Trên đời này có rất nhiều người con trai và người con gái đều vì chữ “tình” mà đi bên cạnh nhau. Sau đó quan hệ kết thúc cũng vì tình cảm không còn nữa. Nhưng Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy mình và Tần Hựu Sinh chia tay, nguyên nhân đơn thuần vì sự bất nghĩa của anh.
Xe buýt chậm chạp mãi vẫn chưa đến. Vương Trân nói cô ấy có hai vé voucher của cửa hàng giải khát phía đối diện, hỏi cô có hứng thú vào đó ngồi một lát không.
Ninh Nhiễm Thanh biết Vương Trân chắc lại muốn nghe mấy chuyện tầm phào rồi, liền nghĩ đến một câu nói rất chí lý: “Tình bạn của phái nữ chỉ đến khi đã trao đổi những bí mật với nhau để trở nên vững chắc.” liền gật gật đầu.
Vị trí của cửa hàng giải khát nằm ở tầng hai của trung tâm thương mại đối diện. Phiếu mua hàng trị giá 25 đồng ngoài hai cốc nước lạnh còn tặng thêm một đĩa salad hoa quả.
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy rất tiết kiệm, lập tức đặt hai phiếu: “Lần sau mình mời cậu.”
Tình bạn mới nhất thiết cần có sự “kinh doanh” thích hợp, có qua có lại vẫn tốt hơn.
“Được rồi! Bây giờ có thể kể về quan hệ trước đây giữa cậu và luật sư Tần rồi chứ?” Điểm quan tâm của Vương Trân và cô không giống nhau. Chớp chớp mắt, cô ấy đã thể hiện ra dáng vẻ nghiêm túc muốn nghe câu chuyện của cô.
Ninh Nhiễm Thanh hơi nâng cằm lên, khuấy khuấy cốc sữa lạnh trên mặt bàn, mở lời: “Mình và anh ấy quen nhau lúc đi du lịch. Lúc đó mình thật sự không biết anh ấy lại là một luật sư lớn có tiếng như vậy, cũng không biết anh ấy là giáo viên thỉnh giảng của đại học luật. Cậu không biết anh ấy lừa gạt con gái lợi hại thế nào đâu, mới chỉ nói vài câu đã khiến người ta đầu óc lú lẫn cả rồi. Anh ấy nói rất thích mình, bảo mình đồng ý làm bạn gái anh ấy, sau đó thì mình đã chấp nhận.”
Vương Trân tiếp tục truy hỏi: “Sao đó thì sao?”
“Sau đó thì về thành phố A, chẳng hiểu sao anh ấy lại biến thành thầy giáo của mình. Nhưng lúc đó bọn mình vẫn còn yêu nhau say đắm, gần như không thể chia tay. Anh ấy lại còn đưa ra yêu cầu chơi trò tình yêu bí mật với mình, nói là đợi đến khi mình tốt nghiệp mới công khai quan hệ.”
“Vậy ý cậu thế nào?” Sự việc phát triển đến mức này, Vương Trân cũng hiểu cho luật sư Tần, tình yêu bí mật cũng không hẳn là không suy nghĩ cho Ninh Nhiễm Thanh.
“Sao có thể đồng ý được? Dựa vào đâu mà mình yêu đương cũng phải lén la lén lút? Thế nên mình đã hỏi anh ấy có phải đã có bạn gái khác không. Anh ấy nói không có. Sau đó mình đã cho anh ấy hai sự lựa chọn. Hoặc là chia tay, hoặc là anh ấy đến nói với hiệu trưởng: “Tôi đã yêu em Ninh Nhiễm Nhanh ở trường thầy rồi.””
Vương Trân: “… Anh ấy làm vậy thật sao?”
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Ninh Nhiễm Thanh không nhịn được, hơi cong lên. Một câu chuyện tình yêu có tồi tệ thế nào cũng sẽ có những hồi ức ngọt ngào. Mặc dù chuyện tình của cô và Tần Hựu Sinh không có cái kết viên mãn, nhưng cũng không thể nói là quá tệ.
Lúc đó khi mới bắt đầu yêu nhau, tiết của Tần Hựu Sinh luôn là tiết cuối cùng của buổi sáng. Kết thúc tiết học bụng cô sôi òng ọc, cả người gần như dựa vào Tần Hựu Sinh đi về phía nhà ăn, nửa đường gặp hiệu trưởng.
“Giáo sư Tần được sinh viên yêu quý thật đấy, học xong rồi mà vẫn còn sinh viên tìm thầy thảo luận vấn đề sao?” Hiệu trưởng không biết nguyên do, còn tưởng là cô sinh viên này bám lấy thầy hỏi bài.
“Không phải đâu, hiệu trưởng Trần.” Tần Hựu Sinh kéo nửa người phía trước của cô về. “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
***
“Sau đó vì sao lại chia tay?” Vương Trân không nhịn được nữa đành hỏi.
“Là mình đá anh ấy.” Ninh Nhiễm Thanh trả lời.
“Sao cậu lại đá anh ấy?” Vương Trân không hiểu.
“Chuyện này thật sự không thể trách mình.” Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt lên, sắc mặt đau đớn vô cùng. “Năm tư mình còn phải thi lại một lần. Thì ra là nhờ có anh ấy “tặng” cho. Anh ấy là bạn trai của mình mà. Mình lại vướng phải đúng môn của anh ấy, là anh ấy đã treo môn của mình. Vào ngày thi, dì lớn của mình gây chuyện, mình chẳng còn chút sức lực nào, đương nhiên không thể làm bài tốt được…”
Ninh Nhiễm Thanh nói xong liền nằm bò ra bàn.
Vương Trân thật sự không nghĩ họ đã chia tay như vậy, phỏng đoán một lúc rồi hỏi: “Vì cậu làm bài thi không tốt, nên luật sư Tần đã chia tay với cậu?”
“Chẳng phải đã nói là mình đề nghị chia tay sao… Sau khi có kết quả mình xin anh ấy sửa điểm cho mình. Anh ấy không những không đồng ý, hôm đó còn như uống nhầm thuốc vậy, tính tình cứ như bố dượng mình ấy, mặt mày tức giận kể ra tất cả những biểu hiện không tốt của mình suốt quãng thời gian hẹn hò. Cái bộ dạng đó cứ như chỉ hận không thể kiện mình lên tòa rồi kết án tù chung thân luôn.”
“Có phải có hiểu lầm gì không?”
“Làm gì có hiểu lầm gì. Có mà yêu nhau lâu rồi, nhìn mình ngứa mắt thì có.” Ninh Nhiễm Thanh càng nói càng tức giận bất bình. “Cuối cùng thì mình cũng hiểu luật sư mà kết tội một người thì lợi hại thế nào. Cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó đâu. Thật sự là thao thao bất tuyệt, mồm miệng như tép nhảy. Từ đầu đến chân, từ chân lộn lên đầu, mình thật sự chẳng có chỗ nào khiến anh ấy hài lòng cả. Uổng công mình luôn nghĩ rằng anh ấy vẫn yêu mình, thì ra đã sớm bất mãn với mình từ lâu rồi. Nếu đã không thích mình như thế thì chia tay chứ còn gì nữa.”
Ninh Nhiễm Thanh nói một hơi xong, uống một ngụm sữa lạnh, sau đó bĩu môi. Tâm trạng căm hận khi cô đi thi lại năm thứ tư đã trở lại một cách tự nhiên. Gương mặt nhỏ bé tức giận đến căng phồng.
Còn góc nhìn của Vương Trân lúc này đang hướng về gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của Ninh Nhiễm Thanh được những ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh rọi vào. Những vệt sáng nghịch ngợm, dường như đang lấp lánh nhảy nhót không ngừng trên gương mặt cô, càng hiện rõ làn da rạng rỡ như đồ gốm của cô, tóc đen má hồng, da trắng mắt sáng.
Người đẹp có tức giận thì cũng đẹp đến rung động lòng người.
Vương Trân ngắm nhìn đến ngơ ngẩn. Xã hội này đối với những cô gái đẹp mà nói luôn có sự ưu đãi. Xinh đẹp thì ở phương diện nào cũng sẽ nhận được những ngoại lệ có lợi.
Còn về Ninh Nhiễm Thanh, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại là một cô gái bị chiều quá đâm hư. Trước đây nhất định là dù cô có phạm phải lỗi lầm gì cũng không có ai trách móc cô ấy, còn có người khắc phục hậu quả giúp.
Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng đây không phải là một cuộc sống mà Vương Trân muốn trải qua.
“Nhiễm Thanh! Mình cảm thấy chuyện của cậu và luật sư Tần chỉ đơn thuần là hiểu lầm. Cậu nên tìm anh ấy nói chuyện. Lần cuối cùng nói chia tay mà hai người vẫn còn cãi nhau là không được. Hai người nên bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống cùng nói chuyện. Cho dù thật sự quyết định không ở bên nhau nữa, cũng nên để lại một chút ấn tượng tốt trong mắt đối phương. Cậu có biết cao thủ tình yêu lợi hại nhất là thế nào không?”
“Là thế nào?” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu hỏi.
“Trước đây mình có một người bạn. Bất luận cô ấy đã từng hẹn hò với bao nhiêu người đàn ông, nhưng bất cứ người nào đã từng là bạn trai nhắc đến cô ấy đều nói những lời tốt đẹp, thật sự chỉ có khen không có chê.”
Ninh Nhiễm Thanh gãi gãi cái mũi đang ngứa: “Cô ấy toàn yêu mấy anh chàng đẹp trai? Cô ấy là người bị đá, thế nên những người bạn trai cũ đều cảm thấy có tội với cô ấy?”
“Hoàn toàn ngược lại.” Vương Trân mỉm cười lắc đầu.
Ninh Nhiễm Thanh hoàn toàn sửng sốt, há hốc mồm, sau đó lại nghĩ ra một khả năng khác: “Vậy thì nhất định cô ấy phải xinh đẹp tuyệt trần.”
“Cũng được coi là một cô gái xinh đẹp, nhưng nhất định không đến mức xinh đẹp tuyệt trần. Nói đơn thuần về vẻ bề ngoài, có lẽ cậu vẫn đẹp hơn một chút.”
“Vậy sao?” Biểu cảm vốn đang rất tức giận của Ninh Nhiễm Thanh bốc chốc tan thành mây khói, vui vẻ vuốt vuốt cằm: “Đó là nhờ mẹ mình đẻ con giỏi.”
Vương Trân mỉm cười, chân thành nói: “Thật ra mình thật sự cảm thấy cậu và luật sư Tần cứ như vậy không hay chút nào. Sự việc còn chưa giải thích rõ ràng đã chia tay là tệ nhất. Về cơ bản chia tay vì cãi vã thì ấn tượng để lại trong lòng đối phương nhất định không tốt. Bây giờ cậu và luật sư Tần lại cùng làm việc trong một tòa nhà, thế nên có một số chuyện vẫn nên nói rõ ràng ra là hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh mếu máo, ánh mắt dời đi nơi khác: “Mình không muốn tìm anh ta nói chuyện đâu, mất mặt chết đi được.”
“Nhiễm Thanh! Cậu có từng nghe một câu nói là…”
“Câu nói gì?”
“Đánh đòn phủ đầu!”
***
Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ trước khi về nhà còn đến câu lạc bộ. Buổi tối, người đến đánh tennis trong câu lạc bộ thể thao không nhiều. Lúc đang chuẩn bị ra sân, có hai cô gái tóc dài chủ động tiến đến hỏi họ có muốn đánh đôi không.
“Kỹ thuật đánh của hai cô thế nào?” Giang Hành Chỉ hỏi.
Một người đẹp vừa cao vừa gầy trả lời: “Cũng tạm được…”
Giang Hành Chỉ để người đẹp đứng lên trước, phát một quả bóng bằng đơn giản nhất qua.
Người đẹp không đỡ được, Giang Hành Chỉ huơ huơ vợt bóng: “Đi thôi! Kỹ thuật quá kém…”
Người đẹp mất hết thể diện, kéo tay cô bạn hậm hực bỏ đi. Lúc đi còn lẩm bẩm một câu: “Xì! Loại người gì không biết…”
Sau khi hai người đó bỏ đi, Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ bắt đầu một séc đấu mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại. Lúc sắp kết thúc, vì Tần Hựu Sinh có chút lơ đễnh, cuối cùng đã thua hai quả.
Hai người ngồi trên nền nhà lát gỗ chống ẩm của phòng bóng, thở hổn hển như sắp đứt hơi.
“Mẹ mình đã ưng cậu rồi. Dạo này cứ quấy rầy mình bắt mình đưa cậu về nhà giới thiệu cho đứa em họ mình ở nhà. Nếu cậu có hứng thú thì làm quen chút đi.” Bỗng nhiên Giang Hành Chỉ mở lời.
Tần Hựu Sinh nhìn anh với ánh mắt “Cậu nhàn rỗi quá nhỉ!”
“Nể mặt mình đi!”
“Nể mặt cái gì? Mình còn đang định sẽ theo đuổi lại Nhiễm Thanh.” Tần Hựu Sinh nói xong quay đầu nhìn Giang Hành Chỉ, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thế nên đành phải xin lỗi người anh em rồi, chuyện này mình không nể mặt được đâu.”
Giang Hành Chỉ ngẩn người: “Cậu được lắm!”
Tần Hựu Sinh chỉ cười mà không nói gì.
Giang Hành Chỉ nhíu mày suy nghĩ: “Cậu nói mình nghe xem cái cô gái đó… Chính là cái cô bạn gái trước đây của cậu ấy, nói vài điểm thu hút của cô ấy xem nào, để cho mẹ và em họ mình hết hy vọng.”
“Điểm thu hút à…” Tần Hựu Sinh bỗng nhiên bật cười, không biết có phải chơi thể thao xong tinh thần bỗng trở nên thoải mái không, khóe môi anh không nhịn được cứ cong lên, rồi lại cong lên… : “Điểm thu hút nhất của cô ấy chính là, rõ ràng cô ấy toàn khuyết điểm khiến người khác không chịu đựng nổi, nhưng mình vẫn yêu cô ấy.”
“Xem ra định nối lại tình xưa thật rồi…” Giang Hành Chỉ tâm trạng chán ngán ngước nhìn trần nhà hỏi: “Cô ấy có những khuyết điểm gì khó mà chịu nổi?”
Tần Hựu Sinh bỗng nhiên cảm thấy bực mình ghê gớm, nhưng dù anh có bực mình thì gương mặt vẫn mang theo ý cười, ánh mắt vẫn rất dịu dàng: “Thứ nhất, thích làm theo ý mình, không bao giờ chịu lắng nghe người khác khuyên bảo. Lúc vừa mới hẹn hò, vì nghĩ cho cô ấy, mình dự định quan hệ trước đó của bọn mình tạm thời không công khai, nhưng cô ấy kiên quyết không chịu, còn nghi ngờ mình đùa giỡn với tình cảm của cô ấy.”
“Thứ hai, thái độ học hành qua quít. Cứ lên lớp là ngủ, cả tiết của mình còn ngủ, nói gì đến môn khác. Sau đó mình có nhắc cô ấy mấy câu, thế là cô ấy đòi tranh cao thấp với mình. Lúc lên lớp bắt đầu cướp lời phát biểu. Hơn nữa, lại còn yêu cầu mình nếu cô ấy và một học sinh nữ nào đó cô ấy ghét mà cùng giơ tay, mình chỉ được gọi cô ấy trả lời. Thứ ba, điển hình cho loại bạn gái không bảo được. Chuyện gì cũng không bảo được. Bất luận là cô ấy vui hay không vui đều phải dỗ dành. Có một lần mình có nói cô ấy mấy câu, thế là cô ấy giận mình ba ngày liền.”
Khóe miệng Giang Hành Chỉ hơi nhếch lên: “Tiếp tục đi…”
Tần Hựu Sinh cười lớn. Anh thật sự không hiểu một chuyện tình như vậy, anh có gì mà lưu luyến, không quên được nhưng xem ra thật sự là chẳng quên chút nào.
“Thứ tư, kén chọn khó hầu hạ, tự cao tự đại, làm việc chỉ thích chỉ huy người khác. Lúc cô ấy thi tư pháp mình chẳng khác nào làm bảo mẫu cho cô ấy. Cái tính của cô ấy không thể nào học ở thư viện được, lúc thật sự học tập thì một chút tiếng động cũng chê là ồn ào. Cuối cùng chỉ đành đến nhà trọ của mình đọc sách học thuộc lòng, mỗi lần học thuộc được một kiến thức thì phải khen. Cô ấy học thuộc điều luật học đến nỗi ngứa ngáy muốn đi gội đầu, không muốn tự gội, đương nhiên lại còn lười đến độ không muốn xuống cửa hàng dưới nhà để gội. Được thôi, vậy thì mình gội giúp. Rồi mình không cẩn thận rớt nước vào trong tai cô ấy, kết quả là nửa ngày trời sưng mặt lên nhìn mình. Mình cũng lần đầu tiên gội đầu cho người ta đấy…”
“Thứ năm, quan hệ với bạn bè vô cùng tệ, tính tình nóng nảy, dễ tức giận. Có một lần mình gặp hiệu trưởng trường cô ấy ở nhà ăn có nói chuyện vài câu, lúc đi xuống thì nhìn thấy cô ấy và một bạn nữ trong lớp đang cãi nhau. Nếu mình không kịp thời kéo cô ấy lại, không chừng còn đánh nhau cũng nên. Sau chuyện đó hiệu trưởng Trần nói mình thích những cô bạn gái thật đặc biệt…”
Giang Hành Chỉ cũng đồng cảm nhìn Tần Hựu Sinh: “Thật không hiểu nổi cậu chịu đựng kiểu gì…”
Tần Hựu Sinh ngẩn người.
Anh đang chịu đựng sao?
Nếu không phải cô đề nghị chia tay, cho dù là chịu đựng, chắc có lẽ anh cũng vẫn chịu đựng được lâu hơn, thậm chí chịu đựng cả đời cũng được, dù sao thì cũng lỗ vốn rồi.
Thế nên anh mới gắt gỏng như vậy mỗi lần cô lấy chuyện chia tay ra ép anh.
Hôm đó họ đã chia tay trong hoàn cảnh nào nhỉ?
“Tần Hựu Sinh! Hoặc là chia tay, hoặc là sửa điểm, anh tự suy nghĩ rồi quyết định đi.”
Trước mặt cô hiếm khi anh mới có khí phách một lần, thế là cuối cùng họ đã chia tay thật.
Đúng là một người con gái khiến người ta vừa bực mình vừa phẫn nộ… nhưng lại yêu say đắm.
“Hắt xì... Hắt xì… Hắt xì…”
Hắt xì liên tục ba tiếng, Ninh Nhiễm Thanh vuốt vuốt mũi, tên bỉ ổi nào đang nói xấu sau lưng cô không biết!
Nói hết mọi chuyện ra với Vương Trân, tâm trạng của Ninh Nhiễm Thanh đã tốt hơn nhiều, không thể không thừa nhận Vương Trân là một nhà phân tích tình cảm vô cùng giỏi, dường như mới chỉ hơi vén bức màn lên cho cô mà đã vén hết toàn bộ mây mù, giúp cô nhìn thấy mặt trời rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều chẳng có người bạn tâm giao nào. Thì ra tìm được một người để tâm sự là một việc khiến người ta vui vẻ đến vậy.
Dưới sự chỉ đạo của Vương Trân, Ninh Nhiễm Thanh đã không còn gì vướng mắc trong lòng nữa. Thế nên ngày hôm sau đến tòa nhà Vũ Đạt làm việc, trong lòng cô không còn cảm giác khó chịu nữa, gặp ai cũng mỉm cười. Lúc xử lý hồ sơ vụ án còn ngâm nga hát. Mặt trời thật đẹp, tâm trạng cô cũng vui vẻ theo.
Buổi chiều có một người phụ nữ ăn mặc giản dị trang nhã đến văn phòng.
Người phụ nữ đó ngồi trong phòng làm việc của Chu Yến khoảng nửa tiếng đồng hồ thì rời đi, sau đó Chu Yến gọi cô vào phòng, bảo cô soạn cho người phụ nữ vừa rồi một đơn xin ly hôn.
Đơn xin ly hôn về cơ bản không cần tìm luật sư làm gì, chỉ cần hai vợ chồng ngồi xuống nói chuyện kỹ lưỡng, viết vài dòng, sau khi bàn bạc xong thì đến cục dân chính đóng hai con dấu. Lúc giấy chứng nhận ly hôn được in ra thì tờ đơn xin ly hôn này cũng sẽ có hiệu lực pháp luật.
Nhưng những cặp vợ chồng khi muốn ly hôn, đa phần đều không còn bình tĩnh ôn hòa được nữa.
Còn một vấn đề nữa là tài sản thật sự quá nhiều, việc phân chia cũng quá phức tạp.
Sau đó Ninh Nhiễm Thanh đã gặp mặt người phụ nữ này. Người phụ nữ họ Liêu, có một cái tên rất hay nhưng lại mang đến cảm giác vắng vẻ quạnh hiu, Liêu Sơ Thu*.
*Có nghĩa là mùa thu đầu tiên hiu quạnh.
Liêu Sơ Thu là một y tá, chồng là một người đàn ông giàu có bạc bẽo điển hình. Lúc mới bắt đầu yêu, người chồng vẫn chỉ là một kẻ khố rách áo ôm lưu lạc đến thành phố A lập nghiệp, chỉ có mơ ước mà không có tiền.
Một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, ngủ chưa đến năm tiếng mỗi ngày, cuối cùng đổ bệnh được đưa đến bệnh viện truyền nước. Kết quả bị một y tá thực tập lấy ven ba lần vẫn không được, lúc cô ấy sốt ruột phát khóc đến nơi, người đàn ông nửa tỉnh nửa mê mở mắt nói: “Đừng lo lắng, cứ từ từ…”
Cô y tá thực tập đó chính là Liêu Sơ Thu, còn người đàn ông này sau đó cũng trở thành chồng của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...