽ đến. và không ai cản được ông ấy, kể cả cô là loại người muốn cản phá nhiều thứ. cô không dọa được ông chủ nhà máy tôi đâu.
Biết đâu ông ấy sẽ có lần đến thăm tôi hay mẹ tôi! không khi nào, Susi đáp lời. vì CHỊ vô danh tiểu tốt. vì chị là đồ mạt hạng nhất và vô danh tiểu tốt nhất trên đời.
Nhưng giả sử NẾU ông ấy đến thì trong nhà tôi ông ấy PHẲI làm những gì chúng tôi muốn, chuyện đó thậm chí do luật định, Brigitte nức nở. cô biết hơn chứ.
Năm phút sau, hai con gà chọi cùng ngồi bên bàn ăn.
Brigitte nói năng thú vị, đầy những tiên đoán, như trong cuộc sống kinh tế vốn thế.
Có thể Brigitte sẽ ứng dụng được kết quả của cuộc trò chuyện này, khi cô trong tương lai đã có trong tay một cửa hàng riêng và Heinz.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...