Từ hoàng cung chạy đến ngoại thành, không quá một canh giờ, thời tiết đã có sự thay đổi, gió to mưa rào che lấp mặt trời, chặn ánh nắng lại.
Nếu như hai canh giờ trước Phượng Tĩnh Xu và Phượng Hàm Tiếu còn an nhàn ngồi ở buổi lễ sắc phong trò chuyện thời tiết hôm nay không bình thường, như vậy giờ phút này trong lòng Phượng Tĩnh Xu đã mắng thời tiết đến thương tích đầy mình rồi.
Tục ngữ nói đúng, việc không liên quan đến mình, bình thản ngồi xem. Ngay lúc xảy ra chuyện không liên quan đến bản thân, Phượng Tĩnh Xu có thể nhàn hạ tựa nhiên xem người khác làm trò cười, nhưng một khi chuyện xảy ra ở trên người bản thân, như vậy nàng lại không thể mang thái độ lạnh nhạt ra để đối diện.
"Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa liên tục, Phượng Tĩnh Xu gia tăng sức lực trên tay, "chát!" Roi ngựa hung hăng quất vào trên thân con ngựa, tuấn mã dưới người phát ra một tiếng hí dài, nhịp bước dưới chân càng thêm rất mạnh, gần như muốn bỏ rơi người phía sau.
"Tiểu Tĩnh! Muội chậm một chút, chờ chúng ta với!" Phượng Hàm Tiếu híp mắt ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương không ngừng thúc giục ngựa.
"Biểu ca! Biểu ca!" Trong mưa rào, Tịch Thấm Nhụy mặc bộ áo trắng yếu đuối ngồi trên lưng ngựa, tiếng gọi to như muốn rách họng chìm trong mưa gió.
Kim Bích Đạc một lòng vội vã đuổi kịp Phượng Tĩnh Xu nghe tiếng la của Tịch Thấm Nhụy không thể không thả chậm tốc độ đi tới bên cạnh nàng, da.nlze.qu;ydo/nn "Thấm Nhụy! Muội không sao chứ!?" Tiếng gió gào thét đánh lại tiếng hô nghe thấy có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
"Biểu ca!" Tịch Thấm Nhụy đưa tay nâng lên che mưa, "Biểu ca, muội không sao, huynh đi trước đi! Nhanh đi theo công chúa, cũng đừng để nàng xảy ra chuyện gì!"
Kim Bích Đạc nghe vậy, nhìn Tịch Thấm Nhụy, "Thấm Nhụy, muội trưởng thành rồi!" Để lại một câu cảm thán, Kim Bích Đạc quay đầu ngựa lại kêu lên với Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử đi ở hai bên: "Hai người các ngươi hộ tống biểu tiểu thư trở về phủ, sau đó mau sớm đến ngoài thành tụ họp lại với chúng ta! Nếu như không đuổi kịp thì trực tiếp chạy tới Tương Lý!"
"Không! Biểu ca, muội không về! Muội cũng muốn đi!" Nghe lời Kim Bích Đạc nói, Tịch Thấm Nhụy quả thật không dám tin, nàng cũng đã đi theo tới nơi này, tại sao biểu ca lại phải để nàng trở về!?"Biểu ca! Biểu ca!"
Vậy mà, cho dù nàng lại kêu to thế nào, bóng người màu vàng đó cũng không quay đầu lại.
"Biểu tiểu thư, hay là chúng ta đi thôi!" Tiểu Kim Tử lau mặt, khuyên bảo Tịch Thấm Nhụy hơi có vẻ mất hồn.
Tịch Thấm Nhụy ngơ ngác nhìn bóng dáng màu vàng kia biến mất, sự thất vọng trên mặt dần dần chuyển thành sự quật cường, "Không!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Nàng quyết tuyệt từ chối nói với hai người trước mặt, "Ta sẽ không về! Tiểu Kim Tử, Tiểu Ngân Tử, ta đã đi theo tới nơi này, tuyệt đối không thể trở về! Ta nhất định phải đuổi theo!"
Tiểu Ngân Tử điềm tĩnh hỏi: "Người đi theo làm gì? Coi như người đi theo cũng không thể làm gì cả, hơn nữa người sẽ có khả năng liên lụy đến mọi người!"
"Tiểu Ngân Tử!" Tiểu Kim Tử quát một tiếng, ngăn cản Tiểu Ngân Tử dùng lời đả thương người, "Biểu tiểu thư, chúng ta cũng biết người lo lắng cho thiếu gia, nhưng thiếu gia sẽ không sao, người vẫn nên đi về trước đi! Đừng làm cho thiếu gia và lão tổ tông lo lắng!"
Cúi đầu, im lặng trong chốc lát, khi Tịch Thấm Nhụy ngẩng đầu lên, vẻ kiên nghị trên mặt càng thêm mãnh liệt, "Tiểu Kim Tử, Tiểu Ngân Tử, ta biết rõ các ngươi vì tốt cho ta, nhưng mà ta lại rất lo lắng cho biểu ca, nếu như hiện giờ các ngươi muốn mạnh mẽ đưa ta về, ta không có ý kiến, nhưng mà ta sẽ nhất định len lén đi theo sau các ngươi, coi như các ngươi đưa về mười lần, hai mươi lần, một trăm lần cũng vậy!"
Ba người trên đường, thoáng chốc im ắng yên tĩnh, trừ mưa rào vẫn tuôn rơi.
Tiểu Kim Tử bị Tịch Thấm Nhụy làm cho kinh hãi, ánh mắt không cần thiết của Tịch Thấm Nhụy vô nhìn thẳng hai người trước mặt, còn lại Tiểu Ngân Tử không nói một lời nhìn kĩ Tịch Thấm Nhụy, nhìn nàng có thật sự sẽ như lời nàng nói, len lén đi theo phía sau bọn họ, hơn nữa nghĩ nên làm như thế nào mới có thể đạt hiệu quả, bớt phiền toái nhất.
Mưa vẫn còn ở rơi, trên đất đã tạo thành từng vũng nước nhỏ, khiến những giọt mưa rơi vào vũng nước, phát ra tiếng “tách tách”.
Đột nhiên, giằng ngựa chuyển hướng, người trên ngựa tránh ra, trầm giọng nói: "Đã như vậy, biểu tiểu thư, chúng ta đi thôi!"
Tịch Thấm Nhụy mừng rỡ như điên, nàng nói với Tiểu Ngân Tử: "Cám ơn ngươi, Tiểu Ngân Tử! Ta nhất định sẽ không để ngươi hối hận!" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Đúng, nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện khiến mọi người hối hận, bởi vì nàng đã sửa đổi rồi!
"Lộc cộc, lộc cộc!" Dần dần, tiếng vó ngựa dồn dập lần nữa, đến gần sáu con ngựa đi phía trước......
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Ngoài thành Long Hải ba cây số.
Khi một nhóm sáu người Phượng Tĩnh Xu cưỡi ngựa đến chỗ chỉ định ngoài thành, nơi đất trống thường ngày đã đứng đầy người, nhốn nha nhốn nháo, người người xôn xao.
"Hí ——" Một tiếng hí ngựa vang dội đột nhiên truyền ra, trong tiếng hí đó lại mang theo vẻ vui mừng, làm cho người ta không tự chủ được yên tĩnh lại.
Trong tiếng ngựa kêu mang theo vui vẻ?
Mọi người nhìn nhau, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, bọn họ lại nghe được động vật có cảm xúc?
"Lộc cộc! Lộc cộc!" Ngay sau đó, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập dần dần đến gần.
Nghe thấy âm thanh, trên mặt mọi người đều mang theo cảnh giác, cho đến khi một tiếng hót trong veo xen lẫn ở trong tiếng vó ngựa vang lên.
"Là Ảnh tổng quản! Ảnh tổng quản đến rồi!" dfienddn lieqiudoon Nghe ra đó là âm thanh mà bọn họ dùng để liên, trong đám người có người bắt đầu kích động kêu to lên.
"Ảnh tổng quản đến rồi!"
"Oa! Ta thật sự có thể thấy được Ảnh tổng quản rồi!"
"Ha ha! Người trẻ tuổi! Các ngươi chưa từng thấy Ảnh tổng quản phải không!? Ta nói cho các ngươi biết, chờ lát nữa sau khi nhìn thấy tổng quản, còn có kinh ngạc cho các ngươi!" Vị quản sự hơi lớn tuổi, cấp bậc khá cao trêu chọc người phía dưới.
"Oa! Thật hồi hộp, thật khẩn trương đó! Các ngươi nhìn xem, tám vị quản sự đã đứng chờ ở phía trước rồi!"
"Đi đi đi! Còn không nhanh chóng đứng ngay ngắn lại!"
Đột nhiên, lại một tiếng hét vang vang lên, Phong Thanh, Hoa Dung, Tuyết Ảnh, Nguyệt Phi cùng với Dụ Nhiên Vũ, Quân Đan Hiên, Trang Trạch Dung, Hoa Song Tư đứng ở phía trước đều thay đổi sắc mặt, tám người vội vàng xoay người hét lớn về phía sau: "Yên lặng! Yên lặng! Quỳ xuống! Cung nghênh chủ nhân!!!"
Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ là một quả bom, oanh tạc mọi người khiếp sợ không thôi.
Chủ nhân đến rồi? Vị chủ nhân chưa từng xuất hiện đã tới!?
Xoay người, tám người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Dụ Quân Trang Hoa cùng nhau quỳ xuống, người phía sau nhìn thấy tám vị quản sự lớn quỳ xuống, dieendaanleequuydonn rối rít đi theo quỳ một chân trên đất, nghênh đón chủ nhân đến.
"Lộc cộc! Lộc cộc!" Tiếng vó ngựa tiến gần, cuối cùng, một con tuấn mã toàn thân trắng toát rốt cuộc đập vào trong tầm mắt của mọi người.
"Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!"
"Tham kiến chủ nhân!!!"
Dưới sự hướng dẫn của tám người, tiếng vang có lực, khí thế ngang nhiên như rung trời vang lên.
Phượng Tĩnh Xu cứ như vậy ngồi ở trên bạch mã, một thân áo bào đỏ lửa ở trên lưng ngựa càng lộ ra vẻ đỏ tươi như máu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không hề che đậy, mang đến cho mọi người sự tuyệt đại đánh thẳng vào, mà trong cặp mắt trong veo kia tỏa ra sự uy nghi, cũng ép người không thở nổi, không tự chủ thu hồi tất cả tâm tư, tập trung tinh thần ở trên người thiếu nữ trước mắt.
Ánh mắt lướt qua, Phượng Tĩnh Xu vận lực truyền thanh: "Mọi người, lập tức theo chức năng của mình xếp thành hàng! Theo thứ tự Thiên Hạ thương, Hạnh Lâm đường, Vân Cẩm các, Thiên Hành trang, Xảo Tượng lâu, lập tức hành động!"
Tiếng nói vừa dứt, tất cả người mới vừa quỳ dưới đất đều đã đứng lên còn tự giác nhanh chóng tìm kiếm đội ngũ của mình.
"Tiểu Tĩnh, này, đây là......" Phượng Hàm Tiếu đi theo ở phía sau kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt. Hắn biết Tiểu Tĩnh rất có bản lãnh, nhưng hắn không biết, từ lúc nào Tiểu Tĩnh có nhiều thu hoạch như vậy!
"A! Tiểu, Tiểu Kim Khố, nàng, họ không phải......" Nhận ra mấy gương mặt trong đó, ngay cả Kim Bích Đạc từ trước đến giờ luôn bình tĩnh cũng không nhịn được bị dọa, "Những người đó không phải quản sự của cửa tiệm Vân Cẩm các sao? Còn có chủ nhân của Phong Trạch môn, Tĩnh trang, Phiêu Tuyết trang và Lạc Nguyệt bảo......"
"Con mồi nhỏ! Bọn họ, bọn họ là Quân Đan Hiên và Hoa Song Tư!" Lúc này Văn Nhân Tĩnh Phong muốn tỏ vẻ yêu mị cũng không nổi, hắn chỉ còn lại vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối. Quân Đan Hiên và Hoa Song Tư! Còn có Dụ Nhiên Vũ và Trang Trạch Dung cũng ở đây! Die nd da nl e q uu ydo n Xảy ra chuyện gì vậy? Bốn người bọn họ, không phải là danh môn chính phái và tổ chức sát thủ trên giang hồ bị người giang hồ kinh bỉ sợ hãi, thì cũng là tổ chức tình báo nổi tiếng khắp giang hồ, bây giờ lại còn có bảo tiêu tiếng tăm lừng lẫy! Những người này, hắn biết, nhưng mà, hắn chưa bao giờ thấy bọn họ đứng chung một chỗ hài hoà như thế, hơn nữa, còn mang nét mặt nghe theo mệnh lệnh!?
Xoay người nhìn ba nam nhân ngạc nhiên, Phượng Tĩnh Xu cũng không trả lời bọn họ, dù sao thời điểm nên biết bọn họ tự nhiên sẽ biết, không cần phải nàng nhiều lời vô nghĩa vào lúc này.
Rất nhanh, đội ngũ tập họp xong lần nữa, tất cả mọi người đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng thẳng, tư thế kia, nghiễm nhiên là tư thế tiêu chuẩn trong quân đội hiện đại.
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...