Cả phòng làm việc rơi vào im lặng. Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt nhìn Hà Lập Đông. Hà Lập Đông dường như vẫn còn chìm trong vấn đề khó khăn khó mà đưa ra quyết định đó. Anh ta hai tay ôm mặt, ngón giữa và ngón đeo nhẫn không ngừng vân vê hai bên thái dương.
Thế nào là tin tưởng? Hồi còn học đại học, một thầy giáo dạy môn Luật hôn nhân gia đình của Ninh Nhiễm Thanh đã từng nói một câu: “Sự tin tưởng giữa vợ chồng còn quan trọng hơn cả tài sản của gia đình họ.”
Nhưng loại tài sản đặc biệt này, nó giống như tiền bạc có thể tích lũy dần theo năm tháng, cũng có thể sẽ giống đồng hồ cát, dần dần trôi đi theo thời gian, ngày một cạn kiệt cùng năm tháng.
Lúc trước là hạnh phúc, về sau có thể là bi thương.
Ninh Nhiễm Thanh bất động nhìn chằm chằm Hà Lập Đông, thấy anh ta chần chừ không trả lời, không nhịn được phải hỏi: “Tổng giám đốc Hà! Anh cho ý kiến đi chứ. Anh và Liêu Sơ Thu kết hôn đã hơn mười năm rồi, lẽ nào chị ấy là người như thế nào mà anh cũng không biết?”
“Tôi tin cô ấy.” Hà Lập Đông cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Ống tay áo của chiếc áo sơ mi bên trong bộ áo véc lộ ra một dải hoa văn màu xanh nước biển vô cùng chướng mắt.
Ninh Nhiễm Thanh đã gặp Hà Lập Đông ba lần, áo sơ mi của anh ta lần nào cũng là màu xanh dương.
Theo tâm lý học, tính cách của con người và màu sắc người ta thích có liên quan tới nhau. Ví dụ như những người đàn ông thích màu xanh dương thông thường sẽ khá lạnh lùng, lý trí, cẩn trọng.
Chỉ có điều một người quá cẩn trọng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, thế nên Ninh Nhiễm Thanh thật sự không biết, lời nói tin tưởng của Hà Lập Đông là thật hay giả?
“Tôi tin cô ấy.” Hà Lập Đông lặp lại lần nữa, ngẩng đầu ngước nhìn Giang Hành Chỉ, ngữ khí kiên định hơn khi nãy vài phần: “Thu Tử tuyệt đối sẽ không giết Lâm Lâm đâu. Tính tình cô ấy lương thiện ôn hòa, đến con cá cô ấy còn không dám giết hại, sao cô ấy có thể giết người cơ chứ?”
Khi Ninh Nhiễm Thanh nghe thấy Hà Lập Đông nói Liêu Sơ Thu là người “lương thiện ôn hòa”, cảm thấy có chút mỉa mai. Lương thiện, ôn hòa thì sao chứ? Vẫn không sánh bằng ai đó trẻ trung xinh đẹp và gợi cảm.
“Điều này chưa chắc đâu. Một người tính cách càng ôn hòa bao nhiêu, ví dụ như vì nóng giận, hoặc vì căm phẫn oán hận chất chứa đã lâu cũng có thể kích động mà giết người. Một người phụ nữ có cuộc hôn nhân không hạnh phúc, tâm lý có lẽ sẽ không…” Giang Hành Chỉ nói đến đây, chỉ vào ngực mình, rồi dừng lại.
Gương mặt Hà Lập Đông lạnh ngắt lại: “Luật sư Giang nói thế là có ý gì?”
“Tôi chỉ ví dụ thôi. Nếu ra tòa thật, những lời tôi vừa nói rất có thể sẽ trở thành lợi luận tội của công tố viên.”
Sắc mặt Hà Lập Đông xám ngoét, một lúc sau mới nói: “Thu Tử tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì về tâm lý, tôi bảo đảm…”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Giang Hành Chỉ nói với Hà Lập Đông bằng giọng lạnh nhạt: “Vụ án này tôi sẽ nhận. Có bất kỳ tin tức gì tôi sẽ bảo trợ lý thông báo với tổng giám đốc Hà.”
Hà Lập Đông đứng dậy chào tạm biệt, ra về, dường như luôn có một sự mệt mỏi không thể nói thành lời.
Sau khi Hà Lập Đông đi rồi, Ninh Nhiễm Thanh hơi xúc động nhìn Tần Hựu Sinh: “Bao gái không có kết cục tốt đâu…”
Tần Hựu Sinh đưa tay ra gõ lên đầu cô: “Thế nên mới chỉ bao mình em thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh khoác tay Tần Hựu Sinh: “Đợi đến lúc em giàu rồi, em sẽ bao anh.”
“Cô Ninh còn muốn tiếp tục ở lại tham quan văn phòng làm việc của “tại hạ” sao?” Giang Hành Chỉ quay về chỗ ngồi, bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí mặc dù vẫn giống khi trước không nặng không nhẹ, nhưng lại có một sự châm biếm và khinh thường khó nói ra ở trong.
Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt lên, đặt tách trà xuống nói với Tần Hựu Sinh: “Em còn chưa được xem phòng làm việc của anh đấy.”
Tần Hựu Sinh đảo mắt một vòng: “Có ai ngăn cản em đâu chứ!”
***
Ninh Nhiễm Thanh đến phòng làm việc của Tần Hựu Sinh thì không còn kiêng dè gì nữa, ngồi lên chiếc ghế xoay của anh, xoay hai vòng rồi nói: “Khi nào em mới có được một phòng làm việc như thế này nhỉ?” Nói xong, cô lại khoa tay múa chân trên chiếc bàn làm việc của Tần Hựu Sinh: “Bàn làm việc của em còn chẳng to bằng một nửa bàn của anh.”
“Kiến thức thì chưa có nhiều, hoài bão thì cũng lớn ra phết đấy.” Tần Hựu Sinh khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt tuyệt đẹp chất chứa ý cười, đôi môi hơi cong lên vô cùng động lòng người.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại nói với Tần Hựu Sinh, giọng điệu chất đầy ý chí cao xa: “Rồi sẽ có một ngày, em cũng sẽ có một phòng làm việc của riêng mình ở tòa nhà Vũ Đạt này, ai muốn gặp mặt cũng phải chào một tiếng “luật sư Ninh”.”
Tần Hựu Sinh cúi chào Ninh Nhiễm Thanh: “Luật sư Ninh, “tại hạ” xin mạn phép chào hỏi.”
Ninh Nhiễm Thanh giơ tay cao đáp lễ, đang định nói thêm vài câu tán tụng, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ninh Nhiễm Thanh lập tức ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.
“Vào đi!” Tần Hựu Sinh nói với người bên ngoài.
Người gõ cửa là Lại Thư Khiết, trong tay cầm một tập văn kiện, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thưa thầy, tài liệu này là bản hợp đồng tranh chấp trước kia của kiến trúc Di Viên.”
Ninh Nhiễm Thanh chống tay xuống cằm, yên lặng quan sát mọi thay đổi.
Tần Hựu Sinh hơi ngẩn người, nói với Lại Thư Khiết: “Xin lỗi, tôi quên mất không dặn em. Bây giờ tất cả các tài liệu em giữ có liên quan đến công việc của tôi cứ chuyển cho A Thẩm nhé.”
Lại Thư Khiết nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tần Hựu Sinh rồi lại nhìn Ninh Nhiễm Thanh, không biết nên đưa tận tay tài liệu cho Tần Hựu Sinh hay cứ để lên mặt bàn anh như thế, do dự một lúc, cô đi đến trước bàn làm việc của Tần Hựu Sinh đặt tập tài liệu lên mặt bàn, cũng tức là ở trước mặt Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn xuống.
Lại Thư Khiết cong môi lên với cô, sau đó nhìn cô nói: “Thưa thầy, thật sự không định giới thiệu bọn em sao?”
“Ồ, cô ấy à?” Tần Hựu Sinh bỗng nhiên mỉm cười, cũng nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh. Khí chất như trời quang trăng sáng toát ra từ người anh, có một sự ung dung đẹp trai khó nói thành lời: “Nếu em còn gọi tôi một tiếng “sư phụ”*, thì cô ấy chính là “sư mẫu”.”
*Sư phụ chính là thầy giáo.
Tay phải Ninh Nhiễm Thanh vẫn chống cằm, tay trái đưa ra vẫy chào Lại Thư Khiết mấy cái, giống hệt một con mèo chiêu tài: “Hi! Chào cô!”
Lại Thư Khiết: “Vâng…”
Đây là điểm Ninh Nhiễm Thanh hài lòng nhất ở Tần Hựu Sinh, chính là bất cứ lúc nào cũng giữ thể diện cho cô, ví dụ như lúc này.
Sau khi Lại Thư Khiết đi rồi, Ninh Nhiễm Thanh cũng phải trở về văn phòng luật Vạn Chính rồi. Lúc cô vừa đứng dậy ngồi ghế ngồi của luật sư lớn, lại bị Tần Hựu Sinh “dụ dỗ” thêm một lần: “Không cảm nhận thêm chút nữa rồi mới đi sao?”
Ninh Nhiễm Thanh đi đến trước mặt Tần Hựu Sinh, thụi cho anh một đấm, sau đó bị Tần Hựu Sinh giữ chặt: “Cuối tuần này anh có thời gian, mình hẹn hò một hôm nhé?”
“Thế sao anh không hỏi em xem có thời gian không?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi ngược lại.
“Ừ, nên thế. Vậy cô Ninh có thời gian không?” Nụ cười của Tần Hựu Sinh ấm áp như một cơn gió.
Ninh Nhiễm Thanh vẫn còn đang vương vấn chuyện của Liêu Sơ Thu: “Luật sư Giang sẽ biện hộ vụ của Liêu Sơ Thu thế nào?”
“Vừa rồi Hành Chỉ hỏi Hà Lập Đông mấy lời đó chỉ là để thăm dò thôi. Thật sự định biện hộ vụ này thế nào còn phải xem Hành Chỉ có tin vài khẩu cung của Liêu Sơ Thu không.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng là như vậy… Thầy Tần, nếu là anh, anh đều sẽ lựa chọn tin tưởng thân chủ của mình sao?”
“Nếu bình thường thì luôn tin tưởng.” Tần Hựu Sinh nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đứng từ tầng 66 nhìn xuống dưới có thu hết mọi quang cảnh của thành phố vào tầm mắt, nhưng nhìn nhiều rồi, chắc chắn sẽ không thể nhìn được thật sự rõ ràng.
“Khi còn ở Anh, anh đã từng va chạm với một vụ án tương tự thế này. Một cậu bé người bản địa giết hại chính người anh em tốt nhất của mình bị khởi tố. Cậu ta không thừa nhận tội danh giết người, nhưng tất cả các chứng cứ đều tố cáo cậu ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Khởi tố rất nhiều lần, vì không đủ chứng cứ nên đã phóng thích tại tòa.” Tần Hựu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh. “Anh chính là luật sư biện hộ của cậu bé khi đó. Nhưng sau đó đã phát hiện ra người thật sự là do cậu ta giết, không những giết người, còn chặt xác.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
“Sợ rồi sao?”
“Không phải vậy.” Ninh Nhiễm Thanh không biết đây có phải nguyên nhân Tần Hựu Sinh chuyển ngành, chỉ nhận những vụ án kinh tế không. Chỉ có điều lúc này nhìn gương mặt dịu dàng thân thiết của anh, còn có thể nhận thấy một chút mơ màng và hoài nghi, lòng cô bỗng nhiên hơi thắt lại.
Cô nắm lấy tay Tần Hựu Sinh: “Anh là luật sư, đâu phải công tố viên. Nếu thực sự phía viện kiểm sát lấy được đầy đủ chứng cứ, thì cũng đâu có cơ hội để anh lợi dụng sơ hở…” Ninh Nhiễm Thanh nói xong, liền bị Tần Hựu Sinh ôm chặt vào lòng.
“Một thời gian nữa anh sẽ đích thân hướng dẫn em. Con đường này rất dễ lầm đường lạc lối. Những ngả đường anh đã rẽ nhầm sẽ không để em đi lại lần nữa.” Nói xong Tần Hựu Sinh mỉm cười: “Nếu em thật sự quan tâm đến vụ án của Liêu Sơ Thu, anh sẽ bảo Hành Chỉ khi nào đi gặp Liêu Sơ Thu và thu thập chứng cứ sẽ đưa em đi cùng.”
“Thôi, anh ấy ghét em như vậy…” Ninh Nhiễm Thanh buông tay.
Ánh mắt Tần Hựu Sinh ngập tràn ý cười: “Đây là vấn đề tính cách thôi. Nhắc lại hồi trước anh và cậu ấy cùng học ở nước ngoài, anh cũng không chịu nổi tính tình của cậu ấy.”
***
Giang Hành Chỉ không những tính tình khiến mọi người khó chịu, cả kỹ thuật đánh bóng cũng đáng ghét như con người.
Cuối tuần, Tần Hựu Sinh dẫn cô và Giang Hành Chỉ cùng đi đánh bóng. Đến lượt cô và Giang Hành Chỉ đánh. Anh ta phát cho cô ba quả bóng, cô không bắt được một quả nào.
Ninh Nhiễm Thanh vì mất hết thể diện, vứt vợt tennis xuống, không đánh nữa.
Giang Hành Chỉ đã đi gặp mặt Liêu Sơ Thu, cũng ký xong giấy ủy thác, những chuyện cần làm rõ về cơ bản đã rõ ràng cả rồi.
Ninh Nhiễm Thanh muốn tìm hiểu một chút chuyện liên quan đến Liêu Sơ Thu từ chỗ Giang Hành Chỉ, nịnh nọt cả một tuần trời, kết quả vẫn hoàn toàn thất vọng. Một câu: “Không có gì để nói” của Giang Hành Chỉ đã chặn đứng cô lại, khiến cô phải quay về.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi ở băng ghế nhìn Giang Hành Chỉ và Tần Hựu Sinh đánh bóng. Hai người đàn ông một áo vàng một áo trắng, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, kỹ thuật chơi bóng đạt một trình độ điêu luyện. Đang phản công lại bằng các kiểu đánh khác nhau. Lúc này phản công bằng một cú cắt bóng, lúc sau lại sử dụng một cú bỏ nhỏ… khiến cô nhìn mà hoa cả mắt.
Kết quả cuối cùng là Tần Hựu Sinh thắng sít sao một quả. Ninh Nhiễm Thanh đứng lên hoan hô, phấn khởi tới mức chỉ hận không thể nhảy lên người Tần Hựu Sinh: “Tuyệt quá! Tuyệt quá đi!”
Giang Hành Chỉ lườm nguýt đôi nam nữ đứng bên cạnh mình, khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng tâm trạng muốn mỉa mai của anh.
Tần Hựu Sinh liên tiếp vỗ vào lưng cô: “Được rồi, được rồi! Chúng ra khiêm tốn một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh đưa nước cho Tần Hựu Sinh, Giang Hành Chỉ thì không có cô bạn gái “phục vụ chu đáo” như vậy, tự lấy chai nước để dưới ghế lên uống. Đúng vào lúc này, chuông điện thoại reo vang.
Giang Hành Chỉ nhận điện thoại, giữ biểu cảm trầm mặc nghe đối phương nói xong, một lúc sau anh mới mở lời: “Thế này đi, em mang thẳng đến đây cho tôi. Tôi đang ở câu lạc bộ thể thao đường Hà Nhất. Em đến thì gọi điện cho tôi.”
“Ai vậy?” Giang Hành Chỉ vừa cúp máy, Tần Hựu Sinh thuận miệng hỏi.
“À, chính là cô thực tập sinh bị người ta kiên quyết trả về đây ấy.” Giang Hành Chỉ nói đến đây, khom lưng cúi xuống nhặt bóng, giơ cao bóng lên ném mạnh về phía bờ tường đối diện.
Một tiếng “bộp” vang lên, bóng đập thẳng xuống đất, rồi lăn đi.
Ninh Nhiễm Thanh biết mấy câu đầy tính mỉa mai này của Giang Hành Chỉ muốn nói cho ai nghe. Đúng thế, cô là người vừa hay ghen ghét vừa hẹp hòi, nhưng đây chẳng phải là quyền đáng phải có của một người bạn gái sao?
Đâu phải sống ở thời cổ đại mà ghen ghét lại phạm tội. Cô cũng không ngờ Tần Hựu Sinh lại chuyển Lại Thư Khiết tới chỗ Giang Hành Chỉ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình càng yêu Tần Hựu Sinh thêm một chút rồi.
Đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì cô bị Tần Hựu Sinh kéo dậy: “Nào, anh luyện với em thêm một lát.”
Lúc Ninh Nhiễm Thanh đánh với Giang Hành Chỉ thì một quả bóng cũng không đỡ được. Nhưng đánh với Tần Hựu Sinh, hầu như quả nào cô cũng đỡ được, ba bốn séc liên tiếp, lòng tự tin của cô dâng lên mạnh mẽ, bùng nổ sức mạnh, cuối cùng còn đỡ được hai quả bóng uy lực của Tần Hựu Sinh, hưng phấn đến nỗi cả người như sắp nhảy dựng lên.
Việc đánh bóng này, quả nhiên là gặp người mạnh ắt mạnh, gặp kẻ yếu ắt sẽ yếu.
Giang Hành Chỉ nhìn chăm chú cặp đôi đang đánh bóng trước mặt, khóe môi bất giác cong lên. Người ta hay nói niềm vui sẽ lây nhiễm, thế nên sự vui vẻ lúc này của anh là do ai lây nhiễm?
Ninh Nhiễm Thanh? Giang Hành Chỉ bỗng nhiên thấy thương hại bản thân mình. Có lẽ vì gần đây những việc làm người ta vui vẻ thật sự quá ít ỏi rồi.
***
Lại Thư Khiết đến đưa tài liệu cho Giang Hành Chỉ. Lúc cô ấy đến, ba người cũng đã đánh bóng khá lâu rồi.
Ninh Nhiễm Thanh sau khi vận động toàn thân thì bắt đầu thấy đau tay, đau chân, mỏi cô, ngồi bên cạnh Tần Hựu Sinh nắn bóp đôi chân nhỏ nhắn của mình. Cách đó không xa, Giang Hành Chỉ nhận chỗ tài liệu Lại Thư Khiết đem đến, xem qua một chút, thuận mồm hỏi cô: “Có muốn đánh một séc không?”
“Thầy thật biết đùa, thầy cũng không nhìn xem em đi giày gì.” Lại Thư Khiết mỉm cười đáp.
Giang Hành Chỉ nhìn lướt qua chiếc giày cao gót dưới chân Lại Thư Khiết: “Xin lỗi!”
Bữa tối, bốn người ăn cùng với nhau. Phục vụ nhà hàng rất tinh ý chọn cho họ một căn phòng tình nhân có bốn chỗ ngồi.
Lại Thư Khiết là một học sinh rất ham học. Trước khi thức ăn được bê lên còn hỏi Giang Hành Chỉ mấy vấn đề. Mặc dù tâm trạng Giang Hành Chỉ không được tốt, nhưng hầu như cũng nhẫn nại giải đáp cho Lại Thư Khiết.
Vụ án của Liêu Sơ Thu từ lúc chuyển giao cho Giang Hành Chỉ, Lại Thư Khiết cũng phụ trách theo. Những tài liệu mang đến lần này đều là những tài liệu cô vừa mới từ tòa án về.
“Thầy! Mấy ngày nay em đã hỏi không ít người thường ngày có tiếp xúc với Liêu Sơ Thu, các đồng nghiệp ở bệnh viện Trung tâm, hàng xóm trước đây. Bọn họ đều đồng ý đến tòa làm chứng con người Liêu Sơ Thu thường ngày thế nào.” Lại Thư Khiết bắt đầu nói về chuyện của Liêu Sơ Thu.
Giang Hành Chỉ bình thản ngắt lời Lại Thư Khiết: “Lúc ăn cơm nói quá nhiều chuyện về vụ án sẽ khó tiêu đấy.”
“Em xin lỗi!” Lại Thư Khiết mỉm cười xin lỗi, sắc mắt có nét hụt hẫng.
“Có phải em cảm thấy được thầy Tần hướng dẫn vẫn tốt hơn không?” Giang Hành Chỉ bỗng nhiên hỏi, như cười như không.
“Thầy nghiêm sẽ có trò giỏi.” Tần Hựu Sinh bị “trúng đạn”, mở lời đúng lúc: “Mình cũng chỉ dạy được người lười thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
***
Chu Yến đã không còn phụ trách vụ án của Liêu Sơ Thu, chuyện của Liêu Sơ Thu cũng hoàn toàn không còn liên quan tới Ninh Nhiễm Thanh nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn quan tâm.
“Phía cảnh sát có điều tra người bạn trai trước đây của Dương Lâm Lâm không? Trước đây tôi có xem tivi, đã từng nhìn thấy Dương Lâm Lâm bị bạn trai cô ta đánh…”
“Dương Lâm Lâm không có bạn trai cũ.” Giang Hành Chỉ bỏ tập tài liệu trong tay xuống. “Ngoài ra cô Ninh nên làm rõ một chuyện. Tôi là luật sư, không phải viện kiểm sát, nếu cô muốn đưa ra chứng cứ, hãy đến viện kiệm sát đi.”
Ninh Nhiễm Thanh đến chỗ Tần Hựu Sinh phát tiết về Giang Hành Chỉ. Sau khi nói một hơi, còn hỏi Tần Hựu Sinh: “Em có chỗ nào sai sao?”
Tần Hựu Sinh an ủi cô: “Tuần sau là mở phiên tòa rồi. Nếu em thật sự quan tâm, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi nghe xử, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm.”
Thấm thoắt đã đến ngày vụ án của Liêu Sơ Thu được đưa ra hầu tòa, được xét xử tại phòng xử án số 2 tòa án trung cấp thành phố A.*
*Tòa án tại Trung Quốc chia ra làm ba cấp: cấp cơ sở, trung cấp và tòa án tối cao.
Chín giờ sáng, Ninh Nhiễm Thanh đi theo Tần Hựu Sinh đến phòng xử án số 2 tòa trung cấp. Còn chưa đến chỗ ngồi nghe xử, nhìn lướt qua bắt gặp Hà Lập Đông đã có mặt tại tòa.
Hà Lập Đông hôm nay mặc một bộ véc màu xám xanh, màu của trang phục hệt như sắc trời hôm nay, u tối đến mức khiến người ta thấy bực bội.
Không biết tại sao, Ninh Nhiễm Thanh rất không ưa vẻ ngoài của Hà Lập Đông, môi mỏng vô tình, ánh mắt lạnh như băng, không biết loại đàn ông phẩm chất còn phải xem xét thế này có tình cảm thật sự không?
Ninh Nhiễm Thanh đi về phía Hà Lập Đông: “Tổng giám đốc Hà!”
Hà Lập Đông ngẩng đầu nhìn cô và Tần Hựu Sinh: “Cảm ơn luật sư Tần và luật sư Tiểu Ninh quan tâm, còn dành thời gian qua đây nghe xử vụ của Thu Tử.”
Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống bên cạnh Hà Lập Đông: “Tổng giám đốc Hà cũng vậy mà, đã ly hôn với chị Liêu rồi mà vẫn còn quan tâm đến chị ấy như vậy.”
Hà Lập Đông khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn về chỗ ngồi của bị cáo, như đang chờ đợi Liêu Sơ Thu bước ra vậy.
Thật giống ngày này của 12 năm trước đây, anh ngồi trên ghế sôpha của tiệm chụp ảnh đợi cô bước ra trong chiếc váy cưới. Lúc đó cả anh và cô đều rất bận rộn, lúc kết hôn hình như chỉ đến cục dân chính đóng hai con dấu.
Lúc về anh đề nghị: “Đi chụp một cái ảnh cưới nhé…”
“Lãng phí tiền như vậy làm gì.”
Sau đó anh vẫn dẫn cô đến tiệm chụp ảnh ở cuối đường chụp một tấm ảnh cưới. Hôm đó cô đưa tay vuốt vẻ chiếc áo cưới trắng muốt, thần thái mới dịu dàng biết bao, khiến anh nhớ lại bao tháng cô cùng anh bước qua, cái không khí xưa cũ còn đậm mùi ẩm mốc mang theo nét dịu dàng bị thời gian vùi lấp.
Hà Lập Đông chỉ cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt. Anh đưa tay ra khẽ chạm nhẽ lên đôi mắt, vậy mà vẫn chưa có nước mắt, vẫn khô cạn như vậy, khô đến đau rát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...