Phòng ăn được ngăn cách bởi một tấm bình phong, không gian bên trong lan tỏa một mùi hương thơm ngát tỏa, phía bên ngoài phòng có một nghệ nhân đang gảy đàn tì bà. Tiếng đàn trâm bổng, khi thì rầm rì như tiếng suối xa, khi thì du dương, uyển chuyển như tiếng chim hót.
Tần Hựu Sinh thu hồi tâm trạng lo lắng, tâm tư trầm xuống, tiếp tục nghe Cố Đông Minh gọi điện thoại.
Cố Đông Minh nghe điện thoại hồi lâu vẫn không mở miệng, trước khi cúp điện thoại chỉ nói một câu: “Rốt cuộc các người có thể làm được hay không?”
Tần Hựu Sinh nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Nhiễm Thanh nhưng cô không bắt máy.
Là một luật sư, chỉ cần có một chút thông tin thì bộ não sẽ lập tức hoạt động.
Nhiễm Thanh đến thành phố Thanh, Cố Đông Minh cũng quan tâm đến thành phố Thanh, Nhiễm Thanh quay trở về thành phố A lại không gọi điện thoại cho mình… Măc dù những chuyện xảy ra vô cùng trùng hợp nhưng khả năng liên quan đến nhau rất thấp.
Cố Đông Minh nhanh chóng cúp điện thoại, đứng lên nói xin lỗi: “Đột nhiên xảy ra chút việc gấp, tôi phải đi trước, thực xin lỗi…” Cố Đông Minh nói xong, cầm lấy áo khoác mặc vào.
Cùng lúc ấy, trợ lí của Cố Đông Minh cũng phản ứng kịp, nói với Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ: “Vừa hay hai anh đây đã dùng xong bữa, chi bằng chúng ta đổi một quán bar khác rồi tiếp tục uống.”
“Không cần.” Tần Hựu Sinh từ chối thẳng thừng. Đợi Cố Đông Minh đi ra khỏi phòng, Tần Hựu Sinh đứng dậy chạy theo. Nếu như không nhìn thấy sự âm trầm trong mắt Tần Hựu Sinh , anh vẫn là một người khí chất thanh cao.
Nhưng thực chất Cố Đông Minh vẫn biết rất rõ, Tần Hựu Sinh này cũng chỉ là vẻ ngoài nhã nhặn mà thôi.
“Luật sư Tần, còn có chuyện gì không?” Cố Đông Minh dừng bước, hỏi.
Tần Hựu Sinh mím môi cười, dừng lại mở miệng: “Cố tổng, tôi nhắc nhở anh, sử dụng bạo lực ép bức, bắt cóc người khác là hành vi phạm pháp.”
Cố Đông Minh sửng sốt một chút, cũng không có ý định giấu diếm Tần Hựu Sinh: “Xin lỗi, người dưới không hiểu chuyện, bây giờ tôi phải đi giải quyết việc này.”
Tần Hựu Sinh tạm thời vẫn không thể khẳng định đó có phải là giọng nói của Ninh Nhiễm Thanh hay không, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi cùng anh.”
Tần Hựu Sinh nghiêng đầu, như là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Đông Minh, nói thẳng: “Cố tổng, đi thôi.”——
Bị lôi mạnh lên xe, đầu tiên Ninh Nhiễm Thanh mắng chửi ầm ĩ, sau đó quay sang giảng giải đạo lí. Nói mãi vẫn không đươc, cô bèn lôi luật pháp ra dọa chúng, từ tội bắt cóc cho đến giam giữ người trái phép nhưng vẫn không có hiệu quả.Một lúc sau, xe dừng lại tại một ngôi biệt thự trên núi, Ninh Nhiễm Thanh cùng Hứa Trừng lần thứ hai bị “mời” vào trong. Một người áo đen không cẩn thận làm đau cánh tay cô, Ninh Nhiễm Thanh Trừng mắt nhìn người đàn ông này: “Nhớ cho kĩ, đây là tội cố ý gây thương tích.”
“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn các cô tới đây ngồi một chút thôi.” Một người đàn ông lên tiếng giải thích.
Ninh Nhiễm Thanh khinh thường hừ một tiếng: “Ngồi cái đầu hắn, các người giết người lại còn dám ngụy biện, tôi thấy các người nên chết sớm đầu thai sớm.”
Người đàn ông không hề cãi lại nửa lời, đặt ba chén nước lên bàn trà, tư thế như thể mời khách thật.
Ban đầu Đồng Đồng còn hoảng loạn giờ đã nằm trong lòng mẹ ngủ say. Hứa Trừng ngẩng đàu nhìn người đàn ông đối diện: “Các người nên để cô gái này đi thôi, người chủ nhân các người cần gặp là tôi, không liên quan đến cô ấy.”
Người đàn ông dường như cũng hối hận: “Vị tiểu thư này, vừa rồi đã mạo phạm rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa c trở về ngay.”
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Vậy mau trả lại điện thoại cho tôi…”
Người đàn ông nhìn cô, trả lại chiếc điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh. Kết quả, vừa cầm điện thoại di động, cô liền chụp ảnh cánh tay bị túm đỏ hồng, sau đó gọi cho Tần Hựu Sinh, cúp điện thoại xong mới mở miệng: “Tôi không đi, tôi phải chờ luật sư và cảnh sát tới đây.”
…
Tần Hựu Sinh cùng Cố Đông Minh ngồi trên cùng một chiếc xe, anh nhận được điện thoại của Nhiễm Thanh, tâm trang nhẹ nhõm phần nào, thở dài một hơi rồi nặng nề mở miệng: “Cố tổng, tôi muốn biết vì sao bạn gái của tôi cũng bị mời đến.”
Cố Đông Minh đâu có biết tại sao bạn gái của luật sư Tần lại đi cùng Hứa Trừng, nghiêng đầu ngắm nhìn ngoài cửa sổ xe: “Tôi nghĩ đây là hiểu lầm.”
Tần Hựu Sinh không tiếp lời, anh không tin đây chỉ là hiểu lầm.
“Tôi muốn hỏi luật sư Tần một chút, làm sao để giành quyền nuôi dưỡng con riêng?” Cố Đông Minh nhàn nhạt hỏi.
“Con riêng?” Tần Hựu Sinh mắt nhìn về phía trước: “Trước hết cần thỏa thuận với mẹ của đứa bé, nếu không thành công, người cha cần phải chứng minh được với toàn án mình là cha ruột của đứa trẻ.”
Cố Đông Minh: “Nếu như mẹ của đứa bé đã kết hôn rồi thì sao?”
Tần Hựu Sinh sửng sốt một chút, nhưng sau đó không nhanh không chậm nói: “Cố tổng, anh chắc chắn đó là con ruột của mình thật sao, hoàn toàn có thể là hiểu lầm.”
Cố Đông Minh trầm mặc một hồi, lạnh lùng nói: “Không sai được.”
Đột nhiên, một cơn mưa rào trút xuống, Tần Hựu Sinh liếc nhìn thời gian, đã là chín giờ tối, bên ngoài mưa rền gió giật đem gột rửa ánh đèn hai bên dường thành màu vàng nhạt. Gió to thổi bay nước mưa trên cửa xe khiến con đường càng mông lung, mờ ảo…
Đường núi quanh co khiến tầm nhìn thêm hạn hẹp, một chiếc xe đen đi dọc con dốc núi, đằng sau một chiếc xe khác cũng ngang ngược chạy theo .
Cuối cùng, xe dừng lại trước một ngôi biệt thự.
Tài xế lấy ra hai chiêc ô, Cố Đông Minh và Tần Hựu Sinh mỗi người cầm một chiếc đi vào biệt thự, vừa qua cổng chính đã thấy hai người phụ nữ ngồi trên ghế sofa.
___
Ngoài đường truyền đến tiếng bánh xe, mắt Ninh Nhiễm Thanh liền sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cổng chính.
Cửa phòng khách bị mở ra, mưa to và gió lớn mang theo hơi lạnh cùng sự đè nén thổi vào trong, hai dáng người đàn ông cũng cùng lúc bước vào.
Ninh Nhiễm Thanh liếc mắt liền thấy Tần Hựu Sinh, bổ nhào vào lòng anh, rên rỉ: “Bọn họ bắt cóc chúng em…”
Tần Hựu Sinh đóng ô, xoa đầu cô trấn an: “Đừng sơ, thực sự là bắt cóc sao?”
Ninh Nhiễm Thanh kéo cánh tay của mình lên trước mặt Tần Hựu Sinh: “Anh xem, chứng cứ đây.”
Cánh tay trắng nõn của cô có mấy vết ửng đỏ, Tần Hựu Sinh liếc nhìn, hỏi: “Bị ai đánh.”
Ninh Nhiễm Thanh giơ ngón tay chỉ một người: “Chính là hắn.”
Người đàn ông này quay mặt qua chỗ khác.
Bên kia, Hứa Trừng ôm Đồng Đồng đứng lên, lạnh lùng nhìn Cố Đông Minh trước mặt: “Cố tiên sinh có thể giải thích nguyên nhân vì sao đêm nay anh làm như vậy không?”
Cố Đông Minh cười lạnh một tiếng: “Hứa Trừng, cô cũng nên giải thích với tôi về đứa bé này chứ.”
“Thật là buồn cười, tôi đã kết hôn, đứa bé này còn cần giải thích với Cố tiên Sinh sao?”
Tình huống gì đây??? Thực sự cẩu huyết quá đi !!!
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Hứa Trừng và Cố Đông Minh giằng co qua lại, hiểu được đôi chỗ, chợt nhớ tới truyền thông từng tung tin Cố Đông Minh có con riêng, não bộ cũng được đả thông một chút.
Song, cô vẫn thấp giọng hỏi Tần Hựu Sinh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tần Hựu Sinh ngước mắt: “Em cảm thấy thế nào?”
“Mặc kệ cô nói thế nào, tôi muốn dẫn con bé đi kiểm tra ADN.” Cố Đông Minh nhìn Hứa Trừng rồi đưa ra yêu cầu.
“Anh căn bản không có quyền làm vậy.” Hứa Trừng căm tức nhìn Cố Đông Minh, thoáng lo lắng nhìn Ninh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh sửng sốt, kéo góc áo Tần Hựu Sinh.
Tần Hựu Sinh ho nhẹ một tiếng: “Giám định quan hệ ruột thịt trên nguyên tắc phải dựa trên sự tự nguyện.”
Cố Đông Minh cười nhạt: “Hứa Trừng, cô thật không có đầu óc, đứa trẻ này mắt mũi đều giống tôi như đúc, cô muốn lấy người khác tôi không ngăn cản, nhưng cô lại dám đem theo con của tôi, khiến nó gọi người đàn ông khác là cha, cô đơn giản là…”
Một người đang tức giận, phẫn nộ tới cực điểm, khó có thể kiểm soát lí trí, dễ dẫn đến nói năng lộn xộn, Ninh Nhiễm Thanh thấy lúc này Cố Đông Minh giận đến không kiềm chế được, dáng dấp cũng thể hiện sự tức giận tột cùng, nét giận dữ trên mặt dường như sẽ phá tan phòng khách.
Người đàn ông này tính tình mạnh bạo, hung ác tựa như một con báo.
Tiếng nói của Cố Đông Minh thành công đánh thức Đông Đồng ngủ say trong lòng Hứa Trừng.
Đồng Đồng mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu tiên liếc nhìn mẹ, sau đó nhìn Cố Đông Minh, chớp mắt hai cái: “Mẹ, đây là đâu?”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Đồng Đồng hồi lâu, so sánh ngoại hình cô bé với Cố Đông Minh, cùng thảo luận với Tần Hựu Sinh: “Cũng không phải rất giống nhau…”
Tần Hựu Sinh: “Mũi vẫn có chút giống.”
“Cố Đông Minh, anh không thể thuyết phục được tôi đâu.” Hứa Trừng lạnh lùng nhìn Cố Đông Minh lạnh lùng nói. Cả người cô được bao phủ bởi ánh sáng trắng, bởi vì ánh đèn quá chói mắt nên không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hứa Trừng. Thế nhưng, qua giọng nói của cô vẫn có thể nhận ra được sự phẫn nộ.
Bên ngoài mưa gió rả rích, bên trong thịnh nộ ngút trời.
Đồng Đồng trong lòng mẹ không hiểu chuyện gì đang, nằm úp sấp người xuống, ngáp vài cái: “Mẹ, rốt cuộc đây là đâu vậy?”
Cố Đông Minh nhìn Hứa Trừng một hồi, lạnh lùng nói: “Đây là nhà chú, cũng là nhà của cha con”
“Cố Đông Minh, anh nói bậy bạ gì với con gái tôi vậy.” Hứa Trừng mắng.
“Chú nói dối, nhà ba cháu ở thành phố Thanh.” Đồng Đồng quay đầu liếc nhìn Cố Đông Minh, khẽ hừ một tiếng: “Mẹ, chú này là người xấu, chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài mưa lớn như vậy, làm sao mà đi được.
“Hứa Trừng, cô đang muốn trả thù tôi đúng không?” Cố Đông Minh hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Trừng, đáy mắt lửa giận ngùn ngụt.
“Cố tiên Sinh, tôi thấy những suy đoán của anh hoàn toàn vô căn cứ.”
Ninh Nhiễm Thanh xem xét lại tình hình hiện nay, nhỏ giọng nói với Tần Hựu Sinh: “Người này có khả năng bị bệnh hoang tưởng…”
Ninh Nhiễm Thanh nhỏ giọng cũng không có nhiều người nghe thấy.
“Nói nhỏ thôi.” Tần Hựu Sinh nhấn vào ót Ninh Nhiễm Thanh, “Làm luật sư, đôi khi không thể đem suy đoán của mình nói ra.”
…
Giang Hành Chỉ cảm giác mình có hơi lo chuyện bao đồng, dừng xe ở bên ngòai biệt thự, tắt động cơ, cần gạt nước cũng ngừng lại, anh nghiêng đầu liếc nhìn ngôi biệt thự đèn điện sáng trưng trước mặt, mở cửa, bước xuống xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...