Đôi mắt mơ màng của Ninh Nhiễm Thanh sáng lại trong giây lát. Cô chớp mắt che đậy sự ngượng ngùng, chỉ có điều vẫn im thin thít không nói tiếng nào. Không ai hay biết giây phút tiếp theo cô định đi, phải đi, phải đi thật nhanh…
Lúc này, không biết ai đã bật đèn, cả phòng hát đột nhiên trở nên sáng sủa. Ninh Nhiễm Thanh nhìn bọn họ, tất cả đều là những gương mặt lạ hoắc. Cô vô thức thở hắt ra, cũng may Tần Hựu Sinh không có ở đây.
Người đàn ông ngồi ở giữa phòng ho một tiếng, khung cảnh bỗng chốc trở nên hơi giống phòng hội thẩm.
Cô gái đứng gần bàn trà này có khuôn mặt trái xoan điển hình, làn da trắng mịn nõn nà, hơi bụ bẫm một chút, lông mày và sống mũi đều khá cao, trông vừa xinh đẹp lại đoan trang. Bờ môi cũng tuyệt đẹp, nhưng lúc này đôi môi mím chặt. Dưới ánh đèn ánh mắt rực sáng như ánh sao rớt xuống mặt hồ, sáng ngời, ươn ướt… còn có một chút đáng yêu rất đặc biệt.
Người con gái này Gianh Hành Chỉ đã gặp qua mấy lần. Lần này là lần có ấn tượng tốt nhất trong mắt anh. Quả nhiên sự mất mặt của cô sẽ có thêm điểm đồng cảm trong lòng anh, khiến cho cả người cô dường như trông cũng vừa mắt hơn.
Ninh Nhiễm Thanh thật sự vô cùng xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu nữa. Cô cúi đầu nhìn chiếc micro và ly rượu mình vẫn còn nắm chặt trong tay, sau đó từ từ cúi người xuống, đặt hai vật đó trở lại vị trí cũ của nó. Sau đó cô đứng thẳng người dậy. Lúc cô đang định cứ thế bỏ đi, cánh cửa của phòng hát lại bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.
Là Tần Hựu Sinh.
Ông trời đối với cô đúng là không bạc. Lúc này rồi còn để cho bạn trai cũ của cô xuất hiện, đến cứu cánh, đúng là “giậu đổ bìm leo”.
Trên tay người đàn ông cầm một chiếc điện thoại di động, nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang đứng giữa phòng, gương mặt vì quá kinh ngạc nên có chút đờ đẫn: “Nhiễm Thanh?”
Ninh Nhiễm Thanh quay mặt lại, nhìn về phía Tần Hựu Sinh vừa đột ngột bước vào. Từ lúc chia tay đến giờ, dường như đã một thời gian dài cô không nhìn thấy anh rồi.
Ninh Nhiễm Thanh đứng thẳng người dậy, mở lời: “Thật xin lỗi! Tôi đi nhầm rồi, tạm biệt!” Nói xong, gương mặt vô cảm bước ra khỏi phòng hát.
Tần Hựu Sinh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi Nhiễm Thanh đi rồi, cả đám người trong phòng càng cười tợn. Anh dùng ánh mắt hỏi người ngồi chính giữa phòng, Giang Hành Chỉ.
Giang Hành Chỉ chỉ lấy ngón trỏ chống lên trán, cười đến nỗi khuôn mặt tuấn tú còn có chút biến dạng.
“Haha, tìm lại chính nghĩa trong xã hội, giải quyết những bất hòa giữa mọi người… Buồn cười chết mất thôi!” Một vị trợ lý tiếp tục đùa giỡn.
“Vừa rồi tôi còn lấy làm lạ, có một sinh viên thực đẹp xinh đẹp như vậy đến văn phòng chúng ta, sao tôi lại có thể không biết cơ chứ…” Một luật sư khác chen vào.
“Anh Giang à! Vừa nãy rõ ràng là anh biết rồi có phải không?...”
Khóe miệng Giang Hành Chỉ cong lên thành một đường cung: “Tôi chỉ cảm thấy người đến là khách mà thôi, cũng không thể đuổi cô ấy đi chứ.”
“Ha ha ha ha…”
Tần Hựu Sinh rời khỏi phòng hát.
Ninh Nhiễm Thanh chưa bao giờ mất mặt như vậy. Ra khỏi phòng hát, cô định lấy điện thoại gọi cho đám Vương Trân. Kết quả không tìm thấy điện thoại, lại tìm thấy một cái điều khiển tivi.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn cái điều khiển tivi trong tay mình, thật sự là sắp nghiến răng nghiến lợi muốn khóc mà không được, Trương Tiểu Trì, xem chuyện hay ho mà cháu làm đi!
Quả nhiên chuyện đen đủi đều đến cùng một lúc.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp mang ý cười lướt qua đỉnh đầu cô: “Muốn gọi điện thoại à? Lấy của anh mà gọi này.”
Cô vội vàng đút điều khiển vào trong túi xách.
Tần Hựu Sinh nhìn cô: “Em đi nhầm phòng rồi phải không?”
“Anh tưởng em đến tìm anh chắc!”
“Ồ, em làm anh nhớ ra rồi.” Giọng nói của Tần Hựu Sinh càng lúc càng gần, vẫn dịu dàng thân thiết như trước đây.
Ninh Nhiễm Thanh “hừ” một tiếng, thể hiện thái độ coi thường. Cô đang định đi thì Tần Hựu Sinh nói: “Có lẽ là phòng 508 ở tầng dưới. Khi nãy lúc anh đi lên vừa hay nhìn thấy một vị luật sư của Trung Chính đi về phía đó.”
Đối mặt với lòng tốt của Tần Hựu Sinh Ninh Nhiễm Thanh “quá” cảm kích nên tự động ngẩng cao mặt lên lườm anh.
“Chuyện hôm nay em đừng để trong lòng. Em làm việc lần nào cũng qua loa như vậy lại không sai sót sao? Nếu thật sự thấy không được, lần sau anh bảo họ qua đó xin lỗi em, được không?” Giọng nói Tần Hựu Sinh mơ màng như làn gió xuân.
Người đàn ông này vốn luôn giỏi giang như vậy. Phụ nữ có ở trước mặt anh lườm nguýt, nổi giận, ngang ngược thế nào, anh vẫn có thể mỉm cười, nụ cười như một làn gió xuân mơn man lướt qua.
“Không phiền anh hạ giá tới tận chỗ em, Tần Hựu Sinh.” Giọng nói Ninh Nhiễm Thanh khô khan như đang ăn Hoàng Liên*, phảng phất còn nghe thấy một chút nức nở.
*Một vị thuốc Đông Y
Tần Hựu Sinh than vắn thở dài: “Chia tay rồi thì không còn là bạn trai bạn gái nữa. Nhưng dù sao anh cũng đã từng dạy em, Nhiễm Thanh, đừng có bất lịch sự như thế.”
Ninh Nhiễm Thanh cắn chặt răng rồi thốt ra một câu: “Không cần thầy giả bộ tử tế, giáo sư Tần.” Nói xong, cô bước xuống lầu. Giầy cao gót còn phát ra tiếng “cộp cộp”.
Sau khi Ninh Nhiễm Thanh đi rồi, Tần Hựu Sinh nhân tiện đứng bên ngoài hút một điếu thuốc, rồi mới quay trở lại phòng hát. Tất cả mọi người trong phòng vẫn còn cười mãi không dứt. Anh không nhịn được nhăn mày, nói: “Cười cái gì mà cười! Đi nhầm phòng thôi. Cô ấy da mặt mỏng lắm. Nếu cô ấy bị ám ảnh tâm lý, thì các cậu cứ ở đó đợi bị xử lý đi.”
“Ha ha, anh Tần, cô gái vừa rồi có quan hệ gì với anh vậy?”
Tần Hựu Sinh không trả lời ngay.
Thế là Giang Hành Chỉ bên cạnh đã nói thay anh: “Bạn gái, bạn gái cũ… Ha ha…”
***
Ninh Nhiễm Thanh xuống đến phòng 508 ở tầng dưới, liền nhìn thấy Vương Trân đang đứng ngoài cửa nhìn ngó. Cô tiến lên, vỗ vai Vương Trân. Vương Trân quay đầu lại, nhìn thấy là cô bèn hét lên ngay lập tức: “Mình gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như thế, sao cậu không nghe máy hả?”
“Mình quên mang điện thoại rồi.” Ninh Nhiễm Thanh thì thầm đáp lời. Cho dù Vương Trân có gọi cho cô một trăm cuộc điện thoại thì chiếc điều khiển tivi trong túi cô cũng đâu có đổ chuông được.
“Cậu thật là!” Vương Trân dắt cô bước vào trong phòng.
Ninh Nhiễm Thanh bước vào trong phòng, cảm giác thân thiện trước mặt ùa đến, đây mới là tập thể chứ.
Trong phòng hát có đến một nửa số người cô đã quen mặt, một nửa còn lại có lẽ là đồng nghiệp bên Vạn Phong.
Có người già người trẻ, còn vài người trạc tuổi cô, có lẽ đều là sinh viên thực tập.
Có lẽ phải có đối tượng mới có thể so sánh. Trước đó cô chịu thiệt thòi ở phía Dịch Hòa, bây giờ trở về với vòng tay của đồng nghiệp, bất luận là người của Trung Chính hay Vạn Phong, đều nhìn thế nào cũng thấy thân thiết.
Ngoài việc có một đồng nghiệp nam bên Vạn Phong thật sự có chút nhiệt tình quá mức cần thiết, thì mọi chuyện đều làm cô cảm thấy ấm áp.
Ninh Nhiễm Thanh trước nay từ chối đàn ông đều không sợ đắc tội với ai. Thế nên mới nói, quan hệ của cô với bạn đồng giới đã không tốt, quan hệ với bạn khác giới cũng chẳng tốt lành gì.Nhưng cô đã quyết làm lại từ đầu, thế nên tối nay đối với sự thể hiện tình cảm của người đàn ông này, Ninh Nhiễm Thanh hoàn toàn không tỏ ra lạnh nhạt.
Ở bên này, cô ngồi trên sôpha đợi người khác đến giao lưu nói chuyện với mình. Ở bên đó Vương Trân đã cùng mọi người ghép thành một nhóm nói chuyện rôm rả rồi. Tính cách của cô ấy thoải mái rộng rãi hơn cô rất nhiều.
Ninh Nhiễm Thanh yên lặng ngắm nhìn Vương Trân, âm thầm học tập cô ấy.
Trước đây đi hát cô luôn là người chiếm mic. Mỗi lần cô muốn hát, người khác chỉ có phần ngồi nghe. Vương Trân hát cũng rất hay, giọng hát vừa cao vừa sáng, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không giống cô cầm được mic rồi thì không chịu buông tay. Mặc dù cô ấy thích hát nhưng tuyệt đối không hát nhiều, hơn nữa còn rất nhiệt tình giúp các đồng nghiệp khác chọn bài, biết cách chăm sóc người khác, bao gồm cả tâm tư tình cảm của người đó.
Thế nên cả tối Ninh Nhiễm Thanh chỉ hát chung với Vương Trân một bài, rồi quay ra cùng mọi người chơi xúc xắc. Lần đầu tiên chơi, cô thua thê thảm nên không dám cược, nhưng thắng được một ván liền chơi mạnh. Mọi người đã thân thiết gọi cô là “Tiểu Ninh” rồi.
Nếu không có việc đi nhầm phòng trước đó thì bữa tiệc tối nay có lẽ là buổi đi chơi vui vẻ nhất của Ninh Nhiễm Thanh mấy năm nay.
Đến hơn 10h tối mà vẫn không hay biết.
Thấy có người đứng dậy ra về. Ninh Nhiễm Thanh mới nhớ đến giờ giới nghiêm Ninh Tuần Tuần đặt ra cho cô liền đứng dậy chào tạm biệt.
Vương Trân cũng quay lại lấy túi xách: “Nhiễm Thanh! Mình đi cùng với cậu.”
Lúc này, quán bar dưới tầng đang đúng vào lúc náo nhiệt. Cô và Vương Trân xuyên qua đại sảnh ồn ào bước ra cửa chính. Vương Trân nói cô có xe, vừa hay có thể đưa cô về nhà.
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười nói được thôi, sau đó nhìn Vương Trân từ một góc nào đó trong một dãy toàn xe xịn dắt ra một chiếc xe gắn máy nhỏ.
“Này, Tiểu Ninh, em ngồi xe của anh về đi.” Người đàn ông lúc trước có ý với Nhiễm Thanh mở lời. Đằng sau lưng anh ta có mấy người đàn ông khác cùng đẩy anh ta đến trước mặt cô.
“Xì! Thanh Thanh đã là người của em rồi. Các anh định đi hóng mát ở đâu thì đi đi.” Vương Trân cười tươi đáp lời, sau đó đưa cho Nhiễm Thanh một chiếc mũ bảo hiểm.
Người đàn ông cũng cười, dướn người lên nói: “Aiya! Dựa theo “Luật an toàn giao thông đường bộ” mới nhất, đã có quy định xe máy không được chở người đã thành niên. Các em bảo hành vi bây giờ của các em có phải là biết luật còn phạm luật không?”
“Vậy anh có biết quấy rối và xúc phạm phụ nữ vượt quá giới hạn, là điều luật nào không?” Vương Trân hất mày, sau đó nói với Nhiễm Thanh: “Đi thôi!”
Ninh Nhiễm Thanh mặt mày hớn hở đội mũ lên đầu, ngồi lên chiếc môtô của Vương Trân.
Cảm giác được bạn bè ra mặt cho mình, thật tuyệt!
Người đi lại trên đường đông như mắc cửi, tốc độ của chiếc môtô không nhanh, thong thả đi sát lề đường. Dọc đường không ngừng có xe vượt qua nó, cho đến khi có một chiếc xe màu đỏ sâm panh cũng vượt qua nó.
Rõ ràng là chỉ trong chớp mắt, vậy mà Ninh Nhiễm Thanh vẫn phát hiện được ra đó là xe của Tần Hựu Sinh.
Nam nữ sau khi chia tay, anh ấy lái chiếc xe con của mình, cô ngồi chiếc môtô nhỏ xinh của cô. Gió đêm của thành phố thổi những lọn tóc hai bên má cô lướt qua sống mũi, hơi ngưa ngứa.
Ninh Nhiễm Thanh thở dài, có phải vết thương lòng sau khi chia tay cũng lên cơn ngứa ngáy, muốn được gãi một chút không?
***
Phía trước tắc đường. Vương Trân từ đường to rẽ vào một phố nhỏ. Nói là phố nhỏ, nhưng những biển hiệu các cửa hàng treo hai bên đường vẫn lóa cả mắt: “Cửa hàng gội đầu của các chị em”, “Tắm rửa thơm phức”, “Tắm hơi Lệ Lệ”…
Ninh Nhiễm Thanh nhìn hoa cả mắt, hỏi Vương Trân: “Cậu nói xem một tháng họ kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Có người nhiều có người ít. Nếu làm ăn tốt có khi được mấy chục ngàn, kém thì được mấy trăm đồng, còn chẳng đủ sống ấy chứ.” Vương Trân vừa lái xe vừa trả lời.
Ninh Nhiễm Thanh há hốc mồm: “Oa! Sao cậu biết nhiều vậy?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi xong, bỗng nhiên cảm thấy mình có vẻ hơi không có đầu óc. Hỏi câu hỏi gì không biết.
Vương Trân không phải một người hay so đo, trả lời: “Văn phòng chúng ta dạo trước có một khách hàng làm nghề này. Năm ngoái, cô ấy bị một vị khách “chơi” đến bị thương nặng, yêu cầu bồi thường, thương lượng không thành công phải kiện lên tòa. Vụ án này mình có theo, thế nên cũng có biết một chút.”
“Ồ, ra là vậy.” Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục hỏi: “Bây giờ cô gái đó còn làm nghề này không?”
“Làm chứ, đương nhiên rồi.” Vương Trân bỗng nhiên bật cười. “Họ không làm được mấy công việc chân tay ở nhà máy, cũng chẳng tìm được người đàn ông nào đáng tin cậy nuôi họ, chỉ đành làm tạm vậy sống qua ngày thôi.”
“Cũng phải!” Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Khu “đèn đỏ” chưa đến 100m, đi qua đây đúng là được mở rộng tầm mắt. Đi qua hai ngã tư nữa là đến khu vực Vân Vận của chị cô. Con đường gần như vậy nhưng cô chưa từng biết thành phố này lại có một con đường tập trung đủ các loại “phục vụ” như vậy.
Đến cửa vào khu nhà, Vương Trân nhìn vào trong: “Thì ra cậu sống ở đây à?”
Ninh Nhiễm Thanh trả mũ bảo hiểm lại cho Vương Trân: “Cậu có muốn lên ngồi chơi một lát không?”
“Để lần sau đi.” Vương Trân mỉm cười với cô, sau đó vẫy tay chào cô, huýt sáo một tiếng rồi phóng xe đi mất.
Giá tiền nhà của thành phố A rất đắt, phòng lại thiết kế vô cùng cao. Khu vực Vân Vận ngoài mấy tòa nhà cao vừa ở phía trước, mấy tòa nhà phía sau đều cao hai mươi mấy tầng. Còn căn hộ của Ninh Tuần Tuần lại tại vị ở tầng thứ 22, một căn hộ có cấu trúc phức tạp.
Lúc Ninh Nhiễm Thanh về tới nhà thì Trương Tiểu Trì đã say ngủ. Chị gái đang ngồi ở phòng khách xem chương trình thời sự của đài địa phương. Ví dụ như kẻ trộm nhà nào đã đầu thú, ai không có đạo đức vứt rác bừa bãi bị chụp lại, lại có ai đó sống không nổi đòi ly hôn.
Cuộc sống muôn hình muôn vẻ. Thành phố này đang ngày một phát triển trở thành một đô thị lớn, nhà cao tầng mọc san sát. Ở đây có vô vàn các loại cao ốc đứng sừng sững. Cũng có muôn vàn phố phường ngõ ngách, cũ nát, tấp nập, bần cùng… Vì không theo được “bước chân” của thành thị nên đã dần dần trở thành góc khuất của đô thị này.
Ninh Nhiễm Thanh lôi chiếc điều khiển từ trong túi xách của mình ra đặt lên mặt bàn. Về phòng cô tìm được chiếc điện thoại di động của mình, bên trên còn có một mảnh giấy nhớ nhỏ xinh Trương Tiểu Trì viết cho cô: “Cô à! Điều khiển vẫn dùng tốt chứ?”
Ninh Nhiễm Thanh “hừ” nhẹ một tiếng, vào phòng tắm tắm rửa. Khi cô tắm xong ra ngoài sấy tóc, Ninh Tuần Tuần vẫn còn đang xem tivi, cô bước lại gần ngắm nhìn. Một biên tập viên nam khuôn mặt y hệt hình vuông đang điểm một tin tức ngày hôm qua như thế này: “Giữa trưa, một người đàn ông đã có hành vi bạo lực với một cô gái trẻ, người đi đường đã giúp cô báo cảnh sát…”
Nhưng trước khi cảnh sát đến nơi, cô gái trẻ và người đàn ông đó đã cùng rời đi.
Cuối cùng phóng viên phỏng vấn một bà chủ cửa hàng hoa chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối. Bà chủ là một bà cô ăn mặc rất mốt, trả lời trước ống kính với giọng đầy căm phẫn. Nội dung đại khái là hai người vốn dĩ là người yêu. Người đàn ông gặp người phụ nữ đòi tiền, sau khi người phụ nữ từ chối thì bị người đàn ông đánh đập dữ dội.
Cuối cùng bà cô còn cảm thán thêm một câu: “Con gái nhất định không được yếu đuối, nếu không sẽ chỉ bị những tên đàn ông thối tha đó ức hiếp mà thôi.”
Cuối bản tin phóng viên còn phát một đoạn clip của người đi đường. Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm vào cô gái bị đánh, hỏi Ninh Tuần Tuần: “Chị à! Cô gái này có phải trông rất quen không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...